Nàng tâm thần không yên, Giang Hàm đến nay còn chưa trở về.
Cứ như vậy nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, không biết sẽ phạm phải chuyện gì.
Nếu là đi dây dưa hoàng đế, cầu hắn thu hồi ý chỉ vậy nàng chỉ có thể ngồi ở chỗ này, chờ người kéo nàng ra ngoài trảm thủ.
Một mực suy nghĩ, thích khách kia rốt cục là bị ai sai khiến?
Hắn chết ngay hiện trường, thủ đoạn giá họa bị đánh vỡ tại chỗ, chủ tử sau lưng dĩ nhiên sẽ không phải Trang phi.
Như vậy ngoại trừ Trang phi nàng còn có kẻ thù nào có bản lĩnh thông thiên này — có thể tìm cao thủ trà trộn vào trong cung, còn có thể điều thủ vệ của Tây Lục Cung đi.
Đáp án đã rõ ràng, đương nhiên là cừu địch kiếp trước kiếp này nàng muốn tránh cũng tránh không khỏi, Cố Nhiêu.
Cũng là muốn dồn nàng vào chỗ chết, nhưng thủ đoạn của Cố Nhiêu lại không giống với kiếp trước.
Đại khái là bởi vì Giang Hàm hôm nay uy thế vẫn còn, Cố Nhiêu dĩ nhiên không dám giống như kiếp trước, giật dây đại hoàng tử minh mục trương đảm vu oan hãm hại , tùy ý định cho nàng một tử tội,
Thủ đoạn giá họa đêm qua, nếu bàn về động cơ, hơn nữa có năng lực này, dĩ nhiên chỉ có đại hoàng tử.
Nhưng cho dù suy đoán ra chuyện này, nhưng đối mặt với quan viên thẩm vấn, Cố Sanh cũng không thể trực tiếp nói ra.
Bởi vì đối phương địa vị rất cao.
Cho dù biết là đại hoàng tử muốn giết một nhạc sư, giá họa cho Trang phi, hoàng đế cũng sẽ không vì một phi tử không được sủng ái mà minh oan trị tội đại hoàng tử.
Khiển trách thì khiển trách, hoàng đế cuối cùng tám phần vẫn sẽ lựa chọn phong tỏa tin tức, không cho việc tư của hoàng thất truyền ra ngoài.
Đến lúc đó mạng nhỏ của Cố Sanh, tám phần là sẽ vì bảo vệ danh dự hoàng thất mà phải dâng ra.
Cho nên chuyện này chỉ có thể do quan sai tự mình điều tra rõ ràng, nàng cũng chỉ có thể giả không biết, chỉ đem ý nghĩ của chính mình lén lúc tiết lộ cho Cửu Điện Hạ biết.
Dù sao việc này liên quan an nguy của Cửu Điện Hạ, đại hoàng tử vốn chỉ muốn nghiền chết một con kiến lại không nghĩ rằng sẽ tự chui đầu vào rọ.
Cố Sanh cũng bởi vậy bị cuốn vào trong đó, hoàn toàn chặt đứt duyên phận cùng Giang Hàm, lưỡng bại câu thương.
“Dùng chính phi chi lễ gả vào lạc thân vương phủ.”
Cố Sanh chưa từng tưởng tượng qua.
Người kia, là đế vương tương lai, là minh quân đối với bách tính, nhưng đối với thê thiếp lại là một kẻ bạch tình.
Một khi yêu người này, sẽ chỉ làm bản thân tổn thương trăm ngàn lỗ thủng.
Nhưng hết lần này tới lần khác số phận trêu người, Kỳ Hữu Đế mở một thiên đại vui đùa cho nàng.
Gả vào vương phủ nhưng không có sắc phong, vậy nàng xem như là cái gì?
Muốn dựa vào tâm ý Giang Trầm Nguyệt đối với nàng mà qua cả đời sao?
Đôi mắt Cố Sanh buông xuống.
Có thể cả đời khóa trụ tâm của người kia sao? Nàng tự nhận không có năng lực đó.
Cửu Điện Hạ từ trước dây dưa với nàng, bất quá là xuất phát từ tâm tính bá đạo cùng luyến cựu của hài tử mà thôi.
Tình cảm như vậy có thể duy trì bao lâu?
Cố Sanh ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Tương lai, nàng bất quá chỉ là một cái tên trên thẻ bài trong khay của tổng quản Kính Sự Phòng mà thôi. (vương tước cổ đại mỗi ngày sẽ chọn một thẻ bài có tên của một phi tử để thị tẩm)
* * * * * * *
“Đem ngói trên bệ cửa sổ đều dỡ xuống đi.”
Nhìn thấy Cửu Điện Hạ tỉnh dậy, Vưu Quý Phi sai cung nữ bưng canh đại bổ lên, tiến lên nhéo lỗ tai Cửu Điện Hạ, lắc qua lắc lại gọi: “Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, trời tối ngủ tiếp.”
Nói xong liền tiếp nhận chén canh trong khay, múc một muỗng thổi thổi, tự mình niếm thử, phát hiện còn có chút nóng miệng chỉ đành tiếp tục quấy vài cái.
Cửu Điện Hạ mờ mịt mở mắt ra, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mẫu phi đang ngồi cạnh giường khuấy canh, nhất thời có chút phát mộng.
Nương nương ngồi ở bên cạnh làm gì?
Cửu Điện Hạ ánh mắt lưu chuyển, đánh giá xung quanh, phát hiện tẩm điện này hiển nhiên không phải trắc điện của quý phi, ngoại trừ mấy thiếp thân cung nữ cùng nhũ mẫu đến từ Từ Ninh Cung, tỳ nữ hầu hạ xung quanh đều vô cùng xa lạ.
Bởi vì tối qua không đúng lúc uống canh giải rượu, sau khi bị thương lại không thích hợp uống canh, thái y chỉ đành phân phó chờ đến khi nàng tự mình tỉnh dậy.
Giang Trầm Nguyệt lúc này vẻ mặt mờ mịt, dùng khửu tay chống người dậy, mới vừa nâng cánh tay đã “tê” một tiếng, hít một ngụm lãnh khí, vai trái thình lình truyền đến một trận đau đớn.
Nhũ mẫu bên cạnh vội vàng xông đến, kinh hô: “Điện hạ không nên lộn xộn, ngài vẫn đang bị thương!”
Vưu Quý Phi ở bên cạnh cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng mở miệng nói: “Đáng lắm.”
Cửu Điện Hạ vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thấy mẫu phi thần sắc tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ hiển nhiên là đã khóc không lâu.
Trong lòng biết xảy ra đại sự Cửu Điện Hạ vội vàng nâng tay khiến cung nữ nhũ mẫu thối lui, cẩn cẩn dực dực thấp giọng hỏi: “Ta thế nào sẽ nghỉ lại Trường Xuân Cung?”
Vưu Quý Phi hừ lạnh một tiếng,, đáp: “Lần trước bản cung đã nói qua, từ nay về sau nếu như lại uống một ngụm rượu nào nữa, thì ngươi cũng đừng bước vào Từ Ninh Cung! Nhưng điện hạ như cũ khư khư cố chấp, bản cung dĩ nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho ngươi ở lại chỗ Trang phi tá túc một đêm.”
Cửu Điện Hạ rũ mi, thanh giọng che giấu xấu hổ, đau đớn trên vai khiến ý nghĩ dần dần trở nên thanh tỉnh.
Vừa định mở miệng giải thích nguyên nhân uống rượu, bỗng cảm thấy một cổ khí tức ngọt ngào quen thuộc, không ngừng lưu chuyển trong lồng ngực.
Vưu Quý Phi hồi lâu không đợi được Cửu Điện Hạ nhận sai, nâng mắt, chỉ thấy tên kia đang vươn cổ nhìn xung quanh, như là đang tìm người nào đó.
“Điện hạ tìm cái gì vậy?” Ánh mắt của Vưu Quý Phi lạnh đến kết băng, tức giận đến chén canh trong tay một trận rung động, thẳng thắn đặt lại trên khay cung nữ đang cầm, trầm giọng châm chọc nói: “Là còn muốn tìm rượu đến uống một ngụm sao.?”
Kỳ quái, cổ khí tức này không xua đi được, trong phòng lại tìm không được thân ảnh của Cố Sanh.
Cửu Điện Hạ nhìn thấy mẫu phi tức giận, chỉ đành nằm xuống, đáp: “Không phải, ta muốn nhìn xem thủ phạm kính rượu có ở đây không.”
“Hừ.” Vưu Quý Phi tràn ngập lửa giận: “Ta biết là đại ca ngươi kính rượu, lẽ nào ngươi thật sự từ chối không được? Là giao tình bao sâu? Khiến ngươi cả tính mạng cũng không lo?”
Cửu Điện Hạ cam đoan như đinh đóng cột: “Nhi thần từ nay về sau cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn!”
“Phốc….”Cung nữ bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng.
Vưu Quý Phi vẫn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai cợt nhả với ngươi! Ngươi biết tối qua xảy ra chuyện gì sao!”
Cửu Điện Hạ hướng mẫu phi lấy lòng nháy mắt mấy cái: “Đang đoán, nương nương cho một chút gợi ý được không?”
Vưu Quý Phi nghiêng đầu nâng cằm: “Đi quần áo cầm đến đến.”
Cung nữ cúi người nhận lệnh, lập tức lách qua bình phong cầm ngoại sam dính đầy vết máu đến, giống như chứng cứ phạm tội, ném xuống giường Cửu Điện Hạ.
Vưu Quý Phi không dám nhìn nữa, nghiêng đầu trầm thống nhắm mắt lại, run giọng nói: “Nhớ rồi sao?”
Cửu Điện Hạ vô cùng kinh ngạc, trong đầu xác thực có đoạn ngắn ký ức liên quan đến đêm qua, nhưng tất cả đều là một ít hình ảnh vô cùng….. Đỏ mặt sung sướng….
Đó là tiếng thở dốc của thư đồng ngốc…. Dường như còn đang quanh quẩn bên tai, xúc cảm của da thịt ấm áp trắng mịn, hai phiến đầy ắp mềm mại dưới vạt áo, toàn bộ như mới xảy ra, đó là cảm giác chân thực cường liệt không gì sánh được!
Nhưng những hình ảnh này không biết là sự thật hay là mộng cảnh, Cửu Điện Hạ hiển nhiên bất tiện thẳng thắn hỏi mẫu phi, chỉ có thể tiếp tục pha trò: “Thế nào sẽ có vết máu? Sau khi ta uống xong chung rượu đó, là bị nương nương một đường đuổi đến Trường Xuân Cung?”
Vưu Quý Phi thẹn quá thành giận, một chưởng chụp trên cái ghế, cả giận nói: “Đây là nói đùa sao! Nếu còn không đứng đắn thì lập tức trở về Thanh Y Viên của ngươi đi, đừng làm cho bản cung nhìn thấy ngươi nữa!”
Cửu Điện Hạ thu hồi tiếu ý, nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Thật sự nghĩ không ra.”
Vưu Quý Phi hít sâu một hơi, quay đầu phân phó Ngọc Nhi: “Đem sự tích anh dũng của tiểu chủ tử ngươi tối qua kể lại một lần.”
Ngọc Nhi lĩnh mệnh, tiến lên nói theo sự thật: “Hồi bẩm điện hạ, hôm qua giữa giờ Tuất và giờ Hợi, có thích khách lẫn vào trong cung, giả trang thành thái giám, từ Nhạc Sư Tịch triệu Cố Sanh đến Trường Xuân Cung, ý đồ hại tính mệnh của nàng sau đó chôn vào trắc viện,….”
