Chương 13:
"...Tôi có một yêu cầu."
Nghe Hạ An nói vậy, lông mày Diệp Quan hơi giương lên, tiếp lời, "Miễn là hợp lý."
"Tôi cũng cần chị giúp tôi ứng phó với người nhà của tôi." Nếu như không phải vì điều này, tối nay Hạ An cũng sẽ không chủ động liên lạc với Diệp Quan, giả sử mình có một người bạn gái, quả thật có thể yên tâm không ít.
Diệp Quan suy tư chốc lát, "Được."
"Còn cả..."
"Chuyện gì?"
"Phí trị liệu của bố tôi..." Hạ An nói chậm rì rì, "Tôi muốn tự mình gánh vác."
"Em chắc chứ?" Diệp Quan hỏi ngược lại.
Cô đang cho Hạ An cơ hội suy xét, dầu rằng cô không hiểu rõ tình huống cụ thể của đối phương, nhưng cũng có thể đoán ra được tình huống kinh tế của Hạ An, hoàn toàn không có vẻ lạc quan.
"Chắc." Hạ An trả lời rất kiên định.
Nếu như nói, cuộc hôn nhân này chỉ đơn thuần là hợp tác trao đổi, vậy Hạ An hy vọng món giao dịch này, ít nhất là cả hai bên đều công bằng. Nàng biết Diệp Quan không thiếu tiền, khoản phí trị liệu đủ để khiến mình sứt đầu mẻ trán này, có lẽ đối với người kia mà nói chẳng qua chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi, nhưng nàng không có cách nào yên lòng yên dạ.
Khuôn mặt quật cường hiếu thắng ấy lại hiện lên trong tâm trí Diệp Quan.
Trước mặt người khác thì tươi cười như hoa, sau lưng người ta lại một mình trốn vào trong góc cắn răng chịu đựng.
Có lẽ, Hạ An là kiểu người như vậy.
"Tùy em."
"Ừ." Sau khi đạt được nhận thức chung, Hạ An nhẹ nhõm hơn không ít.
Nói đến cùng, chẳng qua cũng chỉ là đóng kịch mà thôi. Thật ra đây là sở trường của nàng, trong cuộc sống thường ngày vì để có được số tiền hoa hồng lớn, uống rượu mập mờ với khách ở Bóng Đêm, chẳng phải đều là diễn ư?
Đúng là bị hiện thực cuộc sống bắt ép trở thành diễn viên mà.
"Cho cái hẹn, gặp rồi nói."
"Được."
Tạm chọn thời gian gặp mặt vào mười giờ tối thứ tư, cũng chính là hai ngày sau.
Ban ngày Hạ An phải làm việc ở bệnh viện, tối đến lịch học và thực nghiệm đều đã xếp kín, căn bản không có thời gian rảnh. Cho đến tận bây giờ Hạ An vẫn không biết được Diệp Quan làm nghề gì, nhưng trông cô có vẻ cũng rất bận.
Cúp điện thoại.
Hạ An dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn chưa hồi thần lại. Còn nhớ hôm ấy khi mà Diệp Quan nói với nàng "Chúng ta kết hôn đi", nàng cảm thấy thật vô lý, sao có thể...
Nhưng mới ba ngày trôi qua, lại trở thành chuyện như ván đã đóng thuyền.
Hạ An day day thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại tiếp tục rầu rĩ vùi đầu vào sách vở.
Giống như mọi thứ không còn giống với bình thường nữa. -------
Thứ tư, trời đã về khuya.
Phố bar lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Từ thời khắc bước vào Bóng Đêm, Hạ An không thể không treo nụ cười xinh đẹp lên mặt. Một khoảng thời gian dài, cười với không cười, cũng giống như gỡ mặt nạ ra vậy, gần như là động tác máy móc.
"Hạ Hạ, đã nhiều ngày không gặp chị rồi..." Lúc Amy trông thấy Hạ An, nhiệt tình chạy tới chào đón kéo cánh tay của Hạ An, "Gần đây bận lắm hả?"
"Hơi hơi."
"Bận gì thế?" Amy chớp chớp mắt. "Cũng không có gì, chị đi làm việc đây."
Amy bị vứt bỏ lại, bất đắc dĩ bĩu môi. Phải nói cái người Hạ An này, cũng chỉ nhiệt tình với bạn ngoài mặt thôi, trên thực tế, nàng chưa bao giờ nhắc đến chuyện gì của mình. Đến hôm nay Amy vẫn không biết công việc chính của Hạ An là gì, bí ẩn vô cùng.
Lại là một đêm huyên náo.
Hạ An trò chuyện uống rượu với khách, đã mấy lần liếc nhìn thời gian trên điện thoại, tận cho đến khi con số cách số 22 càng ngày càng gần, đây là thời gian chọn để hẹn gặp mặt Diệp Quan.
Bãi đỗ xe tạm thời của phố bar, một chiếc xe hơi màu đen đỗ xong. Diệp Quan xuống xe, cô rất có khái niệm thời gian, bây giờ còn chưa đến mười giờ.
Hôm kia trời đổ một trận mưa lớn, buổi đêm ở Nam Thành vào tháng mười, càng ngày càng mát mẻ.
Cách đó không xa có một đôi tình nhân, đang nắm tay nhau. Hai người dán mặt mỉm cười trò chuyện gì đó, nói rồi nói, người phụ nữ thấp hơn
bỗng nhiên nhào vào lồng ngực của người phụ nữ cao hơn, như thể đang làm nũng vậy.
Đứng ôm nhau ở đầu phố, quả thật ám muội ngọt ngào.
Diệp Quan đi qua, ánh mắt không tự chủ liếc hai người kia, hai người kia cũng không ôm quá lâu, đổi thành mười ngón tay đan xen nhau, thong dong chen lấn trên đường cái.
Một màn bình đạm mà lại dịu dàng.
Nhìn theo bóng lưng có đôi có cặp, ánh mắt Diệp Quan dừng lại, thất thần hồi lâu, cô lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, tiếp tục đi về phía Bóng Đêm.
Mười giờ, trong tay Hạ An cầm ly rượu, dựa lưng lên tường, từ chối lời bắt chuyện của người bên cạnh hết lần này đến lần khác, đôi mắt luôn thờ ơ nhìn về phía cửa ra.
"Người đẹp, cho hỏi..."
Không cần phục vụ tiếp đãi, vừa vào Bóng Đêm, ánh mắt đầu tiên của Diệp Quan rơi lên trên người Hạ An ngồi đối diện ngay với mình, một là nàng đứng ở vị trí rất dễ thấy, hai là khuôn mặt và dáng người kia, đúng thật rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Dưới chiếc váy ngắn, là một đôi chân mảnh mai thẳng tắp.
Hạ An không có ưu thế về chiều cao, đặc biệt là khi không mang giày cao gót, cơ thể trông càng nhỏ xinh, nhưng tỉ lệ cơ thể lại không thể nào bắt bẻ được.
"Chị ơi, chị ấy đến tìm em." Hạ An đợi Diệp Quan đến, liền đi lên phía trước thành thục nói với quầy tiếp tân.
Lại nhìn sang Diệp Quan, khóe môi Hạ An khẽ khàng cong lên, giống hệt với trong suy nghĩ của mình, tổng giám đốc Diệp quả nhiên lại diện một bộ mang phong cách lạnh nhạt bước vào hộp đêm. Không biết tại sao, mỗi lần thấy Diệp Quan xuất hiện tại Bóng Đêm, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ lạc
lõng không ăn nhập gì với bầu không khí nơi đây, Hạ An liền có xung động muốn bật cười.
Ánh mắt Diệp Quan đảo qua gò má của Hạ An, hôm nay nàng tô son đỏ, lộ ra đôi chút vẻ trưởng thành, nhưng một vệt màu sáng trên khuôn mặt non trẻ động lòng người này, trông yêu kiều mà không ướt át.
Amy đã từng phân tích, nói rằng khuôn mặt này của Hạ An tám mươi phần trăm là thanh thuần cộng thêm hai mươi phần trăm quyến rũ, cho nên mới có thể mê hoặc những vị khách kia đến mức thần hồn điên đảo.
Dẫu sao chỉ là thanh thuần trông có vẻ không hiểu phong tình, quá mức quyến rũ lại thành ra khó tránh khỏi rơi vào khuôn sáo cũ.
"Tổng giám đốc Diệp, hay là chúng ta đổi chỗ khác?" Hạ An chủ động mở miệng, có thể nhìn ra được Diệp Quan cũng không thích bầu không khí của Bóng Đêm, thậm chí có thể nói là phản cảm.
Diệp Quan im lặng, xoay người đi ra trước.
Hạ An nối gót đi theo.
Cuối cùng, vẫn đi đến Thanh bar mà họ uống rượu lần trước. Ngồi tại vị trí cũ, không uống rượu, gọi hai ly nước ép.
Diệp Quan lấy một tệp tài liệu trong túi ra, hai bản giống hệt nhau, một bản đưa đến tay Hạ An, mở miệng nói thẳng vào vấn đề chính, "Bản hợp đồng thỏa thuận này nếu như em không có dị nghị gì, thì ký tên đi."
Hạ An cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay.
Giấy thỏa thuận, bên A là Diệp Quan, bên B là Hạ An.
Cũng phải, nếu đã hợp đồng hôn nhân đương nhiên phải có tinh thần của hợp đồng.
Giấy thỏa thuận là chiếu theo nhận thức chung hai người đã đạt thành trước đó để làm, không có vấn đề gì quá lớn. Hạ An xem kỹ lại nghĩa vụ và
quyền lợi của hai bên, đơn giản mà nói thì, chẳng qua chỉ là đóng kịch trong trường hợp cần thiết, giả làm bạn đời.
Mà thời hạn hợp đồng, là hai năm tròn.
"Có vấn đề gì không?" Diệp Quan chú ý đến chút do dự thoáng qua trong đáy mắt của Hạ An.
Hạ An nghĩ ngợi, dù sao nàng cũng là một lòng một dạ đặt tâm tư vào việc học hành, đối với vấn đề tình cảm, nàng chưa từng suy nghĩ đến, nói ra thì có một người vợ trên danh nghĩa, trái lại có thể khiến mình tránh khỏi không ít phiền phức, "Không có vấn đề gì."
Trông thấy bản hợp đồng lạnh lùng này, tâm trạng Hạ An thư thái hơn rất nhiều. Thật ra, cũng không phức tạp như trong tưởng tượng, mà họ vừa khéo cũng có thể sắp xếp đâu vào đấy việc của cả hai.
Ánh mắt vẫn đảo trên giấy trắng mực đen, sau khi nhìn thấy một chi tiết, Hạ An bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Diệp Quan, "Tôi... tôi phải chuyển đến chỗ chị sống?"
Diệp Quan nhìn Hạ An lom lom, ung dung nói, "Em có bao giờ thấy kết hôn xong còn ở riêng chưa?"
Hạ An nghẹn lời, vấn đề này hỏi ra đúng thật không có chút ý nghĩa nào, nàng nghĩ nghĩ, "Vậy..."
Diệp Quan thấy nàng ấp a ấp úng, nói thẳng, "Em nghĩ nhiều rồi, không cần ngủ chung một phòng, càng không cần phải ngủ cùng một chiếc giường."
Tâm tư bị cô liếc một cái là nhìn thấu.
"Không phải tôi muốn hỏi cái này..." Hạ An vén tóc, vẫn khẩu thị tâm phi có ý muốn biện giải cho mình, nhưng nói đi nói lại, người phụ nữ này biết thuật đọc tâm sao?
Diệp Quan nhướn mày, " Vậy em muốn hỏi cái gì?"
Hạ An cười với Diệp Quan, đổi sang giọng điệu thoải mái, "Tôi muốn nói tôi không có ý kiến gì hết.
Một lúc sau, Diệp Quan thấp giọng nói bổ sung, "Em cũng không cần tối nào cũng phải về, nếu như có lý do hợp lý, em có thể ở ngoài."
Sau khi xem kỹ hợp đồng một lượt, Hạ An cầm bút máy, cúi đầu ký tên mình vào bên B.
"Về viện phí của bố em, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp." Diệp Quan nhìn Hạ An đang cúi đầu ký tên, một lần nữa đề cập đến chuyện này.
Ngòi bút lướt trôi chảy trên giấy trắng, vài ba nét.
Hạ An đặt bút xuống, đẩy hợp đồng đến trước mặt Diệp Quan, mỉm cười nói, "Không hối hận. Tổng giám đốc Diệp, tôi ký xong rồi."
Ban đầu Diệp Quan tưởng Hạ An là người am hiểu đầu cơ trục lợi, bây giờ nhìn lại, cô gái này đúng thật không biết đầu cơ trục lợi chút nào, rõ ràng có thể sống ung dung, lại cứ nhất định phải lựa chọn con đường gập ghềnh.
Nhưng đối với lựa chọn của Hạ An, Diệp Quan dường như lại có thể hiểu được.
Sau khi ký thỏa thuận xong, mỗi người giữ một bản.
"Chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ giao dịch, ngoại trừ những lúc cần thiết tôi cần em phối hợp ra, thời gian còn lại tôi sẽ không can thiệp vào đời tư của em, tôi mong rằng em cũng có thể làm được như vậy." Mặc dù đã đề cập hết trong hợp đồng, nhưng Diệp Quan vẫn đơn độc nhấn mạnh lại một lần, cô rất chú trọng không gian riêng tư.
Chỉ với một tờ hợp đồng, vạch rõ ràng giới hạn mối quan hệ của họ. Hạ An gật đầu, "Tôi hiểu."
Diệp Quan dò xét kỹ khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của đối phương một hồi, "Trong khi thực hiện nghĩa vụ hợp đồng, em có thể yêu đương với người khác, tôi không để ý chuyện này."
Hạ An oán thầm, tuy rằng là kết hôn hợp đồng, nhưng lời này nghe mà cứ cảm thấy khó chịu.
"Chọn thời gian vào tuần tới đi."
Hạ An nhất thời chưa kịp phản ứng lại, "Hả?"
Diệp Quan nhàn nhạt nói, "Đến cục Dân chính một chuyến." Cô Hạ liền hiểu ngay, "Không thành vấn đề."
Hai mươi phút sau, hai người ra khỏi Thanh bar.
Hạ An chào, "Tôi còn phải đi làm, đi trước đây."
Nghĩ đến dáng vẻ lúc uống hết một ly lại tiếp một ly của nàng ở hộp đêm, qua mấy giây, Diệp Quan không nhịn được gọi bóng lưng mảnh mai trước mặt lại, "Hạ An."
"Còn chuyện gì sao?"
Sau khi thấu hiểu tính cách của cô Hạ, Diệp Quan đổi một cách nói khác, "Nếu như khó khăn quá thì có thể nói với tôi, coi như tôi cho em vay, sau này trả lại."
Hạ An chỉ cười, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía Bóng Đêm.
Diệp Quan dám khẳng định, cô gái này nghe không lọt tai lời của mình.
Chưa đi được bao lâu, Hạ An vô tình liếc thấy một thân ảnh quen thuộc, mặc T-shirt trắng, cao cao gầy gầy. Hạ An một lời khó nói hết, có phải chỉ khi mình ném giấy chứng nhận kết hôn đến trước mặt Đường Chấn, thì anh ta mới chịu từ bỏ không.
Đã nói là mình có bạn gái rồi, anh ta lại không chịu tin.
Hạ An xoay người, Đường Chấn hình như đã nhìn thấy nàng.
Buổi tối Đường Chấn đến văn phòng khoa tìm Hạ An, đồng nghiệp nói nàng tan ca rồi, ở bệnh viện không nhìn thấy người đâu, anh ta lại hỏi bạn học trên lớp, tối nay trường học cũng không có tiết học và thí nghiệm. Vậy nên anh ta đoán, Hạ An có khi nào đến Bóng Đêm rồi không?
Đường Chấn nghĩ, nếu như không có cách nào thuyết phục được Hạ An, ít nhất tạm thời mình bầu bạn bên cạnh nàng cũng tốt, dù gì ở hộp đêm tốt xấu lẫn lộn đến vậy mà. Một mình nàng lại là con gái...
Diệp Quan gặp phải Hạ An một lần nữa đi quay ngược về phía mình, không sao hiểu nổi.
"Tổng giám đốc Diệp..." Hạ An khẽ giọng nói, thân thể đã cách Diệp Quan càng lúc càng gần, nàng nhìn vào đôi mắt của Diệp Quan, hai người mặt đối mặt, "Hợp đồng đã có hiệu lực, đúng chứ?"
Diệp Quan nhíu mày, lúc vô thức muốn lùi về sau một bước, eo đã bị người ta ôm lấy...
Tư thế quá mức thân mật, khiến eo Diệp Quan cương cứng trong nháy mắt.
Hạ An ôm Diệp Quan, gần như là nép vào trong lòng đối phương. Nàng hơi thấp hơn Diệp Quan, nâng đôi mắt, ánh mắt hai người giao nhau.
Nhìn gương mặt xinh đẹp này trong khoảng cách gần, Hạ An khẽ giọng nói, "Làm bạn gái của em, chỉ một phút thôi..."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)