Chương 20:
"Có hơi đói."
"Vậy xuống dưới đi." Hạ An đứng bên cửa nghiêng người, chủ động nhường đường cho tổng giám đốc Diệp.
Diệp Quan liếc Hạ An một cái, đi trước.
Hai người xỏ dép lê giống nhau, giẫm trên sàn gỗ, phát ra âm vang khe khẽ. Diệp Quan, là vợ trên danh nghĩa của nàng.
Nghe ra thấy lạ lùng thật sự.
Từ lần đầu tiên gặp Diệp Quan, cho đến tận bây giờ hai người họ đã kết hôn, loại cảm giác xa cách ấy trong lòng Hạ An cũng không hề mất đi. Một tờ hiệp ước trái lại dựng lên một bức tường chắn vô hình giữa họ, mà cuộc sống riêng tư của đối phương, hóa thành vùng cấm không thể vượt quá.
Ánh mắt của Hạ An không tự chủ đuổi theo bóng hình người trước mặt. Nàng thừa nhận nàng có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt với Diệp Quan. Hay là nói đó là hảo cảm.
Hạ An lại nghĩ, nàng có loại cảm giác này với Diệp Quan cũng không có gì kỳ lạ, dẫu sao mấy lần Diệp Quan làm những chuyện khiến nàng cảm động, đều là đúng lúc mà cũng lại hợp thời.
Sau khi xác định quan hệ hợp đồng với Diệp Quan xong, Hạ An không phải sớm nắng chiều mưa mới chỉ một lần, nhưng phần lớn thời gian, nàng có thể tỉnh táo nhận rõ hiện thực mình đang đứng ở vị trí nào. Cuộc sống bây giờ đã đủ khiến nàng bận rộn rồi, nào có tâm trạng nghĩ những chuyện khác nữa.
Đi đến đầu cầu thang, Hạ An quên mất dưới chân là bậc thềm, có chút không để ý, bước chân giẫm hụt vào khoảng không. Diệp Quan phản ứng nhanh, nghiêng người qua, vươn tay theo bản năng đỡ lấy eo của Hạ An.
Hạ An lao về phía Diệp Quan do quán tính.
Đứng trên cầu thang, hai người trực tiếp ôm chầm lấy nhau.
Phương thức khác nhau nhưng cùng chung kết quả với cái ôm vào tối hôm ấy, hơi thở của hai người va vào nhau, có phần ấm áp.
Diệp Quan cúi đầu, cũng không lập tức buông Hạ An ra, mà là lấy tay vòng qua eo nàng, đỡ cho nàng đứng vững.
Nếu nói đến đặc biệt, thì cảm giác đối với Hạ An tồn tại trong Diệp Quan cũng rất đặc biệt. Bởi vì Hạ An, gần như là người đầu tiên cô gặp, mà không khiến cô thấy phản cảm khi ám muội thân mật.
Điều này Diệp Quan cũng không hiểu nổi.
Hạ An thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Xém tí thì..."
Diệp Quan nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau, cô Hạ cũng xém chút ngã như thế này.
Rũ mắt nhìn đối phương, Diệp Quan hiếm khi chọc ai, cô khẽ giọng nói với Hạ An, "Lớn bằng đấy rồi còn không biết đi."
Dù có chọc người ta cũng vẫn lạnh lùng, không nghe ra được ý đùa giỡn, Hạ An oán thầm, cách đối nhân xử thế của tổng giám đốc Diệp còn nhạt nhẽo hơn cả trong tưởng tượng của mình.
"Ui, thanh niên bây giờ đúng là ~" Đụng phải cảnh tượng này trên cầu thang, bà Lương há miệng cười thì thầm, liếc hai người nghiêng nghiêng ngả ngả ôm chặt lấy nhau, thật đằm thắm, người già như bà cụ đều không nỡ làm phiền.
Bà Lương vốn còn lo lắng tính cách của Diệp Quan quá cứng nhắc, sau khi kết hôn sẽ khiến Hạ An chịu uất ức, xem ra là nghĩ nhiều rồi, quả nhiên gặp được cô gái mà mình thích, đúng là khác hẳn.
Thấy Diệp Quan có thể nghe lọt tai lời của Hạ An, bà cụ yên tâm rồi, nghĩ cũng phải, đã nhận giấy chứng nhận kết hôn cả rồi, chắc chắn là có ý định chung sống
hòa thuận với nhau. Nghĩ đến những điều này, bà cụ cười đến mức nếp nhăn trên mặt dồn hết lại.
"Khụ khụ..." Bà Lương hắng giọng, vẫn quyết định cắt ngang hai người, mừng khấp khởi nói, "Chốc nữa ôm sau, đi rửa tay rồi ăn cơm trước đi đã, thức ăn sắp nguội mất rồi."
Hạ An buông Diệp Quan ra trước, Diệp Quan cũng thức thời thu tay về. Hai người lại duy trì khoảng cách.
Vốn dĩ không thấy có gì cả, trái lại bị giọng điệu nói chuyện thêm mắm dặm muối của bà cụ, khiến cho như có gì đó thật vậy.
Bữa tối bà Lương thấy Diệp Quan không có thời gian ăn, liền bảo cô Châu để lại vài món, bây giờ đều đã hâm nóng lại hết rồi dọn ra bàn, hai người ăn, coi như thịnh soạn.
Tay nghề của cô Châu rất tốt, mấy món này đều là món sở trường, đặc biệt là đối với một người quanh năm ăn cơm ở căn-tin như Hạ An mà nói, hương vị lại càng không phải bàn.
Trên bàn ăn, Hạ An và Diệp Quan ngồi đối diện nhau.
Hoàn toàn là phong cách trái ngược nhau.
Diệp Quan gắp một miếng thức ăn nhỏ đưa vào miệng, vừa ngẩng đầu...
Hạ An ăn cơm nhanh chóng dứt khoát, có lẽ là do thói quen hình thành trong nhiều năm gần đây, đặc biệt là từ sau khi làm việc ở bệnh viện, căn bản không có mấy ai có thể ăn chậm nhai kỹ cả.
Khi và đến miếng cơm thứ ba vào miệng, Hạ An phát hiện Diệp Quan đang nhìn mình chằm chằm, còn tưởng cô có điều gì muốn nói, "Sao thế?"
Diệp Quan nhìn Hạ An, quai hàm của đối phương hơi phồng lên đang ăn một cách ngon lành. Sau khi nhai kỹ một hồi, Diệp Quan thờ ơ nói với Hạ An, "Không ai giành với em đâu."
"Em quen rồi, bình thường ở bệnh viện bận tối mặt tối mày, ai cũng như thế cả." Dứt lời, Hạ An im lặng, cúi đầu nghiêm túc ăn phần của mình, bởi vì phản ứng lạnh nhạt của tổng giám đốc Diệp, dường như không hứng thú nghe mình lảm nhảm mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này.
Cảm thấy nàng ăn cơm rất ngon miệng, Diệp Quan buồn bực, rõ ràng là họ ăn cùng một món. Vốn Diệp Quan không hứng thú gì với chuyện ăn uống, nhưng nhìn dáng vẻ Hạ An đưa thức ăn vào miệng, phồng má nhai, kích thích sự thèm ăn của cô hơn một chút.
Tối nay Hạ An thật sự rất đói, ăn liền một mạch hai bát cơm, thấy Diệp Quan ăn uống chậm chạp, còn cố ý thả chậm tốc độ của mình.
Không nhìn ra nàng ăn khỏe như vậy, lúc ăn được nửa bát cơm thứ hai, Diệp Quan thình lình hỏi một câu, "Ăn khỏe như vậy, thịt mọc đi đâu hết rồi?"
Tổng giám đốc chủ động nói chuyện, thật hiếm hoi. Hạ An dừng đũa, ngẩng đàu cong môi với Diệp Quan, "Mọc ở nơi cần mọc."
Câu này của đối phương vừa nói ra, ánh mắt của Diệp Quan không tự chủ rơi đến trước ngực Hạ An.
Đúng lúc Hạ An cũng để ý đến chi tiết này. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu.
Diệp Quan lại nhìn về khuôn mặt của Hạ An, dùng thái độ chứng thực sự thật bình luận ba chữ: "Chẳng thấy thế."
Đúng là ba chữ có độ bao quát cao.
Hạ An có một loại cảm giác bị giễu cợt, tuy rằng mình không tính là đầy đặn, vậy cũng không phải không có chút nào. Đương nhiên, dáng người của nàng không sao so sánh được với tổng giám đốc Diệp.
Muốn nói nhưng lại thôi, không có cách nào cãi lại.
"Tổng giám đốc Diệp, có phải em đắc tội với chị rồi không?"
Diệp Quan liếc biểu cảm cạn lời trên khuôn mặt Hạ An, nội tâm muốn cười nhưng mặt lại vô cảm, khẽ hừ ra một giọng mũi dễ nghe, "Hử?"
"Em phát hiện chị rất thích chọc em."
Diệp Quan thản nhiên, "Có à?"
Hạ An nhìn chăm chú vào khuôn mặt động lòng người của Diệp Quan, không thể không nói trong nhà có vợ xinh, tan làm trở về nhà tâm trạng đều trở nên tốt đẹp. Nàng cong môi cười, không hề giữ mặt mũi cho tổng giám đốc Diệp, "Có đấy."
Có những người trời sinh thích hợp cười, hơn nữa, liếc mắt một cái đã khiến người ta khắc ghi ấn tượng sâu sắc. Nhìn thấy một cảnh này, nét mặt Diệp Quan cũng trở nên thoải mái, cô không tiếp lời, tiếp tục nhàn nhã gắp thức ăn.
Cô cười rồi, mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thoáng qua. Người đẹp mỉm cười.
Hạ An có phúc được nhìn no mắt.
Mà không lâu sau, Hạ An cuối cùng cũng hiểu, lý do vì sao nàng thích nói mấy lời đùa giỡn trước mặt một tổng giám đốc Diệp nhạt nhẽo, đơn giản là âm thầm chờ mong trên gương mặt luôn lạnh lùng của đối phương, có thể hiện ra một vệt ý cười vì mình.
Bà Lương vẫn luôn liếc nhìn phòng ăn, thấy hai người đang ăn cơm, em một câu tôi một câu trò chuyện gì đó, quả thật có thể nhìn ra chút hương vị liếc mắt đưa tình.
"Tối mai em không về." Hạ An cảm thấy số lần mình không về nhà họ Diệp nhiều quá, thế là giải thích, "Trên trường có tiết, có thể rất muộn mới tan học."
Diệp Quan uống một ngụm canh, trên miệng chỉ nói, "Tự em sắp xếp là được."
Thấy Diệp Quan không hỏi gì nhiều, Hạ An cũng không nói quá nhiều, cùng không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau, dường như họ đều làm rất tốt điều này.
Hạ An vẫn tiếp tục bận rộn với cuộc sống của mình, luân chuyển giữa bệnh viện, trường học, và cả Bóng Đêm.
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng áp lực của Hạ An không lớn, như đã ước định vậy, chỉ cần có thể qua loa lấy một lý do một hợp lý, nàng không cần tối nào cũng phải về, thỉnh thoảng đến thăm bà cụ với bé con là đủ rồi.
Bà Lương biết Hạ An đang đi học, ở trường hay ở bệnh viện đều rất bận, đương nhiên tỏ ra thấu hiểu, chỉ là Diệp Vãn, thường sẽ quấy đòi gặp mẹ Tiểu Hạ.
Cứ như vậy, chớp mắt nửa tháng qua đi.
Đã là cuối tháng mười.
Nam Thành bước vào cuối thu.
Hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu muộn.
Tà dương xuyên qua cửa sổ thủy tinh, đậu trên tấm thảm trải trong phòng làm việc cấp cao.
Sáu giờ rồi.
Diệp Quan lấy điện thoại trên bàn làm việc qua, tối nay đã hẹn cùng nhau về nhà ăn cơm, Hạ An lại chẳng có chút động tĩnh nào.
[Mấy giờ tan ca? Tôi tiện đường đến đón em.]
Khi giử tin nhắn cho Hạ An, trong não bộ của Diệp Quan hiện ra dáng vẻ lúc ăn cơm của đối phương, Diệp Quan không kìm lòng được cười nhạt, không thể không nói, rất có cảm giác thèm ăn.
Không qua bao lâu, liền có tin nhắn trả lời gửi đến. Chẳng qua là...
[Tạm thời tối nay em có việc, không cần chờ cơm em, buổi tối cũng không về đâu, em đã nói với bà ngoại rồi.]
Vậy là lại không về.
Ban đầu tần suất Hạ An về nhà họ Diệp vẫn coi như bình thường, bây giờ thì hay rồi, cô Hạ dứt khoát lấy luôn lý do phải ở lại trường làm thí nghiệm, liên tục dăm ba ngày đều không thấy cái bóng đâu.
Nói là ở lại trường làm thí nghiệm, nhưng Diệp Quan có thể đoán ra được, Hạ An có lẽ đang làm thêm ở Bóng Đêm.
Diệp Quan đặt điện thoại đặt trở về bàn, sắc mặt trầm tĩnh. Lại yên lặng ngồi trong phòng làm việc một hồi, đúng lúc trong tay cô cũng có công việc còn chưa xử lý xong, dứt khoát bận tiếp đã rồi nói sau.
Thấm thoát, màn đêm đã buông xuống.
Thịnh Như Khởi vừa đi ra từ phòng làm việc, chuẩn bị rời khỏi công ty, thấy đèn phòng làm việc của Diệp Quan vẫn đang sáng, quả nhiên bàn về công việc, cô còn kém chuyên nghiệp xa so với tổng giám đốc Diệp.
"Vẫn chưa tan làm à?"
"Chuẩn bị về." Diệp Quan đứng lên.
Thịnh Như Khởi bước vào trong phòng, cánh tay chống lên bàn làm việc, "Tối nay cùng uống một ly đi?"
"Tôi đã đồng ý với Vãn Vãn hôm nay về nhà sớm."
"Không phải tăng ca, thì là về nhà chơi với con, có thể giành chút thời gian riêng tư cho bản thân không thế? Tôi nói chứ chừng nào thì cậu mới định giải quyết chuyện lớn cả đời của mình đây, tôi còn thấy gấp thay cho cậu đấy." Chuyện Diệp Quan đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, Thịnh Như Khởi hoàn toàn không hay không biết.
"Cậu không đi tìm bạn gái cậu, mà lại tìm tôi uống rượu?"
Thịnh Như Khởi sờ cánh tay, vẻ mặt ung dung, "Tôi đào đâu ra bạn gái? Chia tay từ một tháng trước rồi, đâu phải cậu không biết."
"Chưa yêu người mới?" Diệp Quan bất ngờ, cô Thịnh vậy mà lại có thời kỳ tình cảm trống trải những một tháng.
"Dạo này không muốn yêu." Nhắc đến chuyện này, Thịnh Như Khởi lại nhớ tới cô gái mình gặp ở Bóng Đêm ngày hôm ấy. Thật ra khoảng thời gian này, cũng khá là nhớ cô gái đó.
"Không giống với phong cách của cậu."
"Đi uống rượu không? Ở ngay Bóng Đêm lần trước, cách đây không xa." Thịnh Như Khởi cũng chỉ thuận miệng nói vậy, cô hiểu Diệp Quan, bình thường chuyện mà Diệp Quan không đồng ý ngay từ đầu, thì dù bạn có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng chỉ có một đáp án duy nhất.
Bóng Đêm...
Nghe đến địa điểm quen thuộc này, Diệp Quan như có điều suy tư, lúc cô cầm túi lên, nghiêng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh Thịnh Như Khởi, bước chân chậm lại, "Đi thôi."
Thật sự là mặt trời mọc đằng Tây rồi. Thịnh Như Khởi phản ứng lại, tăng tốc độ bước chân, đuổi theo Diệp Quan.
Gần đây tần suất Thịnh Như Khởi ra ra vào vào Bóng Đêm có hơi dày.
Chỉ đáng tiếc, không còn gặp lại được cô gái ngày hôm ấy nữa.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt của Diệp Quan và Thịnh Như Khởi không hẹn mà cùng nhìn quanh bốn phía, như đang tìm kiếm gì đó, hai người đều có chút mất tập trung.
"Tôi lái xe, không uống rượu."
"Cậu không uống rượu thì đến đây làm gì?"
"Không phải bầu bạn với cậu à?"
Thịnh Như Khởi suy tư, nửa tin nửa ngờ, "Hiếm khi thấy cậu giữ mặt mũi cho mình vậy đấy."
Xuyên qua rất nhiều thân ảnh của các cô gái trẻ trong hộp đêm, có đủ mọi loại hình.
Thật lâu sau.
Tại ghế dài trong góc, Diệp Quan cuối cùng cũng tìm thấy được Hạ An, nàng không chút tiếc thương nụ cười của mình, tiếp chuyện tiếp rượu với người ta, như lần đầu tiên gặp nàng cũng vậy, hết một ly rồi lại tiếp một ly.
Quả nhiên là ở đây.
"Cậu sao vậy?" Thịnh Như Khởi nhìn thần sắc của Diệp Quan cứ thấy sai sai.
"Không có gì." Diệp Quan dịch chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Thịnh Như Khởi buồn chán vô cùng, thuận theo đường nhìn vừa rồi của Diệp Quan mà nhìn qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hướng của Hạ An.
Không ngờ nha, trông thì tổng giám đốc Diệp có vẻ không ham không muốn gì cũng có lúc ngắm gái đẹp ở hộp đêm? Thịnh Như Khởi nâng má tỉ mỉ thưởng thức một hồi lâu, cố ý nháy mắt với Diệp Quan nói, "Cô gái kia ấy, trông xinh nhỉ."
Nghe giọng điệu của cô Thịnh, có lẽ là đã tìm thấy mục tiêu rồi. Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về hướng chỉ tay của Thịnh Như Khởi...
Không phải nói ai khác, mà chính là Hạ An.
Diệp Quan lại nhìn Thịnh Như Khởi một cái, Thịnh Như Khởi cầm ly rượu, ánh mắt di chuyển trên người Hạ An, có phần hứng thú.
"Tôi nhớ ra rồi, cô ấy có phải người hôm đấy còn uống rượu với cậu không ấy nhỉ?" Thịnh Như Khởi nhìn nửa ngày trời, cảm thấy có chút quen mắt, bỗng nhiên nhận ra, bởi vì là người phụ nữ mà Diệp Quan "nhìn trúng", vậy nên cô mới đặc biệt để tâm.
Diệp Quan yên lặng một hồi, không muốn đáp lời, nhưng nhìn Thịnh Như Khởi dạt dào hứng thú, cuối cùng vẫn chậm rãi nói, "Cậu có hứng thú với loại hình như thế từ bao giờ vậy?"
"Gu của mỗi người có thể thay đổi mà, bây giờ tôi thấy, cảm giác gặm cỏ non cũng rất hay."
Từ sau khi gặp được Kha Nhược Sơ lần trước, Thịnh Như Khởi đối với loại hình con gái như bé thỏ trắng ngây thơ này, vô cùng có thiện cảm. Chỉ là người lần trước kia, cũng không biết liệu còn có thể gặp lại được hay không.
Thịnh Như Khởi đánh giá Hạ An, lắc ly rượu hứng thú nói với Diệp Quan, "Cô gái kia nhìn thôi đã khiến người ta muốn bắt nạt rồi. Nếu mà bị bắt nạt trên giường, có khi nào rất..."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)