Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 16

5006 2 70 0

Chương 16:

"Vợ?"
Một tiếng bất ngờ không kịp phòng bị này, khiến Diệp Quan run rẩy một giây.
Khi Hạ An buột miệng nói, cũng không thấy cái xưng hô này có vấn đề gì, dẫu sao hôn nhân hình thức cũng phải có hình thức hẳn hoi tử tế... Tận cho đến khi thấy rõ được thần sắc trên khuôn mặt hờ hững của tổng giám đốc Diệp, ánh mắt của Hạ An lóe sáng, sau đó cười nói, "Em... đùa chút thôi."
Bất kể có phải đùa hay không, Diệp Quan cẩn thận sửa lại cho đúng, "Sau này gọi tên tôi."
"Ừ." Trong một thoáng vừa rồi, dường như Hạ An lại nhìn thấy một chút "ghét bỏ" trên khuôn mặt Diệp Quan.
Bóng lưng khi cô quay người rời đi cũng nghiêm trang, Hạ An không thèm đếm xỉa mà nhìn theo, tận cho đến khi đối phương đã đi xa, dường như chỉ thấy khi cô và Diệp Vãn ở chung, thái độ mới ôn hòa hơn được chút, thậm chí được coi là dịu dàng. Hạ An dám khẳng định, không có mấy ai có thể cảm nhận được một mặt này của tổng giám đốc Diệp.
"Hạ An..."
Có người gọi mình, Hạ An xoay người, gặp ngay Kha Nhược Sơ đứng sau lưng mình, "Tan ca rồi?"
"Ừ, người vừa nãy là bạn cậu à?" Kha Nhược Sơ hỏi.
"Phải, bạn mình."
"Có phong thái ghê á." Kha Nhược Sơ đứng trước mặt Hạ An vẫn hay tìm đủ mọi chủ đề như vậy, "Cậu cũng phải về trường rồi nhỉ? Chúng ta đi chung đi."

Hạ An mỉm cười gật đầu, bởi vì chuyện lần trước Đường Chấn đến Bóng Đêm quấy nhiễu, nàng có chút tức giận, nhưng sau đó nghiêm túc nghĩ lại, Kha Nhược Sơ cũng là vì quan tâm nàng, xuất phát từ ý tốt.
Kha Nhược Sơ nhìn chăm chú vào nụ cười của Hạ An, lại có phần ngây dại.
Nàng bắt đầu thích Hạ An, là vào tiết học thí nghiệm đại học năm thứ ba, nàng với Hạ An trùng hợp được xếp vào chung một nhóm, tuy rằng lúc đầu Kha Nhược Sơ cũng từng nghe qua tiếng tăm của nữ thần học sinh giỏi trong khoa, nhưng đều là đứng nhìn từ xa. Sau khi tiếp xúc gần, Kha Nhược Sơ liền âm thầm thích, Hạ An trông xinh đẹp thành tích lại vượt trội, tính cách tốt còn biết chăm sóc người khác nữa, nói thật lòng, rất khó mà khiến người ta không động lòng, Kha Nhược Sơ biết người trong trường muốn theo đuổi Hạ An có cả đống, nhưng Hạ An vẫn luôn độc thân.
Kha Nhược Sơ rất sợ hãi, sợ đến khi yêu thầm được mấy năm, nàng với Hạ An vẫn chỉ là bạn bè bình thường. Mãi cho đến lúc học nghiên cứu sinh năm nhất chia lại phòng ký túc xá, nàng may mắn được phân vào cùng phòng với Hạ An, khi nhìn thấy thông báo, nai con trong lồng ngực Kha Nhược Sơ điên cuồng đụng lung tung (*), nghĩ cuối cùng mình cũng chờ được một cơ hội rồi.
(*Trái tim đập rộn ràng, ban đầu dùng để miêu tả trạng thái sợ hái mà trái tìm đập liên tục, sau này dùng nhiều để hình dung tình cảm rung động giữa các cặp đôi.)
Nhưng sau khi quan hệ thân thiết hơn đôi chút, Kha Nhược Sơ mới phát hiện mình trước đây không hề thấu hiểu Hạ An. Hạ An là kiểu ngoài nóng trong lạnh điển hình, cho dù bạn có cố gắng thêm nữa, cũng không có cách nào đến gần nàng, càng đừng nói đến bước chân vào cuộc sống của nàng.
Trời đã tối, bóng tối mờ mịt, hai người trên đường quay trở về trường. "Ngày mai chú vào phòng mổ rồi?"

"Ừ."
Kha Nhược Sơ suy nghĩ rất lâu mới yếu ớt hỏi Hạ An, "Bây giờ bệnh viện với trường học đều bận sứt đầu mẻ trán, cậu vẫn muốn đi làm thêm sao? Mình thấy mấy ngày nay cậu đều chưa được nghỉ ngơi tử tế..."
Hạ An vẫn như chẳng có gì to tát cười trả lời, "Cậu đừng lo, mình có chừng mực."
"Nếu như cậu về muộn cứ nói với mình một tiếng, vậy thì mình mới yên tâm được."
"Được."
Lại đi thêm một đoạn ngắn nữa.
Kha Nhược Sơ lại mở miệng, "Tối cuối tuần mình mời cậu ăn cơm nhé?" "Sao tự nhiên mời mình ăn cơm?"
"Mình..." Kha Nhược Sơ rầu rĩ, kết quả là ngay cả sinh nhật mình mà Hạ An cũng không đặt trong lòng, tháng trước nàng đã nói chuyện này với Hạ An rồi, nhưng dường như Hạ An đã quên, "Chúng ta đã lâu không ăn cơm với nhau rồi."
"Tối cuối tuần, mình bận rồi." Hạ An nhớ đến lời hẹn với Diệp Quan lúc nãy, tối chủ nhật phải đến nhà họ Diệp.
Lại là một chậu nước lạnh tưới lên đầu Kha Nhược Sơ, nàng cúi đầu mím môi cười ngượng, vẫn có chút không chịu bỏ cuộc, ôm theo chút xíu hy vọng Hạ An có thể nhớ ra, "Tối hôm ấy chẳng phải không có tiết học sao? Cậu... có thể giành ra chút thời gian không, ăn bữa cơm thôi mà, một tiếng cũng được."
"Nhược Sơ, mình thật sự không có thời gian." Hạ An vẫn từ chối, lại nói Hạ Hà Tiên sắp vào phòng phẫu thuật ghép tủy, nàng cũng không có tâm trạng ra ngoài tụ tập ăn uống.

"Thế nhưng hôm ấy..." Hôm ấy là sinh nhật mình, Kha Nhược Sơ cuối cùng vẫn nuốt lời ấy vào trong bụng, mỉm cười nói, "Không có thời gian thì đổi hôm khác vậy."
Kha Nhược Sơ muốn biết Hạ An nói không rảnh, có phải là vì phải đến làm thêm ở Bóng Đêm không. Nhưng không dám hỏi, nàng sợ mình hỏi quá nhiều về chuyện Bóng Đêm, Hạ An lại lạnh nhạt với nàng mấy ngày, nên dứt khoát không nói gì hết.
Tối chủ nhật.
Quả nhiên Kha Nhược Sơ không nhìn thấy hình bóng của Hạ An đâu, một mình nàng ở ký túc xá tắt đèn ngồi nửa ngày trời, có một loại xung động cay mũi muốn khóc, thật ra nàng với Hạ An, có lẽ ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải.
Ngồi thẳng đến lúc chín giờ, Kha Nhược Sơ lấy một chiếc váy trong tủ quần áo ra, thay vào. Lần thứ hai đi đến Bóng Đêm...
*
Bảy giờ tối chủ nhật, Hạ An theo Diệp Quan về nhà họ Diệp như đã hẹn.
Vừa lên xe, Diệp Quan liền chú ý đến cách ăn mặc của Hạ An, váy dài họa tiết hoa nhỏ màu trắng gạo, cộng thêm lớp trang điểm nhạt gần như là mặt mộc, một mái tóc đen rối tung trước nay chưa từng uốn xoăn cũng chưa từng nhuộm, chất tóc rất đẹp. Không thể không nói, trẻ trung là vốn liếng, tùy ý diện một chút là xinh rồi.
Đơn giản mà phóng khoáng, xinh đẹp mà tự nhiên, là kiểu các phụ huynh ưa thích nhất.
Diệp Quan vẫn đang nhìn Hạ An, cách ăn mặc của Hạ An hôm nay nói là hai mươi tuổi cũng có người tin... Nghĩ đến đây, tổng giám đốc Diệp không kìm được nhíu mày, năm nay cô đã ba mươi hai tuổi rồi.
"Em mặc thế này không hợp sao?" Hạ An nhìn thấy trên mặt đối phương treo một biểu cảm không quá hài lòng, "Không đẹp hả?"

"Tùy em."
Lại là câu này.
"Chị có ý kiến gì thì cứ nói thẳng đi." Hạ An thấy rõ ràng Diệp Quan muốn nói gì đó nhưng lại không chịu nói ra, lẩm bẩm, "Em cũng không biết chị thích kiểu nào..."
"Không cần tôi thích." Nói xong, Diệp Quan hơi dừng một chút, lại ung dung nói, "Lần tới có thể ăn mặc trưởng thành hơn chút."
"Vậy, lần sau em sẽ chú ý." Hạ An phản ứng lại, nói ra cũng phải, nàng và Diệp Quan vốn cách nhau gần mười tuổi, mình mà không ăn mặc thành thục chút, trông họ càng có vẻ không hợp nhau.
Diệp Quan không muốn tiếp tục chủ đề nhạy cảm này nữa.
"Cái này để tặng cho bà ngoại, cái này tặng cho dì, còn lại cái kia là của Vãn Vãn." Diệp Quan chỉ mấy món quà tự mình chuẩn bị, căn dặn Hạ An.
"Ừ." Hạ An yên lặng ghi nhớ trong lòng, trước giờ nàng chưa từng nghe Diệp Quan nhắc đến bố mẹ, vậy nên nàng cũng chưa bao giờ hỏi. Hạ An biết mỗi người đều có chuyện riêng khó nói của mình, giống như nàng cũng chưa từng đề cập đến mẹ mình với người ngoài vậy.
Leng keng, leng keng, leng keng...
Sau khi chuông cửa vang lên ba tiếng, cô Châu đi ra mở cửa, vẻ mặt hồ hởi, "Tổng giám đốc Diệp, cô Hạ, về rồi đấy à."
"Mẹ ơi..." Diệp Vãn vừa hô, vừa chạy ra cửa.
"Vãn Vãn, từ từ thôi con." Bà Lương ở phía sau căn bản không theo kịp.
Hạ An vừa thấy Diệp Vãn, liền cười dịu dàng ngồi xổm xuống, quả nhiên con bé trông thấy cái, lập tức nhảy bổ vào lồng ngực nàng, Hạ An ôm Diệp Vãn đứng lên, "Vãn Vãn, lâu lắm rồi không gặp, dạo này có ngoan không đấy?"

"Vãn Vãn ngoan lắm luôn..." Tuy rằng bình thường cứ một câu mẹ Tiểu Hạ hai câu mẹ Tiểu Hạ, bây giờ gặp được rồi, Diệp Vãn lại bắt đầu câu nệ, bé nhìn Hạ An một hồi lâu, mới xấu hổ gọi Hạ An một tiếng, "Mẹ..."
Mẹ...
Hạ An nhìn Diệp Quan đứng bên cạnh, dường như hiểu rõ tâm trạng của tổng giám đốc Diệp vào hôm ấy, khi mà nàng gọi Diệp Quan là "vợ".
Diệp Vãn ôm cổ Hạ An, hôn một cái lên gò má của Hạ An, sau đó non nớt nói, "Mẹ bảo, sau này con có thể gọi cô Tiểu Hạ là mẹ rồi, có phải vậy không?"
Hạ An ngập ngừng chốc lát, có thể cần một vài giây để tiếp nhận việc mình bỗng dưng có một cô con gái bốn tuổi, nàng cũng hôn trán Diệp Vãn, "Phải, có thể gọi mẹ rồi, mẹ có mang quà đến cho con đó."
"Ôi trời, đứa bé này, gọi mẹ luôn rồi cơ đấy." Bà Lương đứng phía sau cười đến mức mắt híp chặt lại, trên miệng tuy rằng nói vậy, nhưng rõ ràng vừa rồi còn dặn dò Diệp Vãn, gặp được cô Tiểu Hạ cái là phải gọi mẹ ngay nha, "Nào nào nào Tiểu Hạ, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Quan Quan, cháu có bạn gái từ bao giờ thế?" Lúc này, một người phụ nữ với mái tóc ngắn cười bước ra, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hạ An, "Chẳng nói gì với dì hết."
"Đây là dì của tôi." Diệp Quan thấp giọng nói với Hạ An.
"Cháu chào dì..."
"Đây là Hạ An, là bạn gái của cháu." Diệp Quan phóng khoáng nói, mặc dù lần trước đã từng dẫn Hạ An về, nhưng lần này mới coi như giới thiệu chính thức.
Diệp Vãn ở một bên bổ sung một câu như thật: "Và là mẹ Tiểu Hạ của con."
Mọi người đều bị con bé tinh ranh chọc cho cười.

Bà Lương vui phơi phới phàn nàn, "Lần trước bà đã bảo là bạn gái, hai đứa còn không chịu thừa nhận, tưởng qua mắt bà được chắc? Lúc ở bệnh viện bà đã nghĩ, cô gái này đối xử với bà tốt thật đấy, thì ra là bạn gái của Quan Quan!"
"Bọn con cũng nghĩ đợi đến lúc có cơ hội thích hợp rồi mới nói với bà." Hạ An nói vớ vẩn, sau đó chiếu theo quy trình thông thường, mang quà cáp mà tổng giám đốc Diệp đã chuẩn bị sẵn từ trước ra tặng. "Bà ngoại, đây là quà cho bà, còn cả dì nữa..."
"Rửa tay ăn cơm đi, đồ ăn đều bày xong xuôi rồi." Bà Lương vội vàng nói.
Năm người, mười món, bà cụ biết Hạ An sắp đến ăn cơm, đặc biệt phân phó cô Châu nấu hết những món sở trường.
"Tiểu Hạ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Diệp Trân gắp đồ ăn, hứng thú đều đặt hết trên người cô gái xinh đẹp mà tối nay Diệp Quan dẫn về nhà, trông nhiều lắm là đầu hai mươi.
"Dì, cháu hai mươi tư tuổi rồi ạ." Hạ An cố tình báo tuổi mụ. "Vậy là cháu kém Diệp Quan tám tuổi."
"Vâng, tầm đấy ạ..." Hạ An mỉm cười, cứ thấy bà dì này nhìn thấu được gì đó, không dễ đối phó.
"Tuổi tác không phải là vấn đề." Thấy bầu không khí trò chuyện sai sai, bà Lương lập tức cười hòa giải, bà cụ cười híp mắt nhìn Hạ An, nói, "Quan Quan của chúng ta tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng nó cũng rất biết cách bảo dưỡng, hai đứa đứng cạnh nhau, xứng đôi cực kỳ."
Hạ An nghe thấy câu này của bà cụ suýt chút cười ra tiếng, nàng âm thầm liếc Diệp Quan một cái, muốn nhìn xem tổng giám đốc Diệp có phản ứng gì khi nghe câu này, quả nhiên định lực của tổng giám đốc Diệp đạt tối đa.
Diệp Quan ăn một miếng cơm nhỏ, nhai thật chậm, bà cụ vui là được.

"Tiểu Hạ, con cứ yên tâm đi, sau này Quan Quan nhất định sẽ nhường nhịn yêu thương con, nếu nó dám bắt nạt con, con nói với bà, bà dạy dỗ lại nó giúp con." Bà Lương càng nói càng hăng.
Diệp Vãn nắm nắm đấm nhỏ, "Nếu mà mẹ bắt nạt mẹ Tiểu Hạ, Vãn Vãn cũng không cho đâu!"
Bà cụ: "Vãn Vãn thật hiểu chuyện."
Diệp Vãn ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ của một già một trẻ ngồi đối diện, một người xướng một người họa, bất đắc dĩ nói, "Con rảnh rỗi hay sao mà bắt nạt em ấy để làm gì?"
"Diệp... Quan tốt với con lắm." Lần đầu tiên gọi tên của cô, Hạ An suýt chút lại gọi thành tổng giám đốc Diệp.
"Mới chỉ tốt lắm thôi thì chưa đủ." Bà Lương lại khuyên bảo hết nước hết cái, "Diệp Quan, không phải bà nói con, con phải học cách làm sao để yêu thương vợ, đừng có làm việc tăng ca từ sáng đến tối, một khi rảnh rỗi thì tiếp Tiểu Hạ nhiều một chút, người ta là một cô gái tốt như vậy, con phải trận trọng."
Mặc dù chỉ là đóng kịch, nhưng bà cụ nhiệt tình đến mức Hạ An cảm thấy có phần gượng gạo.
Diệp Quan gắp đồ ăn cho bà cụ, "Con biết, con sẽ bầu bạn với em ấy thật nhiều. Bà ngoại, tuần tới bọn con tính đi lấy giấy chứng nhận trước, còn hôn lễ thì để tổ chức sau."
"Đương nhiên là được, để bà chọn ngày đẹp cho hai đứa." Bà Lương càng thấy kích động hơn, không kích động mà được sao? Vốn tưởng bộ xương khô này của bà cụ không chờ được ngày cháu gái ngoại kết hôn, ai mà ngờ Diệp Quan tự tìm người yêu, còn kiếm được một cô người yêu vừa ý như vậy.
Diệp Trân vẫn luôn yên lặng ngồi một bên, lấy làm lạ nhìn về phía Diệp Quan, "Các con muốn kết hôn?"

"Vâng, đã quyết định xong rồi." Diệp Trân nghi ngờ.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ An ngồi trò chuyện với bà cụ ở phòng khách, Diệp Vãn cũng quấn lấy nàng đùa nghịch.
Thời gian chớp mắt một cái đã sắp đến mười giờ.
"Mẹ, tối này con muốn ôm mẹ ngủ."
"An An, tối nay con đừng về trường nữa, ngủ ở nhà đi."
Hạ An nhìn điệu bộ này, chắc chắn tối nay một già một trẻ sẽ không để mình đi đâu...
Lầu hai, phòng sách.
Diệp Trân ngồi trên ghế sô-pha, nói chuyện với Diệp Quan.
"Dạo này trạng thái của bà ngoại rất tốt, xung quanh đây cũng có không ít các cụ già, bình thường các bà cùng nhau tâm sự giải khuây, cũng không buồn tẻ."
"Trông tinh thần bà tốt hơn lần trước nhiều lắm, chẳng qua là trí nhớ càng ngày càng kém."
"Dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bà thật tốt." Diệp Quan nói.
"Bây giờ dì về nước rồi, áp lực của cháu không còn lớn vậy nữa." Diệp Trân là nhà thiết kế, trước đấy vẫn luôn cư trú ở nước ngoài, chuyện trong nước căn bản là không lo đến nơi đến chốn được.
"Tạm thời dì sống ở chỗ cháu đi, đừng tìm nhà vội."
"Sắp tìm xong rồi." Diệp Trân nhớ lại một vài chuyện, lại tiếp tục nói, "Cháu với Úy Mẫn còn hẹn hò không?"
Diệp Quan không ngờ Diệp Trân lại hỏi như vậy, "Dì à, cháu có bạn gái rồi."

"Cháu lừa được bà với bé con, còn tưởng lừa được cả dì chắc?" Diệp Trân cười nhìn Diệp Quan, "Tìm đâu ra được cô gái đấy về đóng kịch vậy, xinh phết đấy."
Vừa rồi ở dưới lầu Diệp Trân không bóc mẽ Diệp Quan, cũng không muốn khiến bà cụ mừng hụt ngay lúc ấy.
"Em ấy thật sự là bạn gái cháu."
Nửa tháng trước chẳng thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên mọc đâu ra một người, Diệp Trân tiếp tục hỏi, "Hai đứa quen nhau từ bao giờ? Sao nửa tháng trước cháu không nói với dì là cháu có bạn gái rồi?"
"Tình huống của cháu với em ấy khá phức tạp, rất khó giải thích. Cháu đã quyết định kết hôn với em ấy rồi."
"Là rất khó giải thích hay là không có cách nào giải thích?" Diệp Trân vẫn không tin, "Quan Quan, thật ra còn có thể cho Úy Mẫn một cơ hội, con bé thật sự rất thích cháu."
Diệp Quan biết, Thân Úy Mẫn là con gái bạn thân của Diệp Trân, vì vậy Diệp trân mới một lòng một dạ tác hợp cho họ như thế này, Diệp Quan không nói gì, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.
Cũng vào lúc này, ở lầu một, Hạ An móc điện thoại ra.
Diệp Quan: Đến phòng sách lầu hai, phòng cuối cùng bên tay trái cầu thang.
Hạ An hỏi một câu "Có chuyện gì".
Nhưng đối phương không trả lời.
Hạ An lên lầu hai trong mơ hồ, sau khi trực tiếp đẩy cửa phòng sách ra, mới phát hiện không chỉ có một mình Diệp Quan, Diệp Trân cũng ở đây, ngượng ngùng một trận.
"Sao thế?" Thấy Hạ An mở cửa đi vào, ngược lại Diệp Quan mở miệng trước.

Hạ An liếc Diệp Quan, oán thầm, chị bảo em lên đây còn hỏi em sao thế?
"Dì cũng ở đây ạ..." Hạ An đầu tiên là cười rồi nói một câu lảm nhảm, não cô Hạ nhanh chóng chuyển động, Diệp Quan gọi nàng lên đây ngoài diễn kịch ra thì còn có gì khác đâu...
"Cục cưng..."
Một tiếng "cục cưng" này của Diệp Quan vừa thốt ra, Hạ An và Diệp Trân cùng lúc ngây ra.
Trong phòng sách chỉ có ba người, tiếng "cục cưng" này chắc chắn không phải đang gọi Diệp Trân, Hạ An vẫn được tính là bình tĩnh mà nhìn Diệp Quan, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, đáp lời, "Dạ?"
"Em đi tắm trước đi, tôi nói chút chuyện với dì, sắp xong rồi."
"Không sao đâu, chị với dì cứ nói chuyện từ từ..." Hạ An phối hợp với Diệp Quan nói, trước khi đi ra, còn khẽ giọng nói một câu, "Em chờ chị."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: