Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

5099 0 77 0

Chương 5:
Bé gái một câu rồi lại một câu gọi "mẹ ơi".
Cảnh tượng trước mắt này, khiến Hạ An bất ngờ không thôi. Thì ra, cô đã kết hôn rồi...
Mặc dù Hạ An không biết tuổi tác cụ thể của Diệp Quan, nhưng nghĩ kỹ thì, việc đối phương đã kết hôn là chuyện hết sức bình thường. Sở dĩ ngoài ý muốn, có lẽ là vì từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Lại nhớ về tình huống khi mà họ gặp nhau ở Bóng Đêm vào một tuần trước, Hạ An còn tưởng cô vẫn độc thân.
"Để tôi." Hạ An hồi thần, vẫn tranh đứng phía trước đòi trả tiền, nàng khom lưng lấy một hộp nước ép cam trong khe lấy đồ ra, đưa cho Diệp Quan, dáng vẻ như không tin tưởng cho lắm, lại cười thử dò hỏi, "Con gái chị hả?"
"Ừ." Diệp Quan đáp lời, cô bắt được tia khó tin từ trong đáy mắt của Hạ An, nhưng đa số mọi người khi biết cô có một cô con gái lớn bằng này, hầu như đều là loại phản ứng như vậy.
Diệp Quan theo chủ nghĩa độc thân, không thể không nói, sự tồn tại của Diệp Vãn khiến cô giảm thiểu được rất nhiều phiền phức.
Nhận được đáp án khẳng định, trong lòng Hạ An bỗng có một chút trống rỗng, là trống rỗng nhỉ? Theo lý mà nói, có mong đợi thì mới có hụt hẫng, cho nên mình đã kỳ vọng điều gì sao? Hạ An không nói rõ được.
Diệp Quan đưa nước ép cam vào tay Diệp Vãn, cúi đầu nói một câu, "Nói cảm ơn cô đi con."
Hạ An thấy dáng vẻ Diệp Quan lúc cúi đầu nói chuyện với bé gái, tuy rằng là phong cách trước sau như một của tổng giám đốc Diệp, thậm chí thoáng mang theo chút nghiêm khắc, nhưng Hạ An có thể cảm nhận được, trên khuôn mặt cô hàm chứa sự dịu dàng hiếm có.
Lần đầu tiên thấy được một mặt như thế này của cô.

Suy ra cũng phải thôi, lạnh nhạt chẳng qua là đối với người ngoài, đối diện với người mình yêu thương đương nhiên sẽ không giống thế.
Kiêu ngạo nhưng không mất đi tu dưỡng, lạnh lùng nhưng cũng lại dịu dàng.
Người phụ nữ như vậy sao không khiến người khác thích cho được.
Hạ An bỗng nhiên rất ngưỡng mộ nửa kia của tổng giám đốc Diệp, tất nhiên là rất hạnh phúc rồi, có cô vợ có khí chất đến vậy mà, còn cả, bé con đáng yêu như thế nữa.
Trước mặt người lạ, ban đầu Diệp Vãn còn có chút xấu hổ, con bé mở to cặp mắt tròn xoe đánh giá Hạ An những nửa ngày trời, rồi mới nói, "Cảm ơn cô ạ."
Nụ cười của trẻ con quả nhiên là thứ khiến lòng người ấm áp nhất, một đôi mắt trong veo như nước khi cười lên, cong thành hình trăng non.
Hạ An sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vãn, mềm mại lắm, nàng học theo giọng điệu non nớt của trẻ con nói, "Không có gì đâu nè, lần tới cô lại mua nữa cho con, được không?"
"Dạ." Bé Diệp Vãn gật đầu, còn chủ động duỗi ngón út nhỏ nhắn ra với Hạ An, "Cô ơi chúng ta móc ngoéo đi..."
"Ừ, móc ngoéo." Hạ An phối hợp với bé, cũng vươn ngón tay út ra, cực kỳ kiên nhẫn.
Lúc đầu khi Hạ An thực tập ở khoa nhi nơi mà khiến các bé nghe tin thôi đã sợ mất mật, nàng rất được chào đón, vì biết cách dỗ dành trẻ con.
Diệp Vãn trước giờ hướng nội sợ người lạ, nhưng lại hợp với Hạ An, điều này khiến Diệp Quan cũng rất bất ngờ. Ánh mắt cô quét qua sườn mặt của Hạ An, móc ngón tay với đứa bé bốn tuổi, cười lên trông hệt như một đứa trẻ to xác, cô lại một lần nữa nhớ đến dáng vẻ nghìn cốc không say của Hạ An khi ở hộp đêm...
Hoàn toàn là hai gương mặt trái ngược nhau.
Diệp Quan không khỏi nghĩ, cô Hạ này, là hí tinh (*) sao?

(Gốc 戏精: ý chỉ người hài hước thay pha trò tấu hài hoặc cũng có thể chỉ những người diễn xuất rất tốt, ở đây dùng với nghĩa thứ hai.)
Một lớn một nhỏ trước mặt, chơi đến là vui vẻ, nhìn rồi nhìn, khóe môi của Diệp Quan không tự chủ cũng hơi cong lên.
Hạ An hơi nhấc mí mắt lên, phát hiện Diệp Quan đang nhìn mặt mình chằm chằm, ánh mắt gặp gỡ nhau, lại là loại cảm giác lạ lùng, nàng cố ý tỏ ra thoải mái hỏi Diệp Quan, "Trên mặt tôi có dính gì sao?"
Tổng giám đốc Diệp không hổ danh là tổng giám đốc Diệp, chưa bao giờ thấy được biểu cảm hoảng loạn trên gương mặt cô, nhìn trộm người ta bị bắt gặp cũng vẫn là một vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, cô tiếp tục nhìn chăm chú vào mắt của Hạ An, điềm tĩnh đáp lại hai chữ, "Không có."
"Tổng giám đốc Diệp, tuy rằng tôi làm thêm ở hộp đêm," Hạ An nghĩ vẫn phải giải thích một chút, cứ cảm thấy ánh mắt Diệp Quan lúc nhìn mình có chút nội hàm, "Nhưng không phải cái gì cũng..."
Lời Hạ An nói được một nửa.
"Vậy sao?" Diệp Quan nhướn mày.
"Đương nhiên, tôi có nguyên tắc riêng của mình."
Đêm đó khi cô Hạ trêu ghẹo mình, ánh mắt và giọng điệu, thật sự giống hệt một bé hồ ly tinh, nghĩ đến đây, Diệp Quan đánh giá Hạ An, bỗng nhiên nói một câu, "Tôi thấy em, am hiểu phết."
"Tôi..." Am hiểu phết? Hạ An lại dở khóc dở cười, cợt nhả có một chút như vậy, mà bị cô khắc sâu trong lòng rồi. Vị tổng giám đốc Diệp này hoặc là không nói chuyện, hoặc là phải làm cho người ta nghẹn hỏng không nói gì được.
"Bác sĩ Hạ."
Cô bất ngờ gọi mình như vậy, Hạ An vẫn không thích ứng kịp.
Diệp Quan bình tĩnh nói, "Bà ngoại tôi hôm nay xuất viện, khoảng thời gian này, cảm ơn sự chăm sóc của em."
Hạ An mỉm cười, "Đây là chức trách của tôi."

Đối đãi với người bệnh, Hạ An trước nay luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Kha Nhược Sơ thật sự phục Hạ An sát đất, có biết bao nhiêu người khi chọn chuyên ngành thì hừng hực ý chí chiến đấu, nhưng trải qua vài năm đày đọa, một đống nhiệt huyết đều bị mài mòn cả rồi.
Chỉ có Hạ An, từ đầu đến cuối vẫn có thể duy trì phần hăng hái đó thôi.
Bởi vì mỗi một bước đều là do tự mình cố gắng đấu tranh mà có được, cho nên mới càng phải quý trọng thời cơ. Hạ An không thổ lộ tâm tình gì với bạn bè, đến ngay cả Kha Nhược Sơ có quan hệ thân thiết nhất, cũng không biết nàng đã trải qua những gì.
Rất nhiều chuyện, Hạ An không thích treo bên miệng, ví dụ như oán giận, chẳng qua cũng chỉ là điều bình thường thôi, nàng không thấy mình bất hạnh hay may mắn, hai thứ này có khối người còn quá mình.
"Bác sĩ Hạ..."
"Hả?"
Diệp Quan muốn hỏi Hạ An, vì sao lại xuất hiện ở Bóng Đêm? Làm thêm ở hộp đêm, là vì thứ gì thì cũng không khó đoán. Diệp Quan vốn tưởng nàng là muốn đầu cơ trục lợi, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không phải.
Nàng khi ở bệnh viện, dường như càng chân thật hơn.
Có lẽ nàng không đơn giản thuần khiết như dáng vẻ tươi cười của nàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bao dung, đây chính là cảm giác của Diệp Quan đối với Hạ An.
"Sao vậy?" Thấy cô không nói lời nào, Hạ An buồn bực.
"Tạm biệt." Diệp Quan vẫn không hỏi ra miệng, cô nhận thấy mình lo chuyện bao đồng quá rồi, nhưng cũng là lần đầu tiên, không kiềm lòng được tò mò muốn tìm hiểu một người.
"Tạm biệt cô ạ." Diệp Vãn ngoan ngoãn tạm biệt Hạ An. "Chào bé đáng yêu nhé."

Hạ An dừng chân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ưu nhã xinh đẹp kia, nụ cười trên khuôn mặt từ không biết phải làm sao đổi thành thư thái.
Mặc dù vẫn chỉ biết cô họ Diệp.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Hạ An vốn tưởng rằng Diệp Quan chỉ là một bài nhạc đệm bất ngờ mà đẹp đẽ trong cuộc sống của nàng thôi, cười một cái là qua đi, nhưng nàng nhầm rồi...
Những mấy ngày sau đó, Hạ An đều chưa từng gặp lại cô, Bóng Đêm cũng không, bệnh viện lại càng không, thỉnh thoảng khi uống nước sô-đa, Hạ An sẽ nhớ lại khuôn mặt ấy.
Mười tám giờ bốn mươi lăm phút, khoa nội tim mạch Trường Nam.
"Hạ An, bạn trai cô đến đón cô kìa." Y tá trẻ bưng khay trị liệu, đứng ở cửa phòng làm việc nửa nói đùa với Hạ An.
"Mấy cô đừng đùa nữa." Một người đàn ông cũng mặc áo blouse trắng đứng ngoài cửa phòng làm việc, tuy miệng nói như vậy, nhưng mỗi lần Đường Chấn nghe thấy tin đồn mờ ám giữa anh ta và Hạ An truyền ra từ trong khoa, đều vui muốn chết.
"Tiểu Hạ, thì ra Tiểu Đường chính là bạn trai cậu, hai đứa giấu diếm ghê đấy." Giáo viên hướng dẫn vừa uống trà, vừa trêu ghẹo Hạ An, "Mau tan ca, nhanh lên, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian thì đi hẹn hò, trân trọng cơ hội đi."
"Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi." Hạ An mưu đồ dùng nụ cười để hóa giải ngượng ngùng.
"Vậy Tiểu Đường cố gắng lên, mau mau thu phục trái tim nữ thần của bọn tôi đi, bọn tôi coi trọng anh đó." Những người khác cùng nhau ầm ầm lên, thực ra đa số trong lòng mọi người đều rõ ràng, Đường Chấn có ý với Hạ An, nên đều ra tay cho lửa cháy thêm dầu.
Đường Chấn đi đến trước mặt Hạ An, "Bác sĩ Hạ, đi ăn cơm chứ?"
Hạ An đứng dậy, bất kể nàng có giải thích bao nhiêu lần, cũng đều không ngăn chặn được những câu chuyện phiếm vô căn cứ trong khoa.

Ra khỏi phòng làm việc, Hạ An ngẩng đầu nhìn Đường Chấn, vẻ mặt mệt mỏi, "Sau này đừng đến tìm tôi nữa, tránh cho mọi người hiểu lầm."
"Đừng để trong lòng là được, đi ăn cơm trước đã, nếu anh không đến tìm em, có phải em không ăn luôn không?" Nói xong, Đường Chấn muốn kéo tay Hạ An.
Hạ An nhạy cảm tránh né.
Đường Chấn xấu hổ một trận.
Hạ An và Đường Chấn đều là người Đông Thành, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hạ An điền nguyện vọng thi đại học là Đại học Y Nam Thành, Đường Chấn nghĩ cũng chẳng nghĩ liền điền Đại học Y Nam Thành theo. Tuy rằng Đường Chấn vẫn luôn tự xưng là anh trai, nhưng Hạ An không phải là đầu gỗ, nàng biết trong lòng anh ta nghĩ như thế nào.
Căn-tin bệnh viện.
"Chú sắp phải phẫu thuật rồi nhỉ?"
"Phải, đã phối được tủy thích hợp rồi."
Đường Chấn lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đặt lên bàn, "Ở đây có mấy chục nghìn tệ, em cầm trước đi."
Hạ An không nhận, nhàn nhạt nói một câu, "Tôi có tiền."
"Em sao có thể có tiền chứ?" Đường Chấn chất vấn, anh ta biết rất rõ, dựa vào tiền học bổng cộng thêm chút xíu trợ cấp quy bồi, ngay cả mấy lần trị liệu hóa chất đều không đủ, "Hạ An, em có thể đừng bướng bỉnh như vậy, có thể thỉnh thoảng dựa dẫm vào người khác một chút có được không?"
"Không cần." Hạ An đẩy trả tấm thẻ, vẫn lạnh nhạt như cũ, nàng không muốn nợ ân tình của Đường Chấn, bằng không giữa hai người họ càng không thể nói rõ ràng được.
"Chú đã giao em cho anh rồi, anh nhất định phải chăm sóc em thật tốt, nếu không em bảo anh làm sao mà giải thích với chú đây?" Đường Chấn càng nói tâm trạng càng kích động.

"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tự tôi có thể chăm sóc được cho tôi." Hạ An bất đắc dĩ nhất đó là điều này, lần nào cũng lôi chuyện bố nàng ra để nói, nàng đứng dậy, bỏ lại một câu "Tối tôi còn có công việc thực nghiệm, về trường trước đây."
"Tiểu An..."
Hạ An đã nói dối, tối nay nàng phải đến Bóng Đêm, khó khăn lắm mới dư dả chút thời gian.
Bảy rưỡi Hạ An về đến ký túc xá, sau khi tắm rửa xong, thay một chiếc váy, trang điểm nhẹ nhàng lại, chuẩn bị đi.
Trên xe buýt, nàng ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, cầm điện thoại nhắn cho Kha Nhược Sơ một tin:
"Hôm nay mình về muộn chút."
Từ bảy giờ tối đến mười giờ tối, có những mấy ca cấp cứu, Kha Nhược Sơ bận đến mức quay cuồng, làm gì có thời gian xem điện thoại. Tận cho đến lúc hơn mười giờ tối, Kha Nhược Sơ mới chắt chiu ra được năm phút để ăn mì tôm, vừa nhìn thấy đầu trang wechat, liền biết ngay Hạ An lại đến Bóng Đêm rồi.
Kha Nhược Sơ lập tức muốn gọi điện cho Hạ An, nhưng trước khi bấm số, nàng lại do dự, bởi vì nàng biết rõ, Hạ An không thể nào nghe lời nàng đâu. Do dự ba lần, Kha Nhược Sơ vẫn quyết định bấm số gọi đi, chẳng qua không phải gọi cho Hạ An, mà là gọi Đường Chấn...
Mặc dù cuộc điện thoại này, cô không muốn gọi chút nào.
Kha Nhược Sơ biết Đường Chấn thích Hạ An, cũng rõ ràng Hạ An không muốn đến gần Đường Chấn, mà nàng cũng từng đồng ý với Hạ An không nói chuyện này ra. Nhưng Kha Nhược Sơ không tìm được cách nào khác, Hạ An luôn luôn như vậy, nếu như một hôm nào đó chẳng may xảy ra chuyện gì, vậy thì nàng chắc chắn phải hối hận cả đời.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn gọi điện. "Nhược Sơ?"
"Tôi có chuyện muốn nói với anh..."

------
Mười giờ rưỡi tối, Diệp Quan lái xe qua phố bar của khu Tĩnh Lâm, lúc chờ đèn đỏ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng lúc nhìn thấy hộp đêm Bóng Đêm.
"...Tôi có thể uống rượu cùng chị."
"Chỉ uống rượu cùng thôi?"
"Vậy chị ơi, chị còn muốn tôi làm cái gì... cùng chị nữa?" Cũng không biết là làm sao, Diệp Quan bỗng nhiên nhớ đến chuyện này, đầu tiên là nhíu nhíu mày, khi trong đầu hiện lên khuôn mặt ấy, lại cong khóe môi cười.
Diệp Quan đánh tay lái, rời khỏi tuyến đường đang đi, cuối cùng dừng xe ở ga-ra dưới lòng đất của Bóng Đêm.
Lúc tâm tình không tốt, cũng muốn uống vài ly.
"Mỹ nữ, cô có hẹn trước không?"
Vẫn là khung cảnh khiến người ta phải đau đầu, lần này Diệp Quan đến một mình, càng thấy khó chịu, dẫu sao cô gần như không mấy khi đến những nơi như thế này. Muốn uống rượu, vẫn là bầu không khí ở Thanh bar thích hợp với cô hơn.
"Không có hẹn trước sao? Vậy tôi kêu người..."
Dưới tình huống thế này, Diệp An mở miệng: "Tôi tìm Hạ An."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: