Chương 15:
"Không có vấn đề gì hết." Hạ An trả lời, trên hợp đồng cũng là ước định thế rồi, chỉ là tự nhiên mọc ra một thân phận nặng nề như vậy, nàng vẫn cần chút thời gian để thích ứng.
Gió nổi rồi, ban đêm hơi lạnh, mùa hè cứ vậy mà lặng lẽ qua đi.
Cúp máy, Hạ An cất điện thoại vào trong túi, lại tăng tốc độ bước chân.
"Cô ấy là bạn gái của tôi."
"Bạn gái tôi không cần cậu phải chăm sóc."
......
Vừa bước đi, Hạ An vừa nhớ đến những chút vụn vặt gặp phải trong nửa tháng nay, nói ra thì thật sự khó tin vô cùng.
Hạ An vốn không hề tin tưởng vào cái gọi là duyên phận như thế này, nhưng bây giờ bỗng nhiên có chút tin rồi. Cũng giống như nàng với Diệp Quan vậy, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau, trong sâu thẳm đã định trước phải giả làm người yêu của đối phương.
"Mẹ ơi, ai chuyển đến nhà mình vậy?" Diệp Quan vừa cúp điện thoại, Diệp Vãn lập tức ghé tới trước mặt hỏi, vẻ mặt không quá vui mừng, "Con không muốn người lạ đến nhà mình ở..."
Đừng thấy Diệp Vãn có đôi khi thông minh lanh lợi, thật ra con bé hướng nội hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, thậm chí rất nhát gan, trước giờ không thích giao tiếp với người lạ, vì vậy Diệp Quan rất ngạc nhiên, vì Diệp Vãn và Hạ An mới gặp qua có hai lần, mà đã có thể thân thiết đến vậy rồi.
Có thể là ấn tượng đầu tiên thật sự rất tốt.
Diệp Quan đặt điện thoại xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trước mặt, cố ý nói, "Nếu như con không thích, vậy mẹ sẽ không để cô Tiểu Hạ chuyển đến đây ở nữa."
Diệp Vãn vừa nghe cô Tiểu Hạ sắp tới đây, mới ban đầu còn không tin, sau khi suy nghĩ một hồi, chiếc miệng nhỏ cười không khép lại được, "Là cô Tiểu Hạ muốn chuyển đến nhà mình ở sao? Mẹ ơi, mẹ không lừa con đấy chứ..."
"Mẹ không lừa con." Giống hệt với dự tính của Diệp Quan, vừa nghe thấy Hạ An sắp chuyển đến, Diệp Vãn mừng muốn chết, tươi cười rạng rỡ, chỉ thiếu nước khoa tay múa chân thôi.
Vui mừng một hồi qua đi, Diệp Vãn ôm lấy cánh tay của Diệp Quam, bộ dạng nghiêm túc hỏi, như thể đang chứng thực một chuyện cực kỳ quan trọng, "Mẹ ơi, cô Tiểu Hạ là bạn gái của mẹ, đúng chứ?"
Diệp Vãn vẫn còn cố chấp với vấn đề này, lần trước không nhận được đáp án khẳng định, con bé không hài lòng.
Mới có bao nhiêu tuổi đâu, mà cứ một câu bạn gái hai câu bạn gái. Diệp Quan ôm Diệp Vãn qua, nhéo nhéo khuôn mặt bé, hỏi, "Con nhóc này, ai dạy con mấy thứ này?"
"Mẹ nói với Vãn Vãn trước đi, cô Tiểu Hạ có phải bạn gái mẹ không?" Diệp Vãn nói như vậy, trong lòng càng thêm khẳng định.
Trong đôi mắt của đứa bé tràn ngập chờ mong.
Diệp Quan nhìn Diệp Vãn một lúc, gật đầu thừa nhận, nghiêm túc nói, "Cô ấy là bạn gái của mẹ, sau này mẹ có người bầu bạn rồi, Vãn Vãn không cần lo lắng nữa."
Nụ cười xán lạn trên khuôn mặt Diệp Vãn càng thêm sâu, "Cụ không lừa con, cụ còn cá cược với con, nói cô Tiểu Hạ chắc chắn là bạn gái của mẹ."
Diệp Quan bất đắc dĩ, bình thường một già một trẻ đều thảo luận cái gì thế không biết...
Nhưng nói ra thì, lần này cũng coi như có thể giải quyết được khúc mắc trong lòng của bà cụ, dù cho chỉ là lời nói dối, nhưng ít nhất có thể khiến cho bà cụ không còn nuối tiếc.
"Hay quá! Mẹ có bạn gái rồi, sau này mẹ không còn phải cô đơn nữa..." Diệp Vãn càng nói càng thấy vui, mừng đến mức nói năng có chút lộn xộn, tâm nguyện cuối cùng cũng được thỏa mãn, "Con có hai người mẹ rồi!"
"Đúng vậy, Vãn Vãn có hai người mẹ rồi." Diệp Quan lắng nghe, trong lòng thấy cảm động, vốn chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện của bà cụ, lại không ngờ rằng Diệp Vãn sẽ tung tăng reo hò như vậy.
"Khi nào thì mẹ đi đón mẹ Tiểu Hạ về?" Diệp Vãn thúc giục.
Từ đầu đến cuối không đến một phút, Diệp Vãn sửa miệng từ cô thành mẹ, hơn nữa còn gọi hết sức tự nhiên, như thể đã có âm mưu trong lòng từ lâu rồi vậy.
Diệp Quan xoa xoa cái đầu của Diệp Vãn, "Con nghe lời ngủ sớm chút, mẹ sẽ sớm dẫn cô ấy về nhà."
"Vâng! Con đi ngủ liền." Diệp Vãn lập tức kéo chăn ra, chui vào trong ổ chăn nằm, cũng không la hét ồn ào đòi nghe kể chuyện, bất kể bây giờ có ý muốn ngủ hay không, đều cưỡng chế nhắm mắt lại, ngoan ngoãn yên lặng.
Diệp Quan ngồi trên giường một lúc, lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt con bé lộ vẻ mừng rỡ như vậy, ngay cả khi nhắm mắt ngủ khóe môi cũng vẫn giương lên.
Cho người ta hy vọng rồi lại phá hủy nó, là một chuyện vô cùng tàn khốc. Đối với một đứa trẻ ngây thơ trong sáng mà nói, lại càng tàn nhẫn hơn.
Diệp Quan cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Diệp Vãn, có chút đăm chiêu, hai năm sau, đối với con bé mà nói, liệu có phải là một loại tổn thương?
Cuộc sống luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, hoặc nhiều hoặc ít.
Tối thứ sáu, khi Diệp Quan gặp lại Hạ An ở bệnh viện, nàng còn tiều tụy hơn cả mấy hôm trước, mặc dù đã trang điểm, nhưng vẫn lờ mờ có thể nhìn thấy vành mắt nhàn nhạt.
Hai mươi ba tuổi, đang học nghiên cứu sinh ở trường y, bố bị bệnh nặng, kinh tế khó khăn. Đây là những điều Diệp Quan biết về Hạ An, chỉ vỏn vẹn có vậy mà thôi, cũng không tính là nhiều.
Đồng dạng, Hạ An cũng không biết gì nhiều về Diệp Quan, ba mươi hai tuổi, sếp của một công ty, điển hình của nữ hoàng có sự nghiệp thành công.
Tầng mười khu nằm viện, Hạ An dừng bước chân tại phòng 1007, nhìn Diệp Quan đứng bên cạnh mình, "Đến rồi."
Hạ Hà Tiên trước khi vào phòng phẫu thuật ghép tủy một ngày, ông cuối cùng cũng được gặp "bạn gái" trong miệng của Hạ An như ý nguyện.
Hạ An kéo cánh tay của Diệp Quan bước vào phòng bệnh, ân ái như thể tình nhân thật sự vậy, "Bố, đây là Diệp Quan."
"Chào chú, cháu là bạn gái của Hạ An..."
Hai người từng giả vờ những mấy lần, đến nay đã sắp diễn ra cảm giác ăn ý rồi.
Nhìn người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh, bị hóa trị dày vò đến mức thê thảm mà tang thương, bỗng nhiên Diệp Quan có thể trực quan cảm nhận được nỗi khổ của Hạ An, một cô gái vẫn chưa tốt nghiệp phải chịu đựng những thứ này, thật sự rất khó khăn.
"Cháu chính là..."Hạ Hà Tiên nhìn người trước mặt, từ khó mà tin được đến không nói được thành lời, người như thế này, ấy vậy mà lại là bạn gái của con gái mình?
Hạ An trông phản ứng của bố Hạ, biết ngay mức độ hài lòng của bố mình, dẫu sao người yêu chất lượng như tổng giám đốc Diệp đây, hiếm có khó tìm, rất khó khiến ai không vừa ý.
Hạ Hà Tiên nói ít đến đáng thương, chỉ hỏi mấy câu quan tâm, rồi lại yên lặng. Nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn kiềm lòng không đặng mà cảm thán, ông đúng là lo thừa rồi, ánh mắt của con gái tốt hơn ông không biết
bao nhiêu lần, kiếm được người yêu không chỉ trưởng thành xinh đẹp, còn có cả sự nghiệp thành công.
Cũng khó trách một mực từ chối Đường Chấn.
Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tiên yên tâm rồi, ông hiểu con gái mình, dựa theo tính cách của Hạ An nàng tuyệt đối không dễ dàng dựa dẫm vào người khác, bây giờ thấy nàng chịu nương tựa người ta, điều này chứng tỏ là thích thật lòng. "Con gái, có người yêu là chuyện tốt, con nên nói sớm cho bố biết."
"Giờ nói cũng không muộn."
Hạ Hà Tiên lại nhìn về phía Diệp Quan, ông không biết cách ăn nói, gần như là dốc toàn lực nói ra, "Cháu gái, con người chú không biết nói chuyện cho lắm, tình cảnh gia đình nhà chú... Cảm ơn cháu, may mà có cháu giúp đỡ, Tiểu An mới có thể bớt chịu khổ. Con bé này chịu khổ mà lớn, đều tại chú vô dụng, cháu không biết đấy thôi, nó mười hai tuổi đã bắt đầu đi kiếm tiền phụ giúp gia đỉnh rồi, cháu nói xem một đứa trẻ mười hai tuổi, thì hiểu được cái gì..."
Trong giọng nói cất chứa đều là xót xa.
"Bố, bố nói mấy chuyện này làm gì?" Hạ An vội vàng cắt ngàng lời của Hạ Hà Tiên, những chuyện này, nàng chưa bao giờ nhắc đến với người ngoài, nàng không muốn nhắc, càng không muốn dùng những chuyện này để đổi lại an ủi của người khác.
Rất nhiều chuyện chỉ cần vượt qua rồi, cũng chỉ còn là quá khứ thôi, không có gì hay ho để mà ưu thương hết.
Mười hai tuổi...
Nghe được những lời này, sắc mặt Diệp Quan trầm lặng, bất giác liếc Hạ An một cái, khi cười là một vẻ năm tháng tĩnh lặng, nhưng cũng không đại biểu cho năm tháng thật sự tĩnh lặng.
Có người càng cười, trái lại càng khiến người ta thương xót.
"Tính cách con bé này nó thế đấy, từ bé đã hiếu thắng, chuyện gì cũng gánh vác một mình, dù có khổ đi chăng nữa cũng dồn nén trong lòng không chịu nói." Hạ Hà Tiên tiếp tục nói với Diệp Quan, "Chú chỉ mong cháu có thể chăm sóc nó nhiều một chút."
Dù có khổ đi chăng nữa cũng dồn nén trong lòng không chịu nói, điểm này Diệp Quan quả thật có thể nhìn ra được.
Hạ An nhấn mạnh thêm lần nữa, "Con không nói chuyện với bố nữa, chị ấy đối xử với con rất tốt, rất săn sóc con, bố không cần dặn dò nữa đâu."
"Chú cứ yên tâm trị bệnh là được," Diệp Quan quay đầu nhìn Hạ An, khẽ giọng nói, "Chăm sóc em ấy là trách nhiệm của cháu."
Nghe được câu này, lại nhìn vào ánh mắt của Diệp Quan, Hạ An trong lúc hoảng hốt mà có hơi thất thần, nhưng nhanh chóng lại quay về hiện thực, chẳng qua là diễn cho có lệ thôi mà.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Nghe thấy câu này của Diệp Quan, Hạ Hà Tiên suýt chút nữa thì nước mắt dàn dụa, "Có câu này của cháu chú cũng yên tâm rồi."
Hạ An có nói thêm gì nữa, thì cũng đều không chống lại được một câu này của Diệp Quan.
"Ông Hạ à, lần này chắc bố có thể yên tâm chuẩn bị phẫu thuật được rồi chứ?"
"Ài, bố yên tâm rồi..." Nụ cười của Hạ Hà Tiên thật thà chất phác, "Bây giờ tinh thần của bố đang rất tốt, sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, các con cũng không cần lo lắng cho bố đâu."
Hạ An thấy tình trạng của Hạ Hà Tiên tốt như vậy, thở ra một hơi, thêm nữa, ông cũng sẽ không còn trông mong mình và Đường Chấn kết hôn nữa.
Mười phút sau, hai người rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Quan chuẩn bị về nhà, mà Hạ An cũng phải quay lại trường học, hai người vừa khéo bước vào chung một thang máy.
Chỉ có hai người họ.
"Tại sao lại nói phí phẫu thuật là do tôi trả?" Trong không gian vắng lặng nhỏ hẹp, Diệp Quan mở miệng hỏi.
Hạ An dựa lưng vào vách tường thang máy, hai tay đút trong túi áo, nhìn vào thân ảnh của nàng và Diệp Quan trong gương, mệt rã rời lại bất lực mà nói, "Em cũng đâu thể nói là em kiếm được từ việc làm thêm ở hộp đêm, tính cách của bố em đó, biết rồi sẽ tức muốn xỉu luôn."
Thang máy chuyển động đi xuống đều đặn.
"Những người nhà khác của em đâu?" Diệp Quan thấy Hạ An vẫn luôn một mình, không kìm lòng được mà hỏi.
Hạ An cúi đầu, im lặng một hồi, sau đó điềm nhiên cười nói, "Nhà em là gia đình đơn thân, em chỉ sống cùng bố em thôi."
Diệp Quan không hỏi thêm gì nữa.
Thang máy xuống đến lầu một.
Ra khỏi thang máy, Diệp Quan nhìn dáng người gầy gò và gương mặt mệt mỏi của Hạ An, bất tri bất giác nhớ tới tình huống khi mà ôm nàng vào tối hôm ấy, quả thật giống như đang ôm một bộ xương trong lòng vậy.
"Hiếu thắng không phải là cậy mạnh." Diệp Quan liếc Hạ An, bỗng nhiên nói.
Hạ An còn chưa kịp nghiền ngẫm ý của Diệp Quan, đã nghe thấy người kia nói, "Tối chủ nhật, đừng có quên đấy."
"Em nhớ mà." Hạ An biết ý của Diệp Quan là nói tối chủ nhật đến nhà họ Diệp ăn cơm, không cần nghĩ cũng biết là giới thiệu mình cho người nhà cô, thuận tiện nói về chuyện kết hôn.
Trước khi Diệp Quan xoay người rời đi, nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng vẫn nói với Hạ An, "Đến lúc đấy gọi điện cho tôi, tôi đến đón em."
"Tổng giám đốc Diệp, chờ em một chút." Dứt lời, Hạ An chạy đến bên máy bán hàng tự động.
Diệp Quan thấy Hạ An đang mua cái gì đó.
"Tổng giám đốc Diệp, cái này chị mang về cho Vãn Vãn đi." Nửa phút sau, Hạ An đưa nước ép cam cho Diệp Quan, là loại trước đó nàng từng mua cho Diệp Vãn, "Chị nói với bé, hai ngày nữa em đến chơi với bé."
Diệp Quan cúi đầu nhìn nước cam trong tay, thầm nghĩ, tối này có lẽ bé con lại phải vui một trận rồi, mấy ngày nay, Diệp Vãn luôn hỏi về mẹ Tiểu Hạ bên tai cô, chưa từng ngừng nghỉ.
"Sau này em không cần gọi tôi là tổng giám đốc Diệp nữa."
"Vậy gọi là gì?" Hạ An chần chờ phút chốc, có lẽ là bỗng nhiên hơi mất trí, nàng buột miệng nói, "Vợ?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)