Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

5126 0 58 0

Chương 19:

"Đưa lưỡi ra..."
Kha Nhược Sơ nghe thấy đối phương khẽ giọng thì thầm bên tai mình, mặt nóng hừng hực, nhưng trái tim lại giống như bị điện giật vậy, tê tê dại dại.
Khi Thịnh Như Khởi dứt lời, vỗ về khuôn mặt nóng rực của Kha Nhược Sơ, lại cười dịu dàng hôn môi nàng, từ trước tới nay cô chưa từng hôn một cách trong sáng như vậy, như thể đang cẩn thận thưởng thức từng li từng tí một viên kẹo ngọt dễ vỡ, nhẹ nhàng mút mát.
"Ưm..."
Phản ứng của cô nàng vừa ngượng ngùng căng thẳng vừa muốn tiếp nhận nhưng lại vờ kháng cự, khiến cho Thịnh Như Khởi say đắm loại cảm giác này, cô ôm chặt cơ thể gầy nhỏ của đối phương, lúc không nhịn được muốn hôn sâu...
Kha Nhược Sơ cuối cùng vẫn đẩy Thịnh Như Khởi ra, nàng thở dốc, yếu ớt nói một câu, "Đừng như vậy..."
Sau đó, chạy trối chết.
Kha Nhược Sơ vừa chạy, vừa không nhịn được mà rơi nước mắt, nàng cảm thấy mình điên rồi, sao có thể tùy tiện hôn môi với người khác chứ? Đáng lẽ phải giữ lại để giành cho người mình thích nhất. Nàng như thế này, có khác gì những người phụ nữ lúc nào cũng ám muội với người lạ kia đâu?
Thịnh Như Khởi một mình đứng nguyên tại chỗ, cô nghiêng đầu nhìn về phía tấm gương treo trên bức tường, trên môi mình vẫn còn dính vệt son còn xót lại của đối phương, hồi tưởng lại dư vị nụ hôn ngoài ý muốn vừa rồi, nhớ đến khuôn mặt đỏ ửng kia, Thịnh Như Khởi tự nở nụ cười.
Bé thỏ trắng ngây thơ, thì ra thú vị đến vậy. *
"Hai người dựa gần một chút."

"Gần hơn chút nữa." "Hai người cười lên nào."
Hạ An và Diệp Quan mặc áo sơ-mi trắng, vai kề vai ngồi cạnh nhau, Hạ An nhìn về phía ống kính cười tươi xán lạn, sạch sẽ động lòng người.
Đúng vào một tuần trước, Hạ An không ngờ được rằng, hôm nay nàng sẽ xuất hiện tại cục dân chính, nhận cuốn sổ nhỏ màu đỏ về.
Từ nay về sau, từ chưa kết hôn biến thành đã kết hôn.
Để cho thuận tiện, ảnh chụp chung trên giấy chứng nhận của hai người là chụp ở cục dân chính, nhân viên công tác hôm nay gặp được hai cô gái xinh đẹp đến xin giấy chứng nhận, cảnh đẹp ý vui, tâm trạng tốt vô cùng, lúc chụp ảnh dốc toàn tâm để chụp.
"Cô Diệp, vợ xinh như vậy mà, cười tươi lên chút nào."
Hạ An nghĩ, cười tươi lên chút, đối với tổng giám đốc Diệp mà nói là một đề bài khó thế kỷ ấy chứ? Nói thật, nàng rất là mong đợi tấm ảnh, tổng giám đốc Diệp trên giấy chứng nhận kết hôn, không biết có phải vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng không?
"Ai không biết còn tưởng chúng ta đến để ly hôn cơ đấy." Nụ cười trên mặt của Hạ An cứng đơ, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng ai oán bên tai Diệp Quan.
Diệp Quan nhạt nhẽo liếc một cái, trông biểu cảm trên mặt Hạ An lại thêm lời châm biếm của nàng, thoáng chốc bị chọc cho buồn cười, khóe môi giương lên.
"Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy."
Đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Đầu tiên là Hạ An nhìn tấm ảnh chụp bên trên, lại thấy hài hòa ngoài ý muốn, đây có lẽ là lần tổng giám đốc Diệp cười "xán lạn" nhất mà nàng từng thấy, mặc dù vẫn còn rất hàm súc.

Lực chú ý của Diệp Quan cũng đặt trên tấm ảnh, nụ cười của Hạ An, giống như lần đầu tiên hai người họ gặp nhau vậy, xinh đẹp lại sạch sẽ, khiến người ta khắc ghi ấn tượng sâu sắc.
"Chúc hai vị tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp."
"Cảm ơn." Nghe lời chúc phúc này, trong lòng Hạ An rất khó chịu, dẫu sao hai năm sau, lại phải đến đây để ly hôn.
Hạ An cầm một trong hai quyển sổ nhỏ màu đỏ đưa cho Diệp Quan, nửa đùa nửa thật cười nói, "Tổng giám đốc Diệp, tân hôn vui vẻ."
Diệp Quan thấy nụ cười treo trên mặt Hạ An ngập tràn ung dung thản nhiên, cũng không biết là thoải mái thật hay giả vờ thoải mái, thời điểm mình vẫy vùng trong thung lũng cuộc đời, không làm được đến mức như cô Hạ thế này.
Nhìn thấu hiện thực, lại không hề oán trời trách đất. Trong mắt của Hạ An, thoải mái tốt hơn là tự thấy xót xa, yếu đuối không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì hết.
Muốn chữa khỏi bệnh cho bố, muốn trở thành một bác sĩ, có thể mang lại sự hy vọng cho người khác.
Mục tiêu và lý tưởng của Hạ An vẫn luôn rất rõ ràng, đồng thời nỗ lực từng bước từng bước đến gần, trước đó, đối với tất cả mọi thứ xảy ra trong quỹ đạo nhân sinh của mình, nàng đều có thể dang rộng cánh tay đón nhận, bao gồm cả chuyện kết hôn giả trông như điều hoang đường giữa nàng và Diệp Quan này.
Vậy nên những người từng tiếp xúc với Hạ An, bởi vì sự độ lượng của nàng, đa số mọi người đều khó mà tưởng tượng được nàng đã từng trải qua những gì hay là hiện tại đang trải qua những gì.
Ra khỏi cục dân chính, bốn giờ ba mươi phút chiều.
Bầu trời quang đãng, nghênh diện làn gió thổi phất qua, ấm áp vô cùng. "Đừng nói là..." Hạ An lại nhìn giấy chứng nhận kết hôn một cái.
Diệp Quan tưởng nàng muốn nói gì đó.

"Trông chúng ta hợp phết đấy chứ." Hạ An mặt dày cười.
Diệp Quan cũng liếc nhìn nụ cười động lòng người của cô Hạ trên tấm ảnh, rồi lại nhìn Hạ An, đánh giá, "Diễn hay lắm."
Tổng giám đốc Diệp có loại năng lực khiến người ta không đối lời được.
Diệp Quan đi về phía bãi đỗ xe, chưa đi được mấy bước, phát hiện người phía sau không đi theo, cô xoay người nhìn về nơi Hạ An đứng, "Sao thế?"
"Chị đi trước đi, em còn phải đến bệnh viện, tối nay phải tăng ca." Vài tiếng đồng hồ nghỉ phép vào buổi chiều này, khó khăn lắm mới được phê duyệt.
"Đến mấy giờ?" Diệp Quan hỏi, bởi vì bà cụ biết hôm nay họ đi lấy giấy chứng nhận, cho nên buổi tối sắp xếp cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng.
"Không nói rõ được, tan ca em sẽ về nhà." Khi Hạ An nói về nhà, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà đều đã nói vậy rồi.
"Nói trước một tiếng cho tôi biết. Đi thôi." Diệp Quan dứt lời, đứng nguyên tại chỗ chờ Hạ An một hồi, thấy Hạ An vẫn không chịu đi qua, chỉ đành lại mở miệng, "Tôi đưa em đến bệnh viện."
"Đưa em đi?" Thái độ thờ ơ vừa rồi của tổng giám đốc Diệp kia, Hạ An không nhìn ra được đấy là ý muốn đưa mình đi chút nào.
"Tiện đường."
Lại là tiện đường.
*
Chín giờ tối, Hạ An bận rộn công việc xong, gọi video cho Hạ Hà Tiên, sau khi đã xác nhận trạng thái ổn định, mới yên tâm rời khỏi bệnh viện.
Hạ An đã chuyển đến chỗ Diệp Quan, cũng không thể nói là chuyển, chẳng qua là mang chút quần áo và đồ dùng hàng ngày đến thôi. Hạ An ở cả ký túc xá trường nữa, dẫu sao lên lớp và lo liệu chuyện ở bên phía bệnh viện cũng thuận tiện hơn, thời điểm trở lại nhà họ Diệp, nàng đã nói với Kha Nhược Sơ là đến nhà bạn ở.

Lúc về đến nhà họ Diệp, Hạ An thấy bà Lương đang ngồi trên ghế sô-pha, híp mắt cười chăm chú xem giấy chứng nhận kết hôn.
"An An tan làm rồi đấy à? Con bé Diệp Quan này, vợ tan ca cũng không biết đường đi đón." Bà Lương đứng dậy kéo Hạ An qua, ngồi xuống ghế sô-pha.
"Chị ấy bảo đến đón, nhưng con không cho, chị ấy đi làm cũng mệt mà."
"Vậy cũng không thể để con tối mờ tối mịt đi về một mình được, bà nhất định phải mắng nó. An An, nếu con có chịu uất ức gì cứ nói với bà ngoại, biết chưa?" Bà Lương nói như vậy, là vì hiểu tính cách của Diệp Quan, lúc nào cũng lạnh nhạt, bà cụ sợ hai đứa này vì chút chuyện vụn vặt mà xảy ra mâu thuẫn.
"Vâng, bà ngoại tốt với con nhất."
"Tấm ảnh này chụp đẹp thật đấy, đẹp quá đi mất." Bà Lương nhìn giấy chứng nhận kết hôn của Diệp Quan, kìm lòng không đặng mà lệ nhòa ướt mi, ban đầu khi nhận được giấy thông báo bệnh hiểm nghèo, bà cụ không sợ gì hết, chỉ sợ mình không chờ được đến lúc cháu gái ngoại kết hôn.
"Sao bà khóc rồi?" Hạ An lấy khăn giấy đưa cho bà Lương lau nước mắt.
"Không sao, bà chỉ mừng quá thôi, còn tưởng một bà già như bà không đợi được ngày này." Bà Lương nín khóc mỉm cười, nói với Hạ An, "Bà ngoại kể con nghe này, Quan Quan trước khi gặp được con, nó chưa từng có ý định kết hôn, nó là thích con thật lòng đấy."
Hạ An vén tóc, chỉ có thể kiên trì nói, "Vâng."
"Con đừng thấy nó trưởng thành, thật ra không hề biết chăm sóc bản thân chút nào đâu, cả ngày bận rộn công việc, cũng không chú ý đến sức khỏe. Bố mẹ Diệp Quan đã ly hôn từ lâu, mẹ con bé cũng qua đời từ rất sớm, bà nhìn nó lớn lên, con nói xem bây giờ bà càng già càng không minh mẫn, tim cũng không khỏe, chẳng sống được bao lâu nữa, không yên lòng cho Diệp Quan..."
"Bà ngoại, bà đừng nói vậy."
"Bây giờ thì yên tâm rồi, bà biết con là một cô gái tốt, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng rất biết săn sóc, sau này có con bầu bạn với nó, bà thật sự yên tâm rồi. Bây

giờ hai con đã kết hôn, bà hy vọng hai con sau này có thể chăm sóc lẫn nhau thông cảm cho nhau, sống cho thật tốt."
Hạ An nghe những lời này, cảm xúc trong lòng phức tạp, mỉm cười an ủi bà cụ, "Bà yên tâm đi, chúng con sẽ tốt mà."
"Không nói những chuyện này nữa, con ăn cơm chưa?" Bà Lương lau khô nước mắt.
Hạ An vừa định nói ăn rồi, kết quả bụng réo lên một tiếng, xấu hổ quá.
"Công việc bận rộn cũng phải ăn cơm, cái con bé này." Bà Lương lại nói, "Tối nay Quan Quan cũng chưa ăn, vừa về đến nhà là lên phòng sách làm việc luôn, An An, con đi dỗ nó đi, bảo nó xuống ăn chút gì đi."
"Con..."
Bà Lương mặt mày hớn hở nói, "Lời bà già nói không chịu nghe, nhưng lời nói của vợ thì lại khác nha. Con đi gọi nó đi, bà bảo cô Châu hâm nóng lại thức, nhanh thôi."
"Vâng, vậy con đi gọi chị ấy."
Phòng sách lầu hai, Hạ An gõ cửa trước, nghe thấy người bên trong đáp lại, nàng mới đẩy cửa ra.
Diệp Quan vừa ngẩng đầu, thấy Hạ An dựa vào khung cửa, "Có chuyện gì à?" "Xuống lầu ăn cơm tối đã rồi làm tiếp."
Diệp Quan nhìn thời gian, "Ăn cơm tối vào giờ này?"
"Bà thấy chị tối nay chưa ăn, bà lo chị bị đói. Em cũng chưa ăn, hay là, cùng ăn chung đi?" Hạ An cũng chỉ thuận miệng nói vậy, như để hoàn thành nhiệm vụ thôi, nàng cũng không nghĩ mình có bản lĩnh "dỗ" được tổng giám đốc Diệp.
Ai mà ngờ...
Diệp Quan đứng lên, đã bước đến bên cạnh mình rồi. Vẻ mặt Hạ An tỏ ra hết sức bất ngờ mà nhìn tổng giám đốc Diệp...

"Có hơi đói." Diệp Quan hời hợt nói.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: