Chương 14:
Hạ An chỉ hơi bám vào eo Diệp Quan thôi, cũng không ôm chặt, kể cả có như vậy, thì cũng vẫn là ôm.
Hai đôi mắt giao nhau, lần này là ám muội thật sự.
Dần dần, nhiệt độ của người kia chậm rãi đánh úp lên mình, sự thân mật này gần như phá vỡ giới hạn chịu đựng của Diệp Quan, khi đón nhận ánh mắt gần trong gang tấc của đối phương, hô hấp của cô thoáng tăng tốc.
Diệp Quan tưởng rằng phản ứng đầu tiên của mình là đẩy Hạ An ra, bất kể là xuất phát từ loại tình huống nào, bởi vì cô rất để ý sự tiếp xúc quá mức thân mật như thế này. Nhưng không hề, giống như Kế Sương đã nói vậy, cô nên thử khắc phục nỗi khó chịu và kháng cự trong lòng mình.
Kế Sương là bác sĩ tâm lý riêng của Diệp Quan. Cô không có cách nào tiếp xúc mập mờ với ai, kể cả có là mối quan hệ người yêu, chuyện này, chỉ có Kế Sương hiểu rõ tình hình.
Những người hơi thân thuộc với Diệp Quan, đều biết tổng giám đốc Diệp đối với chuyện tình cảm giống như một khối băng vậy, không ham không muốn, ngay cả Thịnh Như Khởi cũng cảm thấy như vậy.
Trên thực tế, thỉnh thoảng khi nhìn thấy tình nhân nắm tay nhau mười ngón đan xen, vai kề vai, trong lòng Diệp Quan cũng sẽ nảy sinh sự ngưỡng mộ. Chỉ có thể nói có những chuyện năm ấy, khắc ghi dấu ấn quá sâu sắc trong lòng cô, thậm chí trở thành chướng ngại khó có thể vượt qua.
Gió nhẹ phất qua khuôn mặt thuần khiết của Hạ An, tóc mai có hơi hỗn loạn, Diệp Quan rũ mắt nhìn, nghĩ đến cảm xúc của mình, sau khi sát lại gần có thể ngửi thấy hương thơm như có như không tản ra từ cơ thể của đối phương, không giống như mùi nước hoa, mùi hương chỉ thoang thoảng, ngửi rất dễ chịu.
Có vẻ vẫn không thấy phản cảm.
Diệp Quan cũng không đẩy Hạ An ra, tiếp tục giữ nguyên khoảng cách hiện tại.
"Tổng giám đốc Diệp..." Bỗng nhiên cô nhìn mình nghiêm túc như vậy, Hạ An còn tưởng là tổng giám đốc Diệp thế này là "nhập vai" rồi, nàng cũng không khách sáo nữa, dứt khoát chủ động tiếp tục ghé sát đến bên tai Diệp Quan, lại đè thấp giọng nói, "Ôm tôi chút đi.."
Giọng nói mềm mại vô cùng, còn kèm theo cả hơi thở ấm nóng, quét qua cần cổ, Diệp Quan không tự nhiên mà hơi nghiêng đầu, rõ ràng vẫn chưa kịp thích ứng sự nồng nhiệt dính lấy người khác như thế này, cô đã không đẩy Hạ An ra, nhưng cũng không để tư thế của họ càng thêm thân mật hơn nữa.
Hạ An dựa đầu lên vai Diệp Quan, khi ánh mắt dịch chuyển lên trên, vừa khéo nhìn thấy gương mặt cúi thấp của tổng giám đốc Diệp, mi tâm của cô nhíu lại, trong ánh mắt ấy...
Tràn ngập nỗi ghét bỏ.
Mặc dù xấu hổ, Hạ An quay đầu đi vẫn ôm lấy người ta, mặt dày mày dạn không chịu buông tay.
Diệp Quan: "..."
Nghi ngờ cô Hạ thuộc kiểu người hành động trước báo cáo sau điển hình, lại còn được đằng chân lân đằng đầu nữa.
Đường Chấn chậm bước đi về hướng Hạ An, lại đi gần hơn một chút, anh ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn một màn trước mặt...
Đó là cô gái anh ta đã yêu thầm gần mười năm, bóng lưng của Hạ An anh ta sao có thể nhận nhầm.
Cơ thể mảnh mai đang ôm người khác.
Diệp Quan cũng chú ý tới người đàn ông đến gần họ, chính là người lần trước dây dưa không rõ ràng với Hạ An, cô hiểu ý, lại cúi đầu thấp hơn nhìn Hạ An đang cọ đầu vào hõm vai mình.
Hạ An nháy mắt ra hiệu với Diệp Quan.
Kết quả vẫn đổi lại một ánh mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ của đối phương, nhưng đồng thời, Hạ An cảm nhận được một cánh tay mò lên eo mình.
Diệp Quan giơ tay, chậm rãi ôm lấy Hạ An, sau khi ôm thân thể của đối phương vào lòng, Diệp Quan phát hiện Hạ An còn gầy hơn trong tưởng tưởng của cô, cũng khó trách trông bóng lưng của Hạ An, như thể chỉ một ngọn gió cũng có thể thổi ngã nàng vậy.
Sau khi hai người ôm nhau, càng thêm thân mật đến không thể ngờ.
Khi hai cánh tay của Diệp Quan đều đặt trên người, Hạ An dựa vào lồng ngực cô, trái tim chợt nhảy múa rộn ràng, chỉ là một cái ôm không tính là thắm thiết, lại khiến nhịp tim mình hỗn loạn.
Diệp Quan có phần giật mình, cảm giác ôm ấp đối với cô mà nói thì ra xa lạ đến vậy.
Nhiệt độ cơ thể của hai người dung hòa vào nhau.
Nhớ lại đôi tình nhân kia ôm nhau ở đầu phố trước đó, Diệp Quan vô thức ôm chặt hơn chút, cô phát hiện bản thân không những không kháng cự, mà ngược lại dường như có chút hiểu được... loại ấm áp này.
"Ưm..." Hạ An khẽ kêu một tiếng, ai mà ngờ được tổng giám đốc Diệp vừa rồi vẻ mặt không chịu phối hợp, bỗng nhiên lại nhiệt tình, chủ động ôm chặt mình như vậy.
Hạ An hơi hơi quay đầu, chóp mũi suýt chút cọ vào sườn mặt Diệp Quan. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cách quá gần...
Sau khi Hạ An và Diệp Quan cùng lúc ý thức được vấn đề này, gần như lại cùng lúc hơi kéo dãn khoảng cách một chút.
Nhìn từ phía sau lưng, tư thế này quá dễ khiến người ta hiểu lầm.
Hai chân của Đường Chấn như thể bị chôn tại chỗ, anh ta nghĩ, hình như mình không cần thiết phải đi qua bên đó thêm nữa để làm gì, vậy là Hạ An không lừa anh ta, nàng thật sự đã có người yêu rồi.
Cái ôm phiền chán này, cùng lắm chỉ kéo dài một phút.
Hạ An thấy gò má mình có hơi nóng, nàng hỏi Diệp Quan, "Đã đi chưa?"
Theo như sự hiểu biết của nàng về Đường Chấn, nói là bạn gái thì không tin, lần này có lẽ cũng hết hy vọng rồi.
Tổng giám đốc Diệp vẫn chưa thoát khỏi cái ôm này.
"Anh ta đi chưa?"
Diệp Quan hồi thần nhìn lại, thì ra người ta đã đi từ lâu rồi, "Đi rồi."
Hạ An buông tay ra trước Diệp Quan, sau đó nhìn Diệp Quan vài giây, không thể không nói ra miệng, "Tổng giám đốc Diệp?"
"Hử?" Diệp Quan bấy giờ mới buông tay mình ra.
Khi buông nhau ra, Hạ An và Diệp Quan phát hiện, vừa rồi họ không chỉ thu hút sự chú ý của Đường Chấn, mà còn thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường xung quanh, dẫu sao hai cô gái xinh đẹp đứng ôm nhau ám muội ngoài đường, rất bổ mắt.
Lại tách ra thêm nửa mét, Hạ An vén tóc bị gió thổi rối tung lên sau tai xong, cong môi cười, "Lúc nãy, cứ coi như chúng ta... tập luyện trước một chút."
"Cô Hạ," Diệp Quan nghiêm mặt nói, "Sau này, em không cần phải diễn thân mật đến mức này."
"Em..." Hạ An thật sự thấy mình oan uổng, liếc vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Quan, nhất định không chịu giữ mặt mũi cho đối phương, nàng nghiêng đầu, cười nói, "Tổng giám đốc Diệp, vừa rồi hình như là chị ôm em không chịu buông tay thì phải?"
"..."
Diệp Quan không nói gì, Hạ An nhìn thẳng cô mà cười, tuy rằng tổng giám đốc Diệp trông thì có vẻ cường thế như nữ hoàng, nhưng Hạ An lại âm thầm nghĩ, thật ra nữ hoàng cũng có chút... đáng yêu.
