Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

6235 1 83 0

Chương 4:
Diệp Quan nhìn kỹ cho đến khi thấy rõ thẻ công tác của đối phương. Dòng họ và tên viết, Hạ An.
Thật sự là bác sĩ.
Diệp Quan một lời khó nói hết, lời nói và hành động đêm hôm ấy của cô Hạ, khó mà khiến người khác không hiểu lầm cái gì. Cũng chính vì đêm hôm ấy, ấn tượng của Diệp Quan đối với cô Hạ này, không cách nào tốt đẹp nổi...
Tình hình lúc đó, Diệp Quan thấy rõ mồn một.
Hạ An cầm chai nước sô-đa trong tay, bởi vì chênh lệch nhiệt độ, trên chai nhựa nổi lên một tầng sương, khiến lòng bàn tay mát lạnh, cũng giống hệt như cảm giác mà người trước mặt mang tới cho mình.
Nhưng trong ngày hè nắng chói chang, trái lại cảm thấy rất dễ chịu.
Bệnh viện vào giờ nghỉ trưa hết sức tĩnh lặng.
Tiếng ve râm ran.
Bận nửa ngày trời, Hạ An vốn còn có chút ủ rũ, lại bởi vì lần gặp gỡ này mà tiêu tan thành mây khói.
Nụ cười trên gương mặt nàng vẫn đơn thuần như cũ, giống như khi mới bước chân ra xã hội, một cô bé không hiểu bất cứ chuyện gì.
Diệp Quan không tin. Nhưng nói đi nói lại, nàng mặc chiếc áo blouse trắng xuất hiện ở bệnh viện, thật ra so với lúc bưng rượu lăn lộn ở hộp đêm, thì càng thích hợp hơn.
Bây giờ đang là thời điểm nắng chói mãnh liệt nhất trong ngày, thậm chí nắng đến mức khiến cho mặt tường tăng cường độ màu trắng có phần lóa mắt. Hạ An và Diệp Quan quan sát lẫn nhau, so với sự mơ hồ tối tăm đêm hôm ấy, thì bây giờ rõ ràng hơn nhiều lắm.
"Hạ An!" Cuộc trò chuyện ngắn ngủi bị phá vỡ, một cô y tá mặc đồng phục màu hồng hấp tấp chạy qua đây, "Sao nhắn tin cho cô mà cô không trả lời?"

"Điện thoại đúng lúc hết pin." "Chủ nhiệm tìm cô đấy, mau lên!" Cô y tá định kéo Hạ An đi.
Hạ An vội vàng nhìn Diệp Quan một cái, muốn nói gì đó, lại phát hiện hình như cũng chẳng có gì để nói, chỉ đành cười đánh tiếng chào hỏi, "Tổng giám đốc Diệp, tôi đi trước nhé."
Diệp Quan thờ ờ liếc mắt, không trả lời, hôm nay đối phương mang một đôi giày đế bằng, cho nên trông cơ thể có vẻ càng thêm nhỏ nhắn.
Bóng lưng ấy gầy quá mức, như thể chỉ một trận gió thổi qua, là có thể thôi bay nàng.
Đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, Diệp Quan không nhanh không chậm đi về phía chiếc ghế dài đặt trên hành lang, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Bà Lương cúi đầu ngoan cố gỡ sợi dây rối tung rối mù trong tay, gỡ được mấy phút thì càng gỡ càng rối, nhưng ương bướng không chịu bỏ cuộc, đúng là một bà cụ quật cường hiếu thắng.
Chưa đi được bao xa, Hạ An nhịn không được quay đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy Diệp Quan với bà Lương ngồi chung một chỗ với nhau, hai người đang trò chuyện.
Bỗng nhiên Hạ An hiểu ra điều gì đó, thì ra...
"Cô mau lên đi, chủ nhiệm sắp nổi điên rồi đấy."
"Tới liền."
-----
"Bà," Diệp Quan lấy mất sợi dây trong tay bà cụ, kiên nhẫn nói, "Hôm nay chúng ta làm thủ tục xuất viện, về nhà với con đi."
"Bà không xuất viện, bà ở đây cũng tốt lắm, không đến chỗ con ở đâu, bà muốn ở lại viện." Bà Lương bắt đầu ương ngạnh giống hệt đứa trẻ con.
"Bác sĩ nói đã có thể xuất viện rồi, với cả một mình bà ở đây, bảo con yên tâm thế nào được?"

"Sao không yên tâm? Bà nói con nghe, y tá ở bệnh viện này tốt với bà lắm, rảnh rỗi là đến buôn chuyện giải sầu với bà. Phải rồi, cô bác sĩ vừa nãy, là cô gái mà bà hay kể với con đấy, cô ấy tốt bụng lắm..."
Cô bác sĩ kia, Diệp Quan đã nghe bà cụ nhắc đi nhắc lại khen tới khen lui không biết bao nhiêu lần, ấy thế mà lại là nàng? Trong đầu Diệp Quan lập tức hiện lên khuôn mặt của Hạ An, lại nghĩ đến dáng vẻ nàng cúi đầu dịu dàng nghiêm túc vừa rồi...
Cho dù như vậy, Diệp Quan vẫn khó có thể liên tưởng nàng với cô gái chơi trò mập mờ với người khác, và phóng túng tiêu khiển trong hộp đêm đêm hôm ấy.
Nửa tháng trước, bà Lương đột nhiên phát bệnh viêm cơ tim phải nhập viện, may mà không nghiêm trọng, ở viện quan sát mấy ngày là được.
Nói ra thì, đã là lần thứ ba Diệp Quan đến đón bà cụ xuất viện rồi, ban đầu bà cụ không ở phòng bệnh VIP, nhất định muốn chen chúc trong phòng bệnh thường, bây giờ thời gian quan sát ở viện đã kết thúc, nhưng dù bất gứ giá nào bà cụ cũng không chịu xuất viện.
Nói là ở bệnh viện náo nhiệt có người chơi cùng, không nỡ đi...
"Con chuyển nhà rồi, bên đó rất thích hợp dưỡng bệnh." Ngoài phòng quá nóng, Diệp Quan đỡ bà cụ về phòng bệnh trước, vừa đi vừa nói, "Vãn Vãn ở nhà ngày nào cũng nói nhớ cụ, muốn nghe cụ kể chuyện cổ tích."
"Thật á?" Vừa nghe đến đứa chắt ngoại bé bỏng nói nhớ mình, bà Lương mới thoáng dao động, bà cụ nhìn chung quanh hỏi, "Sao hôm nay con bé không đến?"
"Hôm nay phải đi nhà trẻ học, chút nữa tan học rồi, cháu lại bảo dì Châu đón con bé qua đây." Thời gian đầu được Diệp Quan đón từ viện phúc lợi về, Diệp Vãn còn chưa được hai tuổi, bây giờ đã đến tuổi đi nhà trẻ rồi.
"Đúng nhỉ, Vãn Vãn đã đi nhà trẻ rồi, sao bà lại quên mất chứ..." Bà Lương khe khẽ vỗ lên đầu mình, cúi đầu thì thầm một hồi, cứ thì thầm thì thầm mãi, bà cụ lại ngẩng đầu lên, sau đó lòng chan chứa vui mừng mà hỏi Diệp Quan, "Quan Quan, qua mấy tháng nữa cháu phải kết hôn rồi nhỉ?"
Diệp Quan nghẹn lời.

Trong tháng này bà cụ đã hỏi vấn đề này đã là lần thứ tư rồi, cô từng giải thích ba lần, vẫn uổng công như cũ. Giống như bác sĩ nói vậy, chứng bệnh Alzheimer của bà cụ đã càng ngày càng rõ ràng.
Từ sau khi mẹ cô qua đời, sức khỏe của bà cụ ngày một sa sút hơn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn đối với bà cụ. Hiện giờ tim cũng càng lúc càng chuyển biến xấu, tuổi tác và tình trạng sức khỏe sờ sờ ra đó, mức độ nguy hiểm của phẫu thuật quá lớn, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào thuốc mà kéo dài trị liệu.
Bà Lương cũng hiểu rõ tình trạng sức khỏe của chính mình, biết rằng thời gian còn lại chẳng được bao nhiêu nữa, trái lại bà cụ nghĩ rất thoáng, dù sao con người đến với thế gian này dạo một vòng, sinh lão bệnh tử ai cũng đều phải trải qua, vui được ngày nào thì hay ngày nấy.
Chỉ là bà cụ vẫn luôn lo lắng cho Diệp Quan.
Ban đầu con gái bà cụ ra đi khi tuổi mới còn trẻ, để lại một mình cô cháu ngoại như vậy, bà cụ là ngày ngày trông Diệp Quan lớn lên, từ nhỏ đến lớn, tiêu tốn biết bao tâm huyết của mình. Bây giờ điều bà cụ thấp thỏm nhất, đương nhiên cũng là Diệp Quan.
Bà Lương vẫn luôn ngóng trông Diệp Quan kết hôn, gần như ngóng đến mức trở thành chấp niệm, nhưng Diệp Quan, lại hết lần này đến lần khác chưa bao giờ có ý định kết hôn.
"Quan Quan, con vẫn chưa dẫn bạn gái đến ra mắt bà đâu..." Bà Lương vẫn cố chấp hỏi đến cùng.
Diệp Quan ngồi trên giường bệnh, trầm tư một hồi, lần này không giải thích gì, mà là sửa miệng vỗ về cụ già, "Mấy hôm nữa con dẫn cô ấy về nhà, để bà ngoại nhìn một cái, được không?"
"Vậy mới phải chứ, nên dẫn về từ sớm rồi ấy." Bà Lương nghe Diệp Quan nói vậy, nét mặt tươi cười rạng rỡ, đôi mắt gần như híp lại thành một đường thẳng, chỉ là nếp nhăn nơi khóe mắt, như dùng dao khắc lên vậy.
Điện thoại trong túi rung lên, Diệp Quan lấy điện thoại ra xem, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh nghe máy.
"Tình trạng của bà ngoại vẫn tốt chứ?"

"Trạng thái tốt lắm, hôm nay cuối cùng cũng đồng ý xuất viện rồi."
"Tính của bà ương ngạnh vậy đấy." Hòn đá trong lòng Diệp Trân rơi xuống đất, "Quan Quan, khoảng thời gian này cháu vất vả rồi, tuần tới dì hết bận sẽ về nước."
"Không sao, ở đây có cháu lo rồi."
"Cháu với Úy Mẫn hẳn là đã gặp mặt rồi nhỉ?" Chưa nói được mấy câu, Diệp Trân lại bắt đầu nhọc lòng cho việc lớn cả đời của cô cháu gái ngoại của mình, "Hai đứa thật sự hợp nhau lắm đó, có thể thử bên nhau xem sao..."
Diệp Quan đỡ trán, đánh gãy lời của Diệp Trân, "Dì à, đừng sắp xếp những chuyện này cho cháu nữa, công việc của cháu bận lắm."
"Cái con bé này..."
Diệp Quan cúp điện thoại, nhìn về nơi xa.
Thời tiết rất đẹp, trời xanh cao vời vợi, xanh thẳm một khoảng trời. Nhưng nghĩ đến chuyện lớn chuyện nhỏ trong cuộc sống trong công việc, vẫn có chút cảm giác thở không ra hơi.
Cách đó không xa có một bác sĩ nữ buộc tóc đuôi ngựa bước tới, ánh mắt Diệp Quan dừng lại, chờ cho đến khi đối phương thoáng gần hơn, Diệp Quan mới phát hiện mình nhận nhầm người rồi.
-----
Gần đến lúc hoàng hôn.
Hạ An viết xong bệnh án, nhìn thời gian, đã là năm giờ bốn mươi phút, bảy giờ tối còn phải về trường lên lớp.
Tiết tấu căng thẳng bận rộn như thế này, nàng đã quen từ lâu.
Nếu như chỉ bận rộn thôi, vậy cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ thứ mà nàng phải đối mặt, không chỉ có bận rộn.
Trên bàn làm việc vẫn đang để chai nước sô-đa đã uống hết một nửa, Hạ An uể oải nằm bò ra mặt bàn, yên lặng ngây người nhìn, nửa phút hoặc lâu hơn một chút.

"Em là bác sĩ?"
Hạ An chống đầu, khi nghỉ ngơi, trong đầu bỗng nhiên suy nghĩ một vài chuyện, rồi lại cười một cách khó hiểu.
Chuẩn bị tan làm.
Khi ngang qua phòng 1201, Hạ An vô thức thả chậm bước chân, lúc trước đi qua, nàng sẽ luôn vào thăm bà cụ đáng yêu kia, thuận tiện chào hỏi một câu.
Nói đến tổng giám đốc Diệp...
Chắc hẳn cô chính là người nhà của bà Lương, Hạ An nhớ lại cuộc gặp gỡ hồi chiều.
Đôi khi nghĩ thế giới này thật nhỏ bé. Mà đương lúc Hạ An đang đứng trước máy bán nước tự động lại gặp được Diệp Quan, nàng càng cảm thấy đúng như vậy...
Ánh chiều tà nhảy múa trên thân ảnh cao gầy của cô, trên đường nét gương mặt gần như hoàn hảo được mạ lên một tầng viền vàng. Diệp Quan luôn đem lại cho người khác cảm giác ung dung hờ hững, đó là phát ra từ tận trong xương cốt.
Hạ An không tự chủ được mà dừng bước, lặng lẽ đứng một bên. Ánh mắt nhìn lướt từ sống mũi tinh tế, đến cánh môi mềm mại...
Gần như không thể rời tầm mắt, lần thứ hai gặp mặt, Hạ An vẫn bị khí chất của người phụ nữ này làm cho kinh diễm.
Bản thân mình được người ta khen xinh không ít, nhưng khi đứng trước mặt Diệp Quan, Hạ An lại cảm thấy mình chưa tính là gì, loại tự ti không liên quan này, nàng cho rằng quá mức chân thực.
Diệp Quan nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hạ An đang cầm sổ bệnh án trong tay, đứng trên hành lang, nắng chiều rải lên sườn mặt nàng, khóe môi nàng đang giương lên, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt.
Một cảnh tượng đẹp vô cùng, nụ cười trên khuôn mặt của cô gái đơn thuần trong trẻo, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Diệp Quan trước nay không quan tâm chuyện của người khác, bỗng nhiên có chút tò mò, cô Hạ này, đến cùng là người như thế nào?
"Để tôi trả cho." Hạ An đi về phía trước, đứng chung một chỗ vai kề vai với Diệp Quan, khi quay đầu nhìn cô, hào phóng nở một nụ cười rạng rỡ, "Tổng giám đốc Diệp, chị uống gì?"
"Diệp Quan đúng lúc ngoảnh đầu lại, "Không cần."
Hai người cùng lúc quay đầu, mặt kề mặt, khoảng cách có hơi gần, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Hạ An lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, thấm vào lòng người, thanh nhã như chính con người cô vậy. Có lẽ là hai người cách nhau quá gần, khi Hạ An nhìn đôi mắt xinh đẹp kia mà nói chuyện, chất giọng không tự chủ được trở nên mềm mại hơn, "Buổi trưa chị mời tôi, lần này tôi mời chị..."
Diệp Quan rũ mí mắt, cũng nhìn gò má Hạ An hai giây, ngay cả lông mi dài mảnh cũng đều có thể thấy rõ ràng, Diệp Quan ý thức được khoảng cách giữa hai người họ quá mức thân mật, lại lùi về sau nửa bước, kéo ra một vị trí thích hợp.
Khoảnh khắc dựa gần cô khi ấy, Hạ An rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mình đập hơi nhanh, giống như lúc uống rượu với cô đêm hôm ấy vậy.
Có chút ám muội.
Tư tưởng Hạ An đang mất tập trung nghĩ ngợi gì đó...
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt bỗng nhiên nhảy ra: "Mẹ ơi, con muốn cái kia..."
Bé gái đứng bên hông Diệp Quan ngó cái đầu nhỏ xíu ra, một đôi mắt đen láy sáng ngời, dễ thương cực kỳ.
Diệp Quan hạ người ngồi xổm xuống, ôm bé gái từ bên cạnh lên, khẽ giọng hỏi, "Muốn cái nào?"
Diệp Vãn vươn bàn tay mũm mĩm tròn xoe ra, tỏ vẻ đáng yêu chỉ chỉ, lại nũng nịu với Diệp Quan nói, "Mẹ ơi, cái này."
"Được."

Mẹ... mẹ ơi?
Hạ An cứng đờ tại chỗ, có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: