Chương 9:
"Đừng có mạnh miệng nữa."
Khi đối phương nói ra câu này, Hạ An thừa nhận mình có một chút dao động.
Chỉ có thể nói ấn tượng đầu tiên có ảnh hưởng đến người ta quá lớn. Giống như Hạ An với Diệp Quan, lần đầu tiên gặp nhau, ấn tượng của nàng đối với người phụ nữ này tốt vô cùng, xinh đẹp ưu nhã mà lại chững chạc trưởng thành, gần như đều là dáng vẻ mình thích.
Vậy nên đối với Diệp Quan, thiện cảm đã tồn tại trong tiềm thức của Hạ An.
Diệp Quan giúp nàng giải vây hai lần, nàng đều cảm thấy an tâm, thậm chí thích loại cảm giác thỉnh thoảng dựa dẫm vào người khác như thế này, phải biết rằng với tính cách của Hạ An, nàng ghét nhất chính là người khác can thiệp vào đời tư của nàng, dù cho có khi là xuất phát từ sự quan tâm.
Bề ngoài Hạ An là lửa, nhưng trong lòng cất giấu băng.
Kể cả trên mặt nàng có tươi cười xán lạn đến mức nào đi chăng nữa, thì cánh cửa trái tim cũng vẫn đóng chặt, luôn vô thức kháng cự người khác tới gần, trước nay chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, muốn một mình làm tốt tất cả mọi chuyện.
Về điểm này, Kha Nhược Sơ và Đường Chấn hiểu rõ hơn ai hết.
Ánh mắt của Diệp Quan dừng lại trên khuôn mặt Hạ An, khi nàng không cười, tràn ngập sự quật cường, có lẽ đây mới là một mặt chân thật nhất, Diệp Quan càng cảm thấy, giống như nhìn thấy chính mình vào năm ấy.
Người quá hiếu thắng thường thường sống rất cực khổ, nhiều năm như vậy, Hạ An đã coi loại cực khổ này là thói quen từ lâu, không thấy có gì ghê gớm cả. Nhưng không biết lý do tại sao, khi ở trước mặt Diệp Quan...
Hạ An phát hiện mình không phải chỉ mới tỏ ra yếu đuối một lần, trên mặt như thể đang viết "cần được an ủi" vậy, trước đây, nàng rõ ràng bài xích nhất là sự gần gũi và vỗ về của người khác.
"Đi thôi, lên xe." Diệp Quan lại nói, giọng điệu ôn hòa nhưng không được coi là dịu dàng.
Một phút sau, Hạ An đi theo Diệp Quan lên xe.
Một phút trước, Hạ An chưa từng nghĩ sẽ là loại tình huống này, nàng còn tưởng mình sẽ dạo bước không có mục đích trên con đường này hết một đêm.
Hai người ngồi ở phía sau, không nói chuyện, tài xế lái xe chạy về điểm cần đến.
Trong xe rất tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức Hạ An có chút mệt mỏi muốn ngủ.
Ban ngày làm việc ở bệnh viện, tối đến ở trường học có lịch học và thí nghiệm, đêm khuya lại đến Bóng Đêm, Hạ An đã không ngủ được một giấc hẳn hoi tử tế suốt mấy đêm rồi. Đừng nói một cô gái, bất kỳ ai, cũng đều không chịu nối tiêu hao thể lực nghiêm trọng như vậy.
Diệp Quan và Hạ An ngồi sánh vai, ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua, đôi chân dưới chiếc váy ngắn của cô Hạ kia, có thể nói là gầy quá mức. Một bác sĩ, mà có thể để cho mình thiếu dinh dưỡng đến thế?
Hạ An vẫn đang đứng giữa bờ vực của tỉnh táo và buồn ngủ, cố gắng đấu tranh.
Diệp Quan vẫn luôn im lặng, nói câu đầu tiên sau khi lên xe, "Buồn ngủ thì ngủ chút đi, đến nơi tôi gọi em dậy."
Vẫn gãi đúng chỗ ngứa, bắt trúng trọng điểm như vậy.
"Tôi không buồn ngủ." Hạ An hơi dịch chuyển thân mình.
Ba phút trôi qua...
Tổng giám đốc Diệp vẫn ưu nhã ngồi ngay ngắn như cũ, chẳng qua là có một cái đầu khẽ khàng dựa lên đầu vai cô.
Ngủ thế này mà còn nói không buồn ngủ, Diệp Quan oán thầm, cô muốn duỗi tay đẩy Hạ An ra, nhưng đầu của Hạ An lại cứ cố tình cọ cọ lên vai cô, dính lấy cô càng thân mật hơn.
Đêm nay Hạ An thật sự không chịu nổi nữa rồi, nếu không cũng sẽ không ngủ quên trên xe, còn dựa lên người người ta.
Diệp Quan cuối cùng vẫn không đẩy Hạ An ra, hơi quay đầu đi, sườn mặt cọ vào mái tóc dài của Hạ An, có chút ẩm ướt, rũ mí mắt nhìn, làn da nàng trắng sứ, trên mặt vẫn còn tinh thần phấn chấn của một cô gái trẻ, bởi vì quá gầy, cho nên vai lưng mỏng manh, vừa khéo lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế.
Lại năm phút qua đi, Hạ An trái lại ngủ càng thêm sâu, không hề có ý muốn tỉnh dậy.
Diệp Quan mặc cho Hạ An dựa vào cô, từ sự không thoải mái ban đầu, đã dần trở nên thích ứng.
Hồi tối có đưa ra hiệp nghị kết hôn với Hạ An, Diệp Quan là nhất thời nảy ra ý nghĩ này, nhưng cũng không phải một phút bốc đồng.
Nếu như coi hiệp nghị kết hôn này là một hạng mục, Diệp Quan cho rằng cô Hạ là đối tượng hợp tác thích hợp nhất, họ vừa khéo có thể dễ dàng thỏa mãn nhu cầu của nhau. Còn một điểm nữa, Diệp Quan phát hiện mình, dường như có thể tiếp nhận được tiếp xúc thân thể hơi thân mật với Hạ An.
Mặc dù là kết hôn giả, cũng không thể thiếu phần tiếp xúc thân mật chút được, chọn người mình không thấy phản cảm, rất quan trọng.
Khoảng cách hiện giờ của họ, coi như thân mật rồi nhỉ? Ban đầu Diệp Quan thấy không thoải mái, nhưng dường như cũng không tính là phản cảm, chẳng lẽ mình đã có thể khắc phục được chướng ngại tâm lý thân mật với người khác?
Hạ An ngủ rất quy củ, dựa lên đầu vai Diệp Quan tìm được một tư thế dễ chịu, thì không cử động nữa.
Đa số khi ngủ đều là lúc mọi người thả lỏng nhất, nhưng khi Hạ An ngủ, lông mày chíu chặt.
Nàng thích hương nước hoa trên người Diệp Quan, Hạ An đang nhắm mắt ý thức hỗn loạn không cầm nổi lòng dùng chóp mũi cọ cọ sợi tóc của đối phương, thơm quá.
Khi gò má của đối phương vô tình cọ vào cần cổ của mình, Diệp Quan ngồi thẳng lưng, hơi nghiêng đầu, lại thấy không thoải mái, nhưng không phải vì khó chịu...
Nửa tiếng sau, đã đến nơi.
Hạ An bị âm thanh xuống xe đóng cửa của tài xế làm cho giật mình tỉnh giấc, nàng lim dim mở mắt, mới ý thức được mình ngủ cả một đường, còn làm như thân quen lắm mà dựa lên vai của Diệp Quan.
"Xin lỗi." Hạ An ngồi thẳng người dậy.
Diệp Quan thì thầm một câu, "Thế mà bảo không buồn ngủ."
Hạ An không nghe rõ, "Sao cơ?"
Diệp Quan quay đầu qua, nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, bỗng nhiên nghiêm túc nói, "Em ngủ ngáy."
Hạ An chớp chớp mắt, cúi đầu ngượng ngùng một hồi.
Diệp Quan liếc nhìn phản ứng của Hạ An, suýt chút không nhịn được cười.
Xuống xe, Hạ An nhìn ngôi biệt thự ba tầng trước mặt, có thể mua được một căn như vậy ở Nam Thành, đều giàu nứt đố đổ vách, cũng khó trách tổng giám đốc Diệp mở miệng nói điều kiện chính là phụ trách toàn bộ chi phí trị liệu.
Cứ như vậy mà đến nhà cô, Hạ An cũng không biết mình nghĩ cái gì nữa, nhưng dường như mỗi lần Diệp Quan nói "Đi thôi" với nàng, nàng lại giống như một con cừu nhỏ, ngoan ngoãn đi theo.
Vừa mở cửa ra.
"Mẹ ơi, mẹ về rồi." Nghe thấy tiếng động cái, Diệp Vãn liền chạy như bay từ trong phòng cách ra cửa ngoài.
Diệp Quan chưa thay giày, đầu tiên là ngồi xổm xuống, xoa đầu Diệp Vãn, "Sao còn chưa ngủ nữa?"
"Muốn chờ mẹ về ngủ chung."
Diệp Vãn mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, vào buổi tối cả một mái tóc đen bóng không được buộc lên, vừa dài vừa thẳng, dáng vẻ này, thật sự có vài phần giống với Hạ An.
Thấy Hạ An đứng ở một bên, Diệp Vãn yên lặng đánh giá một hồi trước, sau đó mới nhỏ giọng gọi một câu: "...Cô ơi?"
"Thì ra bé con đáng yêu vẫn còn nhớ cô à?" Hạ An cũng ngồi xuống trước mặt Diệp Vãn, mỉm cười.
"Cô đã đồng ý mời con uống nước ép đó."
"Ừ, cô nhớ mà." Hạ An càng nhìn càng thấy dễ thương, "Bé con đáng yêu tên gì thế?"
"Diệp Vãn." Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Hạ An cười đến mức cả khuôn mặt sáng bừng, nhưng có thể nhìn ra được, khi trò chuyện với trẻ con, cô Hạ là vui vẻ thật lòng.
"Còn có thể gọi con là Vãn Vãn." Diệp Vãn nghiêm túc tự giới thiệu với Hạ An.
"Vãn Vãn ngoan quá!" Hạ An lại bị chọc cho cười, nàng thích trẻ con, một khi tiếp xúc với các bé, thì như thể ngay cả bản thân cũng trở nên đơn thuần hơn vậy.
"Con không về con bé không chịu ngủ, nên bà chơi xếp gỗ với nó ở phòng khách." Một chất giọng già nua vang lên, bà Lương vẫn còn cầm đồ chơi trong tay, mỉm cười bước ra.
"Rõ ràng là cụ muốn chơi, bảo con chơi cùng cụ mà." Con ngươi trong veo tròn xoe của Diệp Vãn đảo một vòng, ai oán với Diệp Quan.
"Ôi, đây... đây không phải là..." Bà Lương đẩy đẩy kính lão, chăm chú nhìn trái nhìn phải Hạ An nửa ngày trời, ấp úng rất lâu cũng không nhớ ra được tên, "Con có phải là..."
"Bà, là con." Hạ An đứng lên, nhắc bà cụ, "Bác sĩ Tiểu Hạ."
Bà Lương thường gọi nàng là bác sĩ Tiểu Hạ, Hạ An vừa nhắc như vậy, bà cụ liền như bừng tỉnh hiểu ra, lại nhìn nhìn Diệp Quan, "Thì ra con với bác sĩ Tiểu Hạ quen nhau..."
"Vâng, bọn con quen nhau."
Bà cụ lại bỗng hiểu ra gì đó, còn quấn lấy Diệp Quan hỏi, "Đúng rồi, mấy hôm trước con nói muốn đưa bạn gái về, vậy có phải..."
Bà cụ hình như hiểu lầm gì rồi, Hạ An nhìn về phía Diệp Quan, ra hiệu bằng ánh mắt.
"Bà, muộn lắm rồi, bà về phòng nghỉ ngơi trước đi, hôm nào nói sau." Diệp Quan nói.
"Phải phải phải, muộn quá rồi, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi ~" Vừa thấy Diệp Quan dẫn con gái về nhà, bà Lương gần như mặc nhận mối quan hệ của hai người.
Cũng không thể trách bà nghĩ như vậy, tính cách cháu của bà bà hiểu, Diệp Quan đã bao giờ dẫn bạn về nhà đâu? Hôm nay bỗng nhiên dẫn một cô gái xinh đẹp về, còn là nửa đêm nữa!
"Mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ." Diệp Vãn làm nũng, đứa trẻ bốn năm tuổi, vừa đúng thời kỳ dính người.
Bà Lương thấy vậy lập tức ngăn lại, dỗ dành, "Vãn Vãn ngoan nào, tối nay cụ kể chuyện cho con nghe, đừng đến phòng mẹ ngủ, tối nay mẹ rất bận, không có thời gian đâu."
Nghe đến câu nói "Tối nay bận, không có thời gian" pha lẫn ý tứ sâu xa này, Diệp Quan và Hạ An đồng thời rơi vào trầm tư, bà cụ dường như hiểu lầm... hơi quá rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)