Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

6903 1 97 0

Chương 2:
Hạ An chọn rượu xong, quay trở lại bàn rượu, "Anh đẹp trai, chai rượu này giúp mở anh rồi đó."
"Không vội không vội, em với anh cạn ly này trước đi, chút nữa anh lại mở thêm một chai, thấy sao hả?" Người đàn ông không thể đợi thêm được nữa nhét ly rượu vào trong tay Hạ An, dẫn dụ nàng uống.
Hạ An nghi ngờ nhìn ly rượu trong tay, xoay người lại nở một nụ cười chiêu bài khi kinh doanh với người đàn ông, "Vâng, vậy ly này tôi cung kính cạn trước."
Kiểu cô gái chưa trải sự đời thế này đúng là dễ tóm tới tay, người đàn ông thầm mừng rỡ, "Thích nhất những người thẳng thắn như em đấy."
Trong lúc làm bộ làm tịch đặt ly rượu kề bên môi, Hạ An vẫy vẫy tay với Amy ở bên cạnh, "Amy, giúp chị mở rượu với."
Miễn là rượu đã mở, không cần biết có uống hay không thì đều tính vào hóa đơn, đây là quy định.
Hạ An rất thận trọng, ở hộp đêm, đừng nói là rượu trên bàn rót ra trong lúc mình không có mặt thì sẽ không uống, ngay cả rời khỏi tầm mắt thôi cũng sẽ không uống. Vì thế, ly rượu trong tay trước mặt này, nàng tất nhiên sẽ không thiếu cảnh giác mà uống thật.
Chờ Amy mở rượu xong rồi, Hạ An vừa định bụng đặt ly rượu trong tay xuống, đang lúc muốn tùy ý tìm một lý do để thoái thác, thì cổ tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy...
Là tay của phụ nữ, ngón tay trắng ngần mịn màng, đốt ngón tay cân đối thon dài, đẹp vô cùng.
Đường nhìn của Hạ An thuận theo bàn tay này mà nhìn lên, ánh mắt hơi dừng lại, có chút ngoài ý muốn, một khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp xâm nhập vào tầm mắt nàng.
Thế mà lại là cô...

Hạ An và Diệp Quan đối mắt với nhau, lúc này cô rũ mắt nhìn mình, không hề mỉm cười, bất kể là cô có cười hay không, đều có một loại cao ngạo nói không nên lời.
Đệch! Còn một chút nữa thôi là uống rồi!
Nội tâm người đàn ông phát điên, muốn dứt khoát đập bàn. Đối với sự xuất hiện đột ngột của Diệp Quan tất nhiên có phần phẫn nộ, lại pha lẫn sự chột dạ, lo lắng nhất vẫn là miếng ăn sắp đến miệng rồi còn để rơi mất.
Diệp Quan không khỏi phân bua lấy mất ly rượu trong tay Hạ An, để lại xuống bàn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói bóng gió, "Đừng uống nữa, phải về nhà rồi."
Cô chắc chắn đã nhìn thấy gì đó, cho nên mới đang giải vây cho mình, Hạ An phản ứng rất nhanh, lúc Diệp Quan kéo tay nàng lập tức hiểu ra ngay.
Là lỗi giác sao? Hạ An cảm thấy khi cô nói lời này, dường như êm dịu hơn trước đó rất nhiều.
Thời khắc này còn được cô dắt tay nữa...
Trong lòng Hạ An bỗng thấy ấm áp lạ lùng.
Bởi vì Diệp Quan nhúng tay vào, bầu không khí liền thay đổi.
Người đàn ông kia mắt thấy việc tốt của mình sắp bị người ta phá hỏng rồi, úp úp mở mở nói, "Cô... cô là ai?"
Diệp Quan không thèm đáp lời loại người này, như thể một cái liếc mắt nhìn qua cũng đang làm lãng phí thời gian của cô, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Hạ An đứng dậy tức thì, ngược lại chủ động nắm chặt bàn tay của Diệp Quan, nàng nhướn mày lớn tiếng nói với người đàn ông kia, "Chị ấy là bạn gái tôi."
Bạn gái? Khi Diệp Quan nghe thấy ba chữ này, không khỏi liếc về phía Hạ An bên cạnh mình...
Vậy mà cũng dám nói.

Nhưng, cô gái này không tính là quá ngốc.
Giây phút Hạ An nói ra khỏi miệng, giống như đang khoe khoang điều gì đó vậy.
Nghĩ kỹ lại, giả sử nàng có một cô bạn gái như thế này, chẳng lẽ không đáng để lên giọng tuyên bố chủ quyền sao? Bất kể là nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, trong lòng vẫn không kìm được mà tán thưởng, đẹp thật đấy.
Hạ An đối diện với ánh mắt của Diệp Quan, trên mặt đối phương vẫn không hé ra chút cảm xúc nào tựa như núi băng trước nay không hề thay đổi. Lúc này Hạ An chẳng những không buông tay ra, mà còn mặt dày mày dạn mỉm cười, nắm tay Diệp Quan càng thêm chặt hơn.
Khi nắm bàn tay này, nàng cảm thấy rất kiên định.
Chính là loại cảm giác tin tưởng vào người phụ nữ trước mặt này một cách khó hiểu.
Người hơi quen biết với Diệp Quan một chút, đều biết rằng Diệp Quan luôn không thích quá mức thân mật với người khác, thậm chí đây là điều cấm kỵ.
Lòng bàn tay dán vào nhau, động tác này đối với Diệp Quan mà nói, đã thuộc về phạm trù thân mật rồi, càng huống chi còn là với người xa lạ.
Lòng bàn tay của hai người quấn quýt chung một chỗ với nhau...
Ấm dần lên, rồi nóng rực.
Diệp Quan thấy hơi không thoải mái, muốn tránh khỏi tay của Hạ An, nhưng khi cảm nhận được bàn tay kia đang từng chút từng chút nắm chặt lấy tay mình, đầu ngón tay cô cứng đờ, và cô đã không làm như vậy, mà mặc cho đối phương tiếp tục nắm.
Còn tưởng rằng nàng đang sợ, Diệp Quan kéo kéo tay Hạ An, ánh mắt ra hiệu, "Đi thôi."
Điều này không khác gì đang ngầm thừa nhận "mối quan hệ tình nhân" giữa hai người họ.

Hạ An chưa từng nghĩ Diệp Quan sẽ phối hợp với mình, trước khi bỏ đi, nàng còn không quên bổ sung thêm với người đàn ông kia, "Anh đẹp trai, rượu đã mở cho anh rồi đó, chút nữa đừng quên thanh toán tiền nhé."
Vẫn còn nhớ thương tiền nữa. Diệp Quan không sao hiểu nổi, bước chân nhanh nhẹn rời đi, tay Hạ An được cô dắt, vội vã đuổi theo.
Chen lấn qua cả biển người, đi về phía lối ra cách đó không xa.
Nhìn lên bóng lưng của cô, Hạ An nghĩ, chắc chắn cô không lạnh nhạt không hợp tình người như vẻ bề ngoài.
Ít nhất, lòng bàn tay của cô rất ấm, rất dễ chịu.
Sau khi ra khỏi Bóng Đêm, cả thế giới đều an tĩnh trở lại.
Cuối tháng chín đã là cuối mùa hè, nhưng vẫn nóng bức như vậy, cơn gió nóng cuồn cuộn thổi qua da, mà giống như muốn bỏng chết người ta vậy.
Giờ này trên đường đã không còn xe cộ qua lại nữa rồi, chứ đừng nói là người, thỉnh thoảng có thể thấy vài kẻ say rượu, vịn vào tường bên đường nôn mửa, trông chẳng ra làm sao.
Diệp Quan cúi đầu nhìn hai bàn tay vẫn đang nắm lấy nhau, cô hơi thấy ngoài ý muốn, đối với kiểu thân mật như thế này, dường như... cũng không tính là phản cảm.
Gió đêm oi bức thổi qua gò má, làm rối tung những sợi tóc của Hạ An, nàng vươn tay tùy ý vuốt vài cái.
Coi như đứng dưới ánh đèn sáng rực bên đường, thì đường nét của cô gái cũng vẫn rất rõ ràng.
Ánh mắt của Diệp Quan vô tình mà cũng lại cố ý lướt qua gương mặt này, đối phương còn xinh xắn hơn trong tưởng tượng của mình nhiều, làn da rất trắng, thậm chí trên người còn thấp thoáng mang theo chút mùi vị của sách vở.
Tuổi tác chắc chắn không lớn.
Hạ An nhận thấy được đối phương đang nhìn mình chăm chú, lúc này mới buông bàn tay mình tự chủ trương nắm lấy bao lâu ra.