“Cái gì!” Mới vừa rồi Cửu Điện Hạ còn vẻ mặt hiếu kỳ đột nhiên bật dậy, trong đôi mắt đạm kim sắc tràn đầy kinh hãi, cắt đứt Ngọc Nhi, quát lớn: “Đây là ăn gan trời rồi!”
Mọi người sợ đến run rẩy, Vưu Quý Phi hít một hơi, vội vã đè lại Cửu Điện Hạ, vội nói: “Ngươi đây là muốn làm gì! Nha đầu kia đã cứu được! Người ở ngay sát vách nghỉ ngơi, từ đầu đến chân đều rất tốt!”
Cửu Điện Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn giận còn chưa tan, trong cổ họng khò khè thở dốc như sư tử tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người bắt được rồi sao? Là ai cho hắn lá gan đó? Phải thẩm tra rõ ràng!”
Mọi người gấp giọng khuyên nhủ: “Điện hạ bớt giận! Thích khách đã chết, là ngài tự tay vặn gãy cổ! Thi thể còn đang ở Tông Nhân Phủ, điện hạ xin bớt giận!”
Vưu Quý Phi nhịn không được lần thứ hai đôi mắt chua xót, ôm đầu Cửu Điện Hạ, nhịn không được mang theo tiếng khóc run giọng nói: “Ngươi nói ngươi say thành như vậy, còn tự mình động thủ cùng súc sinh kia, ngươi xem thị vệ trong cung đều là người chết sao?! Kết quả thế nào? Trên vai bị súc sinh kia cắt một lỗ lớn như vậy, lúc khiêng ra ngoài nửa người đều là máu! Ngươi là muốn lấy mạng của nương sao!”
Giang Trầm Nguyệt giương mắt nhìn mẫu phi, kinh ngạc nói: “Ta là bị một thích khách đả thương? Là tước quý phẩm cấp gì.?”
Một bên Ngọc Nhi nhìn thấy Vưu Quý Phi tâm tình không cách nào hòa hoãn, bước lên phía trước trả lời: “Đêm qua việc quá đột ngột, nô tỳ trùng hợp đi mời thái y cho ngài canh giải rượu, cũng không tận mắt thấy quá trình người đó ám sát, có người nói phẩm cấp là một đỉnh cấp công tước, hắn dùng ám khí sát hại toàn bộ cung nhân có mặt lúc đó.”
Thân thể Cửu Điện Hạ khẽ run lên, đôi mắt hoa đào bỗng nhiên trợn to, đầy mặt viết bốn chữ lớn “Vô cùng nhục nhã”…
Hồi lâu, nàng cúi đầu đáng thương lẩm bẩm nói: “A Sanh đã thấy rồi sao? Bên ngoài đều biết… Biết ta bị một công tước đả thương sao?”
“Trong cung đều đã biết, đến ngày mai vụ án này công khai thẩm tra, người khắp thiên hạ đều sẽ biết.” Vưu Quý Phi không chút do dự bỏ đá xuống giếng.
Mặt mũi thực sự là không qua được, Cửu Điện Hạ ngẩng đầu liều chết giãy dụa: “Mọi người đã chết, các ngươi dựa vào cái gì khẳng định vết thương của ta là đo hắn gây ra, có lẽ là trên đường ta bị ngã trầy da thì sao?”
Vưu Quý Phi vội vàng bóp chết hy vọng của Cửu Điện Hạ: “Thái y nói vết thương là do ám khí gây ra, nhất định là bị thích khách đả thương, lần tới ngươi còn dám uống rượu sao?”
Cửu Điện Hạ ôm nỗi hận cúi đầu, lắc đầu , biết vậy đã không uống rượu.
Ngọc Nhi ở một bên tiếp tục nói: “Chuyện sau đó đều là nghe Cố cô nương nói, bởi vì ngài ngay lúc đó thương thế tương đối nghiêm trọng, cho nên Cố cô nương dẫn đạo ngài tiêu ký thân thể của nàng, thúc đẩy vết thương khép lại.”
Trong nháy mắt, kim mang trong mắt Cửu Điện Hạ tro tàn lại cháy!
Hình ảnh mỹ hảo trong đầu, tiếng rên rỉ nũng nịu cùng xúc cảm ấm áp, lẽ nào tất cả đều là thật?
Nàng ngẩng đầu, cứng nhắc đè thấp giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ, lớn tiếng một chút đi.”
Ngọc Nhi dĩ nhiên không thể hỏi “Chủ tử có phải ngài bị điếc không” nên chỉ có thể cao giọng lặp lại một lần.
Rống đến Cố Sanh ở cách gian cũng nghe thấy được….
Cố Sanh ở cách gian kinh hoảng nhìn về phía tẩm điện, thoáng chốc đỏ mặt.
Cửu Điện Hạ tỉnh rồi?
Cố Sanh nhíu mày, muốn lập tức chạy ra cửa, không biết phải đối mắt người kia như thế nào?
Nhưng nàng hiện tại chỗ nào cũng không thể đi, nếu không phải Hoàng Thượng nghĩ đến sau khi Cửu Điện Hạ tỉnh lại có thể sẽ cảm thấy hứng thú đối với quân quý lần đầu tiên nàng ấy tiêu ký, thì nàng lúc này đã bị giải đến Tông Nhân Phủ thẩm vấn rồi, đâu còn có tự do?
Nàng chậm rãi lách qua bình phong, nghiêng tai khẩn trương dán trên vách tường, muốn nghe trộm sát vách nói chuyện.
Muốn biết phản ứng của Cửu Điện Hạ sau khi biết được việc này.
Sau đó bức rèm che đã bị người xốc lên!
Một cung nữ cười khanh khách tiến đến, mời nàng đi tẩm điện nói chuyện riêng cùng chủ tử!
Cố Sanh lúc này đang hai tay bám tường… Đang nghe trộm nói chuyện, bất ngờ không kịp đề phòng bị cung nữ bắt gặp, khuôn mặt nhất thời nóng đến sắp bốc cháy!
Miễn cưỡng giả vờ không có việc gì phủi phủi bụi trên tường….
Theo cung nữ ra cửa, vài bước đường ngắn ngủi nhưng nàng cảm thấy khó thở, muốn đào một cái lỗ để chui xuống!
Tiểu nhân tra sẽ phản ứng thế nào đây? Đắc ý? Hay là trào phúng?
Nàng không dám tưởng tượng nữa.
Lúc Bước vào cửa điện, hít sâu một hơi, đầu cúi thật thấp.
Lách qua bình phong, Cố Sanh cúi đầu nhìn mũi chân của Vưu Quý Phi, cúi người thỉnh an.
Vưu Quý Phi đoan chính nâng tay miễn lễ, ôn giọng nói: “Hôm qua thực sự là ít may mà có ngươi trị liệu kịp thời.”
Cố Sanh nghe vậy đầu càng trướng, muốn hoa mắt…
Không dám giương mắt nhìn tiểu nhân tra, chỉ run giọng đáp: “Nô tỳ không dám, cũng nhờ điện hạ xuất thủ cứu giúp.”
Vừa dứt lời, người nào đó trên giường đã hắng giọng, nỗ lực khiến cho Cố Sanh chú ý.
Cố Sanh tránh cũng không thể tránh, chỉ đành xiết chặt nắm tay, cứng nhắc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Cửu Điện Hạ.
Đôi mắt hoa đào khẽ liễm mang theo tiếu ý đè nén mừng rỡ, vô cùng nóng rực, triển lộ vẻ chuyên chú đa tình đến cực hạn, gần như khiến Cố Sanh cho rằng nàng được yêu thương…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)