Đợi cho Giang Trầm Nguyệt xuất môn, Cố Sanh liền vội vội vàng vàng rời giường, hỏi hai tỳ nữ tối quá hầu hạ nàng uống rượu giải sầu, muốn các nàng đem chuyện đã thấy đêm qua tất cả đều nói ra.
Bọn họ vốn dĩ còn muốn vòng vo, nhưng bị vương phi cưỡng ép dụ dỗ, vẫn nói ra sự thật.
Cố Sanh nghe được khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tỳ nữ chỉ nói nàng ‘gọi thẳng tục danh của Cửu Điện Hạ”, chuyện xảy ra sau đó không ai biết, bản thân nàng cũng nghĩ không ra, điều này quả thực là đáng sợ…
Trí nhớ chỉ còn giọng nói vỡ vụn.
“Cưới chính là Cố gia tam tiểu thư….”
“…… Cửu vương phi kiếp này của ta.”
Thế nào cũng nhớ không hoàn chỉnh một câu, trong lòng không hiểu sao vẫn còn sư vị mừng rỡ cùng kích động của đêm qua.
Loại cảm giác vui sướng này đại khái không chỉ là mộng cảnh, dù sao trên mặt, trên cổ tiểu nhân tra vẫn còn lưu lại “chiến tích” của Cố Sanh.
Trên người từng đợt tê mỏi, Cố Sanh nhớ không được tối qua đã xảy ra chuyện gì, lo lắng việc gì đó đã không phát sinh, tiêu ký như cũ dừng lại ở mức thiển độ.
Vậy vì sao cả người đau nhức? Lẽ nào là Cửu Điện Hạ sau khi bị cưỡng hôn đã đánh nàng…
Khổ não lắc đầu, Cố Sanh quyết định dời đi lực chú ý, lợi dụng thân phận của mình đem nhạc sư trong cung mời đến Thanh Y Viên.
Là vì muốn mời Diệp Kiều xuất cung hít thở không khí.
Trên hí đài đang xướng khúc, xung quanh nước biếc bao vây, hoa cỏ tươi tốt, ở giữa là một hồ tiểu trúc.
Tố hình hoa quấn quanh mọc dài trên hành lang cửu khúc, dọc theo lan can, bò đến khúc quanh sau hành lang.
Triệu Lâm Thuận hầu hạ bên cạnh cẩn cẩn dực dực chăm chú nhìn ánh mắt của chủ tử, phát hiện trong mắt vương phi tràn đầy tiếu ý, trong lòng biết hắn vuốt mông ngựa lúc này là chuẩn rồi, bước lên phía trước tranh công: “Tố hình hoa này hợp ý chủ tử chứ?”
Cố Sanh lấy lại tinh thần, nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu vô cùng kinh ngạc nói: “Lần trước ta đến nơi này dường như không thấy hoa này, là ngươi bảo hoa phường mua thêm?”
Triệu Lâm Thuận vẻ mặt tươi cười khom người trả lời: “Vâng, lần trước nhìn thấy Thạch Lựu cô nương trình họa đề cho châm tuyến phòng, vài bức đều có hình tố hình hoa màu vàng. Nô tài cả gan đoán sở thích của chủ tử, liền bảo hoa phường trồng thêm vài khóm để trang trí hành lang, để chủ tử nhìn thấy thư thái!”
Trong mắt Cố Sanh xẹt qua một tia khen ngợi.
Triệu Lâm Thuận này chính là lúc trước sau khi thị tỳ kia chịu đòn đã đến quy thuận nàng, thật sự là một nô tài gan lớn cẩn thận tỉ mỉ.
Người này không chỉ có năng lực, tâm tư tinh tế, khó nhất chính là nhân duyên tốt.
Người dưới ở trước mặt chủ tử nhìn như nhất phái hòa khí, nhưng thật ra đều đâm dao nói xấu lẫn nhau, riêng Triệu Lâm Thuận này lại bất đồng.
Hắn có năng lực, miệng lỡi lanh lợi biết dỗ ngọt người khác, nên cũng không bị người khác oán giận, thậm chí có tiểu thái giám sau lưng còn nói tốt cho hắn trước mặt chủ tử, thực sự khiến Cố Sanh vô cùng kinh ngạc.
Đều nói cây mọc thành rừng, gió lớn không ngã, người đông thế mạnh, Triệu Lâm Thuận trái lại thoát khỏi quy luật này.
Bất quá mới hơn hai mươi tổi, người trước người sau hắn đều có thể chung sống hài hòa.
Cố Sanh đến dưới lương đình, nhịn không được khen ngợi: “Triệu công công là một người có năng lực, nghe nói trước đó vài ngày điện hạ đã nâng ngươi thành phó tổng quản, ngươi ở giữa những người khác rốt cuộc là một đại nhân vật.”
Triệu Lâm Thuận vội vàng khom người trả lời: “Nô tài không dám nói có năng lực, có thể hầu hạ chủ tử khiến chủ tử hài lòng đều là vận khí của nô tài!”
Cố Sanh nghe vậy đạm đạm nhất tiếu: “Thế gian này không có vận khí, chỉ có nhân quả. Triệu công công không cần khiêm tốn, ta chính là rất hiếu kỳ, ngươi làm thế nào được chủ tử ưu ái còn có thể khiến những người đồng cấp không ghen ghét?”
Triệu Lâm Thuận bới lông tìm vết nhìn vương phi một cái, nhìn thấy chủ tử tựa hồ hỏi thật lòng, liền chính sắc tinh tế suy nghĩ: “Chủ tử quá khen rồi, nô tài ngu dốt không dám giở nhiều tâm cơ, đối nhân xử thế đều thoát không khỏi hai chữ “chân thành”, sử dùng điều là bản lĩnh của chính mình.”
Cố Sanh nghiêng đầu nói: “Ngươi cũng lừa ta, chỉ dựa vào chân tâm, thì có thể có được nhân duyên tốt như ngươi?”
Triệu Lâm Thuận nhếch miệng cười đáp: “Chủ tử nhìn thông thấu, chỉ là chân tâm xác thực khó có được hồi báo. Ta nói chân tâm, thật ra chính là khiến tâm của người xung quanh thoải mái. Bản thân ta được lợi, không thể khoe khoang khắp nơi, tục ngữ nói, cây cao đón gió! Ta phải giấu đi bảy phần chỗ tốt, hiển lộ ra ba phần cho người khác xem, khi được lợi người nhìn thấy điều có phần, một người quang vinh mọi người cùng quang vinh. Thời gian lâu dài, người bên ngoài sẽ xem ta là người một nhà.”
Cố Sanh lúc này mới mỉm cười: “Ngươi thật sự nhìn xa, tiền đồ vô lượng.”
Triệu Lâm Thuận vội vàng khiêm tốn một phen.
Cố Sanh một tay chống trên thạch bàn, tinh tế suy nghĩ chốc lát liền lẩm bẩm nói: “Hiển lộ ba phần lợi ích chia sẻ cùng người khác? Như vậy thì có thể tránh khỏi tranh đấu sao? Nhưng sủng ái của phu quân làm sao có thể khống chế tốt phân lượng mới có thể không chia đi toàn bộ….”
Triệu Lâm Thuận ôm đầu nghe xong, nhất thời giật mình không nghĩ tới chủ tử lo lắng chính là chuyện này.
Cảm thấy thời cơ để bản thân biểu hiện đã đến, đầu óc vừa chuyển, Triệu Lâm Thuận cố lấy dũng khí tiến lên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, nô tài cả gan nói thẳng, hiển lộ ba phần kia, nên là lợi ích không quan trọng đối với ngài, mà “đỉnh cấp kỳ ngộ”, ngài hẳn là không nên nhân nhượng, nửa bước cũng không thể lùi!”
Cố Sanh quay đầu, vừa muốn hỏi hắn rõ ràng, chỉ thấy có người vào lương đình thông báo: “Chủ tử, nhạc sư của cổ nhạc ti cùng đoàn hát đã đến.”
Cố Sanh đứng dậy nghênh đón, xa xa đã nhìn thấy Diệp Kiều đứng trong đám người. Cười khanh khách tiêu sái bước đến.
Hai người ngồi trong đình, hạ nhân trình thiếp thư ghi tên hí kịch, Cố Sanh nhìn lướt qua, tùy ý chọn 《 Đình Mẫu Đơn 》 rồi khép lại.
Vừa thưởng kịch vừa nói chuyện, Cố Sanh hiếu kỳ nhìn về phía Diệp Kiều: “Ta sai người đến cổ nhạc ti tìm ngươi ba lần, cuối cùng cũng chờ được ngươi. Trong cung có nhiều việc vậy sao? Thế nào đều phải do ngươi làm?”
Diệp Kiều hơi sửng sốt, thời gian gần đây Tuyên Vương thường triệu nàng xuất cung đến Tuyên Vương phủ tấu tỳ bà.
Lật qua lật lại, tấu đều là từ khúc năm đó Cố Sanh đã giành vị trí quán quân ở cổ nhạc đại hội năm dó, mỗi lần đều nhìn thấy Nhị Điện Hạ nghe tỳ bà uống đến say mèm.