Khi buông tay, lòng bàn tay hơi đổ chút mồ hôi.
Hai người cứ đứng như vậy một hồi, Hạ An cảm thấy ít nhất mình cũng nên tỏ ra chút gì đó, "Vừa rồi cảm ơn chị."
Diệp Quan không nói gì, chuyện của người khác cô chẳng hứng thú nhúng tay vào, về phần đêm nay, coi như là một ngoại lệ.
Cúi đầu nhìn thời gian, đã sắp ba giờ rồi.
Không nhận được chút phản ứng nào, nụ cười của Hạ An ngưng trệ trên mặt, lộ ra vẻ ngường ngùng.
Dưới bóng đêm, nhìn về nụ cười của Hạ An, Diệp Quan yên lặng hồi lâu cuối cùng vẫn mở miệng, "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Hạ An bị gió thổi đến mức híp nửa con mắt lại, nàng hướng về phía Diệp Quan bán cho cô một cái nút thắt, "Chị đoán xem?"
Diệp Quan lặng im.
Thấy cả khuôn mặt đối phương viết mấy chữ không hứng thú, Hạ An tự thấy mất mặt, qua hai giây thì nói thật, "Tôi hai mươi ba."
Hai mươi ba tuổi, quả nhiên là độ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, Diệp Quan khẽ liếc Hạ An một cái, tặng cho nàng một câu, "Nếu đã không bảo vệ được chính mình, thì ít đến những nơi như thế này đi."
Đây là câu nói dài nhất trong đêm nay của cô, Hạ An ngẩn người, giọng điệu này thật đúng là giống hệt với giáo viên hướng dẫn của mình, cực kỳ có ý nghĩa giáo dục.
Diệp Quan dứt lời, chuẩn bị rời đi.
Chỉ một câu nói này thôi, Diệp Quan không còn nói thêm lời dư thừa nào nữa, cô không thích can thiệp vào cuộc sống của người khác, cũng giống như cô không thích người khác quấy rầy cuộc sống của mình vậy.
"Này..." Thấy cô sắp đi, Hạ An muốn gọi cô lại, lời đến bên miệng, bỗng nhiên không biết phải xưng hô như thế nào, kết quả gọi ra một câu không mấy tự nhiên, "Chị gái ơi?"

Cả một đêm hôm nay, hết bạn gái rồi lại đến chị gái, cứ luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Diệp Quan dừng bước.
Hạ An do dự một hồi, sau đó mới hỏi, "Có thể kết bạn wechat với chị không?"
Câu nói này, số lần người khác chủ động nói với Hạ An nhiều hơn; đương nhiên, nàng cũng sẽ nói với người khác như vậy, là để mở rộng nghiệp vụ.
Làm trong nghề này như nàng, tài nguyên khách hàng rất quan trọng.
"Ý tôi là, lần tới khi chị đến một mình, tôi có thể uống rượu với chị. Coi như cảm ơn đêm nay chị giải vây giúp tôi." Hạ An cười giải thích.
Đêm nay, Hạ An chú ý thấy cô ngồi một mình bên quầy bar uống rượu, giống như trong lòng mang tâm sự.
Biểu cảm của đối phương vẫn lạnh lùng như cũ.
Lời chủ động bắt chuyện của cô Hạ lần đầu tiên gặp phải tình huống thất bại thảm hại như vậy, nếu trước trước mặt đổi thành người khác, thì đã lấy được phương thức liên lạc từ lâu rồi.
Uống rượu cùng...
Nghe đến mấy từ có vẻ nhạy cảm này, Diệp Quan nhìn lom lom Hạ An một hồi, "Chỉ uống rượu cùng thôi?"
Phải biết rằng có rất nhiều lúc, cái gọi là uống rượu cùng, đều là đang "đập bóng ra biên". (*)
(Gốc 擦边球: Dựa vào vận may để xử lý việc gì đó.)
Nghe ra ý sâu xa trong lời nói.
Nếu như là người khác hỏi như thế này, trong lòng Hạ An đã sớm có đề phòng, nhưng nghe người phụ nữ xinh đẹp cả mặt hiện ra hơi thở cấm dục trước mặt này hỏi như vậy...
Bỗng nhiên Hạ An mím môi cười, đưa đầu tiến sát về phía Diệp Quan hơn một chút, ánh mắt mờ ám lướt qua gương mặt của đối phương, còn dùng

giọng điệu khiến người ta miên man bất định mà hỏi ngược lại, "Vậy chị gái à, chị còn muốn tôi.. làm gì cùng chị nữa?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: