Chương 3:
Câu này vừa nói ra khỏi miệng, đến ngay cả Hạ An cũng thấy mình gớm quá thể, lại còn đặc biệt nũng nịu gọi một tiếng "chị gái" nữa.
Diệp Quan trước nay vẫn luôn không biểu hiện niềm vui nỗi buồn ra ngoài mặt, thời khắc này liếc nhìn Hạ An, đầu lông mày nhíu chặt, đêm nay suýt thì bị gương mặt thuần khiết này lừa bịp rồi, quả nhiên là mình rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.
Nghĩ đến đây, Diệp Quan dứt khoát bỏ Hạ An lại, xoay người rời đi, không nói thêm một lời nào nữa.
Cứ vậy mà đi luôn sao?
"Haiz..." Hạ An nhìn về bóng lưng kiêu ngạo nghênh ngang bỏ đi kia, dở khóc dở cười, còn chưa cả kịp giải thích, "Tôi đùa thôi mà, chị hiểu lầm tôi rồi..."
Đối phương cũng chẳng buồn để ý, đã đi mất rồi.
Hạ An bất đắc dĩ đứng chôn chân tại chỗ, nhớ đến đủ loại sự việc đan xen trong đêm nay, lại hậu tri hậu giác nở nụ cười.
Sau đó, chỉ còn lại một mình nàng.
Hạ An dần dần thu lại ý cười trên gương mặt, giống như tháo dỡ một chiếc mặt nạ xuống, nàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh đen kịt, có thể nhìn thấy loáng thoáng vài ngôi sao lúc tỏ lúc mờ.
Đêm đã về khuya, đường phố bị ồn ào ôm kín trở nên vắng vẻ cô liêu.
Một mình đi qua đoạn đường thân thuộc, Hạ An mệt mỏi đi về hướng thân quen. Cảnh đêm Nam Thành vào lúc hai ba giờ sáng, Hạ An không hề thấy xa lạ chút nào, dẫu sao, đã từng thấy rất nhiều lần rồi.
Mười mấy phút sau, Hạ An dừng bước chân.
Một tấm bia đá cực lớn trước mặt, khắc một dòng chữ thể Hành Thư mạnh mẽ, Đại học Y Nam Thành.
Hạ An đến gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên mặt đá cẩm thạch, đầu ngón tay hơi lành lạnh, lại nghĩ ngợi rất nhiều. Năm năm trước tâm trạng khi mới bước chân vào đây, nàng vẫn còn nhớ như in.
Khi ấy mừng rỡ như thế nào, nơi này chính là nơi mơ ước của nàng bắt đầu.
Đại học Y Nam Thành, chuyên ngành y học lâm sàng, năm nay vừa lên nghiên cứu sinh năm nhất, đây mới là cái danh thật sự của Hạ An.
Khó hiểu thật nhỉ.
Đa số mọi người đều khó mà tưởng tượng nổi, một người con gái vật lộn quanh hộp đêm, thế mà lại là sinh viên giỏi của trường y. Dù sao, trường y Nam Thành là trường cao đẳng nhiều người muốn vào mà không được.
"Nếu đã không bảo vệ được chính mình, thì ít tới những nơi như thế này đi." Bất chợt Hạ An lại nhớ đến câu nói này cùng với người nói ra câu này, trên mặt gợi lên nét cười nhàn nhạt.
Đối với người mười sáu tuổi đã bắt đầu bước chân ra đời sống tự lập như Hạ An mà nói, nàng am hiểu nhất là cách bảo vệ bản thân mình.
Chỉ có thể nói khuôn mặt này của cô Hạ, quá dễ dàng kích thích ham muốn bảo vệ mình của người khác, nhìn như ngây thơ cái gì cũng không hiểu, nhưng trên thực tế, kinh nghiệm từng trải của nàng còn phong phú hơn những người cùng trang lứa rất nhiều.
Nếu như có thể, Hạ An cũng muốn được giống như dáng vẻ mà nàng có, duy trì nét ngây ngô không rành thế sự. Không cân nhắc bất kỳ những nhân tố nào khác, nếu như có thể lựa chọn vĩnh viễn hồn nhiên dại khờ, mấy ai lại chọn trưởng thành đâu chứ?
Nhưng có rất nhiều chuyện, không phải bản thân cứ muốn là được.
Dẫu rằng có rất nhiều điều bất đắc dĩ, Hạ An cũng chưa từng ân hận, đời người mười chuyện thì có đến tám chín chuyện không được như ý nguyện, nhưng không thể phủ nhận rằng cũng vẫn luôn có thể gặp được những điều tốt đẹp.
Ví như, điều tốt đẹp mà đêm nay nàng được gặp.
Hạ An phát hiện bản thân mình, sao lại nhớ đến khuôn mặt ấy nữa?
Ba rưỡi rạng sáng, tại cổng ký túc xá.
Hạ An lấy chìa khóa từ trong túi ra, khẽ khàng tra vào trong ổ khóa, lúc đẩy cửa ra, căn phòng vậy mà vẫn còn đang sáng đèn.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh là phòng hai người theo hình thức chung cư, điều kiện rất tốt.
"Sao vẫn chưa ngủ nữa?" Hạ An nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này Kha Nhược Sơ vẫn ngồi trước bàn học, nâng đầu nhìn về phía Hạ An, chống đỡ hai vành mắt đen sì, sắp thành bảo vật quốc gia mất rồi. (*)
(Là gấu trúc.)
"Cậu về rồi à, mình không ngủ được."
Kha Nhược Sơ đứng dậy, ngửi thấy mùi rượu trên người Hạ An, nàng nhíu mày, "Có phải cậu vẫn còn làm thêm ở chỗ đó không?"
Hạ An không trả lời chính diện câu hỏi này, "Cậu mau đi ngủ đi, mình đi tắm đây."
"Hạ An..." Kha Nhược Sơ nói chuyện vẫn luôn mềm mỏng, đêm nay bỗng nhiên cứng rắn lên, sau đó lại lập tức mềm xuống, "Cậu có thể đừng đến chỗ đó nữa được không? Mình thấy nguy hiểm lắm..."
Lần trước Kha Nhược Sơ lấy hết dũng khí đi đến Bóng Đêm tìm Hạ An, vừa mới bước vào, suýt chút nữa bị đám quỷ múa loạn dọa cho sợ chết khiếp, nàng thấy Hạ An đang uống rượu với người ta, những tên đàn ông kia ánh mắt tên nào tên nấy đều híp lại, nàng hoảng sợ, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Sau này Hạ An còn khuya muộn mới về, nàng đều ngủ không ngon giấc.
"Không sao, mình tự biết chừng mực." Hạ An vẫn nói câu đó, nàng biết Kha Nhược Sơ lo lắng cho mình, mà mình thì luôn đêm muộn mới về làm phiền đến giấc ngủ của Kha Nhược Sơ, trong lòng thấy rất áy náy.
"Phải rồi, chỗ mình có mười nghìn tệ, cậu cầm lấy lót làm phí phẫu thuật cho chú đi."
Hạ An siết chặt ví trong tay, trái lại cười rất thoải mái nói, "Không cần đâu, chi phí phẫu thuật mình lấy của mình ra trả, thật sự không cần lo lắng quá đâu."
"Nhưng thêm một chút cũng là thêm..." Kha Nhược Sơ muốn nói lại thôi, nàng biết Hạ An rất hiếu thắng, bất kể gặp phải chuyện gì đi chăng nữa cũng đều muốn gánh vác một mình, trước giờ còn chưa từng than vãn lấy một lời.
Hạ An bình thường luôn thích cười, nhưng càng cười, Kha Nhược Sơ càng cảm thấy thương, thân là bạn cùng phòng, nàng hiểu rõ Hạ An sống khó khăn đến nhường nào nhất.
"Nhược Sơ, ngày mai cậu còn phải đến bệnh viện, ngủ sớm đi, nếu không cơ thể không chịu nổi đâu."
"Cậu còn nói mình, cậu đã mấy ngày không ngủ rồi?" "Ngày mai mình sẽ nghỉ ngơi thật tốt."
Kha Nhược Sơ lại không biết nên nói thêm gì nữa.
Rất lâu trước khi điền nguyện vọng thi đại học, Kha Nhược Sơ đã nghe nói y học lâm sàng không phải là chuyên ngành để cho con người học, nàng còn không tin, kết quả học lâm sàng tám năm trở thành chuyện mà nàng hối hận nhất.
Kiến thức nặng nề, đủ các loại sát hạch kỹ năng, còn phải thấp thỏm lo sợ không lấy được bằng, có thể nói bắt đầu từ năm nhất đã không có được ngày nào sống tốt. Khó khăn lắm mới qua được năm năm, bây giờ năm nhất nghiên cứu sinh mệt như lừa, ngoài phải hoàn thành giáo trình nghiên cứu sinh ở trường ra, còn phải đến bệnh viện quy bồi, trường y một đường thẳng hai đầu mút (*), một tuần bảy ngày, nghỉ phép căn bản có thể coi như không có.
(Cuộc sống đơn điệu nhàm chán, chỉ có học và học, bận và bận.)
Dù dưới loại tình huống như vậy, Hạ An vẫn phải đi làm thêm, Kha Nhược Sơ còn nghi ngờ nàng có thuật phân thân, nếu không sao có thể cùng lúc hoàn thành tốt những việc này? Chỉ mỗi lâm sàng và luận văn thôi đã bận đến mức sứt đầu mẻ trán rồi.
Những người khác trong khoa đều ngưỡng mộ thành tích cao chót vót của Hạ An, lại được cả giáo viên hướng dẫn ưu ái. Chỉ có Kha Nhược Sơ đau lòng cho Hạ An, không có thuật phân thân nào hết, chỉ có thể hy sinh thời
gian ngủ mà thôi, những mấy lần, nàng đều thấy Hạ An trở về lúc bốn giờ đêm, ngủ được hai ba tiếng, lại phải đến bệnh viện làm việc.
Hạ An và Kha Nhược Sơ đều quy bồi ở bệnh viện Trường Nam, bây giờ Hạ An luân chuyển ở khoa nội tim mạch, Kha Nhược Sơ thì ở khoa cấp cứu. Kha Nhược Sơ thấy mừng vì Hạ An không ở khoa cấp cứu, khoa cấp cứu quả thật là ác mộng trong ác mộng, chiếu theo nhịp điệu sinh hoạt kiểu này của Hạ An, thế nào cũng đột tử.
Ngày hôm sau, khó được ngày nghỉ hiếm hoi, Hạ An ngủ một giấc đến chập tối, cũng không biết Kha Nhược Sơ rời khỏi ký túc xá từ lúc nào.
Tận cho đến khi trời tối hẳn, Kha Nhược Sơ gửi cho nàng một biểu cảm mặt khóc, nói buổi tối phải trực ban nguyên đêm, tối nay không về ký túc xá.
-----
Kha Nhược Sơ khác với nàng, bắt đầu từ năm lớp 10, mục tiêu của Hạ An là đại học y, trong tương lai sẽ trở thành một bác sĩ. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn đi về phía mục tiêu của mình, tuy rằng quá trình có hơi kham khổ, nhưng cũng may là được như ý nguyện.
Buộc tóc lên, Hạ An mặc một chiếc áo blouse trắng vào, mang lại cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn khác, mặc dù cũng vẫn trang điểm nhẹ nhàng như cũ, nhưng cùng với nàng khi ở trong hộp đêm, như trở thành hai con người khác biệt.
Giờ nghỉ trưa, khi Hạ An đi qua hành lang của bộ trưởng khu nằm viện khoa nội tim mạch, nhìn thấy một bà cụ tuổi đã quá bảy mươi, đang ngồi trên ghế dài hào hứng dạt dào cầm điện thoại tự sướng. Hạ An ngồi xuống bên cạnh bà cụ, "Bà ơi, hôm nay bà thật đẹp."
"Bình thường bà không đẹp à?" Bà cụ mái tóc hoa râm bỏ điện thoại xuống, vờ như không hài lòng mà nói với Hạ An.
"Dạ, ý con là hôm nay cực kỳ đẹp." Hạ An mỉm cười ngồi bên cạnh bà cụ, khen ngợi như đang dỗ một đứa trẻ vậy, "Son cũng rất đẹp, màu này cực kỳ hợp với bà."
"Bác sĩ Tiểu Hạ, chơi đan dây với bà đi."
"Dạ được."
Người tới tuổi già, dần dần, sẽ sống càng ngày càng giống như đứa trẻ con.
Rất nhiều người không thích bầu không khí của bệnh viện, quá tàn khốc, quá áp lực. Hạ An lại không hề nghĩ như vậy, bệnh viện trái lại là nơi mà nàng cảm thấy có hy vọng nhất.
Tựa như bà cụ duyên dáng trước mặt này, cụ tên là Lương Tố, dù cho biết thời hạn cả sinh mệnh còn lại của mình chẳng còn được bao lâu, nhưng bà vẫn luôn rất lạc quan. Sẽ thảo luận màu son với người trẻ tuổi, sẽ đút đồ ăn vặt cho đám mèo hoang trong bệnh viện, sẽ chơi mấy trò chơi ngốc nghếch chung với bọn trẻ con, làm không biết mệt.
Một mình thuận buồm xuôi gió, người cười, đây không gọi là hy vọng, một mình trải qua sóng gió, người cười, đây mới gọi là hy vọng. Sau khi học lâm sàng, Hạ An càng cảm thấy đúng như vậy, thật sự trị liệu khỏi trên ý nghĩa quả thật quá ít, phần lớn trong tình huống đó, đều chỉ là đang cố gắng theo hy vọng mà thôi.
Mặt trời giữa trưa rất lớn, nắng đến mức mặt đất phát trắng, Hạ An hơi nheo mắt lại đi về phía cây ngô đồng lớn ngoài hành lang, cành nhiều lá sum suê, xanh um tươi tốt, vẫn là cảm giác mùa hè.
Hạ An sinh ra vào đúng mùa hè, đặt tên là "An". Chỉ tiếc rằng, chưa thể như ý nguyện.
Nhìn theo lá xanh bị gió thổi lay động tuôn rơi. Lá cây... (*)
(Lá cây là diệp, khi nhìn lá cây Hạ An nhớ đến người họ Diệp.)
Hạ An ngây ngẩn một hồi, tâm huyết dâng trào mà nghĩ, còn có thể gặp lại cô không? Nghĩ tới cô, Hạ An liền nhớ đến sự hiểu lầm đêm hôm ấy, cảm thấy
có chút 囧 (*), không phải cô thật sự coi mình là... người trong ngành đó đó đấy chứ?
( 囧: Hình ảnh tượng trưng cho biểu cảm khuôn mặt.)
"Bác sĩ Tiểu Hạ? Đến con rồi."
"Ồ..." Hạ An khôi phục trạng thái, cúi đầu nhìn sợi dây trong tay bà Lương, nàng cười bất đắc dĩ, "Bà ơi, con không biết chơi cái này."
"Này mà cũng không biết á? Bà dạy cho con, tay đưa ra đây, đúng rồi, móc vào sợi này..." Bà Lương dạy rất nhiệt tình.
Niềm vui của các cụ già luôn đơn giản như vậy đấy, thường xuyên có người buôn chuyện cùng giải chút sầu, đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Cùng lúc đó, Diệp Quan đứng phía bên kia hành lang, đã lặng lẽ nhìn chăm chú góc nghiêng khuôn mặt ấy một hồi lâu rồi.
Cảm giác rất giống nàng, nhưng sao có thể chứ?
Cho đến khi nhìn thấy cô gái cúi đầu cười uyển chuyển, Diệp Quan càng thấy giống hơn, giống người cô gặp ở hộp đêm, vào đêm hôm đó...
Hạ An cảm thấy có hơi khát, liền chạy đến máy bán nước tự động mua nước, chọn một chai nước sô-đa, lúc phải trả tiền phát hiện điện thoại đã hết pin, lại sờ vào trong túi, không có một xu tiền lẻ nào.
Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót.
Hạ An cúi đầu nhìn chiếc bóng in dưới mặt đất, ngại để người ta phải chờ, thế là quay người nói với người kia, "Bạn mua trước..."
Diệp Quan nhìn chăm chú vào người trước mặt, dưới áo blouse trắng, thân hình của nàng gầy gò mỏng manh, bởi vì gương mặt nhỏ nhắn mà tinh tế, mái tóc buộc gọn lên phía sau, trái lại càng phóng đại ưu thế của ngũ quan.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ An, thậm chí trong lòng tổng giám đốc Diệp trước nay vẫn nghiêm trang cẩn thận đã nghĩ, có khi nào có khả năng là chị em sinh đôi không? Nhưng căn cứ theo ánh mắt nhìn mình của đối phương có thể phân tích ra được...
Đích xác là cùng một người.
Hạ An có phần mông lung, vừa rồi còn nghĩ không biết có thể gặp lại được cô hay không, kết quả là vừa xoay người, cô đã đứng ngay sau lưng mình rồi? Cô vẫn mặc một thân trang phục già dặn, tay áo sơ-mi cuộn lên, lộ ra cổ tay tinh tế xinh đẹp.
Giống hệt với đêm hôm ấy, ưu nhã mà có khí thế vô cùng.
Lần thứ hai gặp mặt, Hạ An cười với cô, nhưng vẫn không thể nhìn ra được chút cảm xúc gì trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này y như trước. Chẳng lẽ cô không nhận ra mình ư?
Diệp Quan tiến lên phía trước một bước, mua cái gì đó ở máy bán nước tự động, cuối cùng lấy hai chai nước sô-đa, lại vào lúc xoay người, cô lặng im nhìn Hạ An một cái, sau đó đưa một trong hai chai nước đến bên tay của đối phương...
Hạ An lại một lần nữa thấy ngoài ý muốn.
Diệp Quan: "Mời em uống."
Biểu cảm trên khuôn mặt này lúc nào cũng tẻ nhạt như vậy, dù yên lặng hay là mở miệng nói chuyện, ngay cả khi gần trong gang tấc, thì hết lần này đến lần khác khiến người ta cảm thấy bị đẩy ra xa cả nghìn dặm.
Người đẹp tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.
Hạ An tự xưng được thương mà sợ, nàng đón lấy chai nước từ trong tay Diệp Quan, "Cảm ơn... Chị vẫn còn nhớ tôi?"
Đương nhiên nhớ.
Diệp Quan hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào đêm hôm ấy...
Khó mà không để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác.
Diệp Quan đánh giá cách ăn mặc của Hạ An, cùng với thẻ làm việc trước ngực nàng, khó mà tin được, "Em là bác sĩ?"
Giọng điệu này tràn đầy nghi ngờ.
"Chẳng lẽ nhìn tôi không giống hả?" Phản ứng đầu tiên của Hạ An là thanh minh cho bản thân, trong nụ cười trái lại có vài phần tủi thân và bất đắc dĩ, "Tổng giám đốc Diệp, hôm ấy tôi đã nói là chị hiểu lầm tôi rồi..."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)