Biết Nhị Điện Hạ cùng Cố Sanh từng có một đoạn tình cảm, Diệp Kiều sợ nói ra thảm trạng của Tuyên Vương sẽ khiến Cố Sanh thương cảm, chỉ đành hàm hồ nói phải, hỏi ngược lại Cố Sanh: “Tỷ tỷ thần sắc hồng nhuận hơn tháng trước nhiều lắm, lạc thân vương chắc là rất yêu thương ngươi!”
Cố Sanh đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng trách mắng: “Ngươi cũng không phải không biết, điện hạ bất quá vẫn là một tiểu hoàng tước tâm tính hài tử. Sáng sớm hôm nay hỏi Lưu công công trong khố phòng có mộc trâm hay không, vừa nghe nói không có thì đã vội vàng đơn độc chạy ra khỏi Thanh Y Viên, cũng không biết làm gì, khiến người ta lo lắng….”
* * * * * * *
Phố Khánh Long nằm ở phía Bắc Thanh Y Viên, chỉ cách hai ngõ nhỏ.
Ngày xuân gió mát ôn nhu phất qua gương mặt, tầng mây được ánh dương quang buổi trưa chậm rãi đẩy ra, một chút kim mang chiếu vào đôi thiển đồng hoa đào, là dáng vẻ nhất phái cao ngạo.
A Na Nhĩ ưỡn ngực, giương cằm, cả người tỏa ra khí tức của cao cấp quân quý khiến vô số tước quý phủ phục dưới chân nàng, đợi tước quý “có mặt như mù” trước mặt tạ lỗi với nàng, đồng thời hai tay dâng lên mộc trâm!
Nhưng mà —
“Xuy….”Đôi thiển đồng mang thần sắc không kiên nhẫn cũng không dừng trên người nàng, trực tiếp quay đầu lại tiếp tục thúc giục tiểu tư ra giá.
A Na Nhĩ: “…..”
Người này….vừa rồi….là cười nàng một tiếng?
“Uy!” A Na Nhĩ chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy nghiến răng nghiến lợi hai tay chống nạnh, lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi đây! Ngươi không nghe thấy sao!”
Thiển đồng không chút ý tứ quay lại giao lưu cùng nàng, tựa hồ vô cùng kinh ngạc đối với giá cả tiểu tư đưa ra .
Ngay sau đó, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, giương tay ném cho tiểu tư, phân phó hắn không cần thối lại, rồi lại chọn thêm vài cây mộc trâm, gói lại…
Hoàn toàn coi A Na Nhĩ như không khí!
A Na Nhĩ tức giận!
Nàng sớm nghe nói vùng Trung Nguyên có lễ quy ước thúc Tước Quý phải khiêm nhượng đối với quân quý, mà biểu hiện của người này thậm chí còn lỗ mãng hơn sơn lâm Tước Quý ở Tây Cương, càng thêm….thất lễ!
A Na Nhĩ quyết định, thay các quân quý Trung nguyên hảo hảo giáo huấn Tước Quý “không phong độ ” này.
Nàng hắng giọng, khoanh tay, nhân lúc tiểu tư còn đang chọn trang sức cho khách nhân, liền hướng thiển đồng mỹ nhân trào phúng nói: “U, ta là lần đầu nhìn thấy Tước Quý mua nhiều phối sức thế này.”
Nàng liếc mắt nhìn mỹ nhân kia , tấm tắc miệng tiếp tục nói: “Nghe nói tước quý xinh đẹp năng lực thấp, đều là loại nhìn được dùng không được, hôm nay quả nhiên để ta gặp phải. Mua nhiều trâm cài thế này, sợ là bởi vì không bản lĩnh, chỉ có thể trang diện xinh đẹp đi mê hoặc quân quý không hiểu chuyện đời mắc câu?”
Vừa dứt lời, đôi thiển đồng đột nhiên đảo qua, A Na Nhĩ bị nhìn đến trong lòng kinh hãi, vô thức lui ra phía sau.
Hai dũng sĩ Đột Quyết ở phía sau lập tức tiến lên chờ lệnh.
Sau khi A Na Nhĩ được thị vệ vây quanh, lại khôi phục khí thế, tiến lên một bước, vô cùng tức giận.
Thiển đồng mỹ nhân lại không trở mặt, chỉ là thu hồi ánh mắt, rũ mi nhàn nhạt mở miệng: “Trên giá nhiều trâm như vậy ngươi không chọn, lại muốn gây hấn cùng người khác?”
A Na Nhĩ hừ lạnh một tiếng: “Rốt cục là ai gây hấn? Hiện tại là ta thứ ta coi trọng bị ngươi đoạt đi!”
Thiển đồng mỹ nhân rốt cục lười biếng xoay người, nhấc chân đi tới trước mặt A Na Nhĩ, nghiêm trang buông xuống ánh mắt nhìn nàng: “Cây trâm này không hợp với ngươi, đầu đường bên kia trái lại có một cửa hiệu thích hợp với ngươi hơn.”
A Na Nhĩ bị người này bỗng nhiên chuyển biến thái độ hù dọa sửng sốt, cho rằng đối phương đang chịu thua nàng, liền có một chút nói lắp đáp lại: “Ở…đâu?”
Thiển đồng mỹ nhân nghiêng đầu nâng tay, ngón tay chỉ về phía một gian nhà ở phía Tây Nam, giới thiệu với nàng: “Cửa hiệu thứ ba bên kia, thấy không?”
A Na Nhĩ trợn to một đôi mắt mèo, tinh tế đếm đếm, liền tìm đúng cửa hiệu kia, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu: “Quảng Lâm y quán.”
Y quán? Y quán làm sao có đồ vật thích hợp với nàng?
Đầu óc nhất thời kẹt cứng, lấy lại tinh thần A Na Nhĩ mới hiểu được người này là đang nói nàng “có bệnh cần phải trị”.
Nộ không thể át quay đầu lại tức giận trừng hỗn đản kia, trách mắng: “Ngươi mới có bệnh!”
Mới phát hiện, tên kia đã xoay người nhận lấy túi giấu tiểu tư đưa, giống như không có việc gì chuẩn bị chạy mất.
A Na Nhĩ nắm chặt quyền, lớn tiếng hạ lệnh: “Ba Lỗ! Da Hách! Ngăn cản nàng!”
Hai dũng sĩ Đột Quyết lập tức trước sau bao vây, vây quanh kẻ châm chọc công chúa lại.
A Na Nhĩ hùng hổ tiêu sái đến bên cạnh tước quý kia, lạnh lùng nói: “Nghe đồn tước quý Trung Nguyên điều rất khiêm cung hữ lễ, hôm nay lại để ta gặp gỡ một kẻ cuồng vọng như ngươi! Tưởng khi dễ quân quý chúng ta nhu nhược? Vậy để các dũng sĩ công tước của ta dùng nắm đắm phân rõ phải trái với ngươi!”
Thiển đồng mỹ nhân nghe vậy ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, dường như làm nũng mà thở dài một tiếng, vẻ mặt cô đơn oán giận: “Quân quý nhu ngược muốn ỷ thế hiếp người rồi đây…. Ta rất sợ đó nga….”
Bỉu môi xoay người, đưa túi trâm cài trên tay về phía A Na Nhĩ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cầm đi —”
A Na Nhĩ lúc này mới thoả mãn kéo khóe miệng, vẫy lui hai dũng sĩ, tự mình bước lên: “Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hôm nay là muốn ngươi nhớ kỹ sau này còn để bản công chúa phát hiện ngươi khi dễ quân quý…”
Đang nói A Na Nhĩ đưa tay đón lấy túi mộc trâm, ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm đến túi giấy, thiển đồng mỹ nhân đối diện đột nhiên thu tay lại! Khẽ cong khóe môi, vẻ mặt tà khí nói ra nửa câu sau: “Chỉ cần ngươi cầm được!”
Vừa dứt lời tên kia đột nhiên lắc mình lui về phía sau!
Trúng kế rồi!
A Na Nhĩ trong lòng nói hỏng rồi, không kịp mệnh lệnh thị vệ tiến lên, tự mình dùng tư thái chó dữ chụp mồi xông đến, lại bị hỗn đản trước mắt dễ dàng tránh thoát!
Không không ổn định, A Na Nhĩ lảo đảo ngã xuống đất, ngã xuống như chó cạp đất!
Nàng vội vàng giãy dụa bò lên, vỗ sạch sẽ bùn đất ngoài miệng.
Hai thị vệ phía sau vội vàng ngồi xuống đỡ nàng lên
A Na Nhĩ hất tay hai người kia ra, quát: “Đừng động ta! Mau bắt tên hỗn đản kia!”
Mấy người vội vã đứng dậy nhìn xung quanh, chỉ thấy hỗn đản kia đã chạy thật xa, xen lẫn trong một đống bình dân, vóc người thanh mãnh bắt mắt lộ ra nửa cái đầu.
Còn quay đầu lại hướng A Na Nhĩ một tay kéo mặt, nhăn mặt, một tay lắc lắc túi trâm cài để thị uy!
Trong nháy mắt đã bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
“A a a a a!” A Na Nhĩ tức giận đến một quyền đánh vào cánh tay của dũng sĩ Đột Quyết bên cạnh, dùng tiếng mẹ đẻ phát lệnh nói: “Điều hai đội nội thị đến con đường nay trông chừng! Tuyệt đối không thể để hỗn đản kia chạy thoát!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)