Cuối cùng, cuộc đối thoại của hai người bị một câu nhàn nhạt "Tôi đi đây" của Diệp Quan kết thúc.
Hạ An đứng bên đường, tận cho đến khi chiếc xe hơi kia biến mất khỏi tầm mắt, nàng vuốt vuốt tóc, trở về Bóng Đêm, tiếp tục công việc bận rộn.
------
22:00, khu nằm viện, phòng bệnh 1007.
Hạ An ngồi trước giường bệnh, đang cúi đầu yên lặng đọc sách. Qua mấy hôm nữa là Hạ Hà Tiên phải phẫu thuật ghép tủy rồi, Hạ An lo lắng ông suy nghĩ linh tinh, cho nên giành ra nhiều thời gian hơn để bầu bạn với ông.
"Con về ký túc xá nghỉ ngơi đi, không cần ngồi chầu trực ở đây mãi thế đâu." Hạ Hà Tiên nằm trên giường bệnh, nói với Hạ An, "Chốc nữa bố cũng phải ngủ rồi."
Bình thường Hạ An ngoài đi học và tan học, còn phải đến thăm bệnh, Hạ Hà Tiên đau lòng không thôi, lại càng cảm thấy mình vô dụng, không kiếm ra tiền thì thôi đi, lại còn mắc phải căn bệnh hao tốn tiền của.
"Vâng, con còn phải về viết luận văn nữa. Chủ nhiệm Lưu nói gần đây trạng thái của con rất tốt, tiếp tục duy trì." Hạ An đứng dậy, nàng sợ mình quá bận, vì vậy thuê một người chăm nom giúp, thêm nữa là bình thường đa số thời gian nàng đều ở bệnh viện, có chuyện gì đều có thể chú ý được, cũng coi như yên tâm.
"Con cần làm gì thì cứ làm đi, không phải lo cho bố, bây giờ tinh thần bố tốt lắm."
Hạ An thấy trạng thái gần đây của ông đúng thật rất tốt, yên tâm không ít, "Vậy con về trường đây."
"Này con," Đến lúc Hạ An xoay người chuẩn bị đi, Hạ Hà Tiên cuối cùng vẫn gọi nàng lại, "Bao giờ bạn gái con qua đây? Trước khi phẫu thuật, bố muốn gặp mặt nó một cái..."
Xem ra không tránh được phải gặp rồi, Hạ An đành chịu, "Đợi mấy hôm nữa con dẫn chị ấy tới gặp bố, vừa lòng chưa?"
Hạ Hà Tiên gật đầu, há miệng ngây ngốc cười.
Thấy ông như vậy, Hạ An bỗng cảm thấy, có lẽ hôn nhân hợp đồng của mình là một quyết định chính xác.
Trường học cách bệnh viện chỉ khoảng bảy tám phút lộ trình, chạy qua chạy lại hai bên trường học và bệnh viện, cũng rất tiện. Hạ An đi trên con đường rợp bóng cây ngoài bệnh viện, lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Vẫn là gọi cho dãy số điện thoại kia.
"Mẹ ơi, mẹ đọc sách truyện cho con đi." Diệp Vãn nằm bò trên giường, đang quấn lấy Diệp Quan đòi kể chuyện.
Diệp Quan ngồi dậy khỏi giường, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, "Mẹ nghe điện thoại trước đã."
"Dạ." Diệp Vãn cũng ngồi dậy, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ. Lại là cô Hạ.
"Alo?"
"Tổng giám đốc Diệp," Hạ An vừa đi, vừa nói, "Mấy ngày này chị có thể giành ra chút thời gian đến bệnh viện một chuyến không? Bố em ông ấy... muốn gặp bạn gái của em trước khi phẫu thuật."
"Tôi biết rồi, đến lúc đó gọi lại." Diệp Quan thầm nghĩ, ban đầu còn sống chết không chịu đồng ý, bây giờ dùng thân phận bạn gái như thật vậy. Lại nói, Diệp Quan lại nhớ đến một chuyện, "Tối chủ nhật tuần này có rảnh không?"
"Có."
"Đến nhà tôi ăn bữa cơm, còn nữa, tuần tới em chuyện đến đây đi." "Tuần tới?" Hạ An không kịp trở tay, "Nhanh thế á?"
"Sớm muộn gì cũng phải chuyển qua, có vấn đề gì sao?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)