Đi chưa được mấy bước, phía sau đã truyền đến một trận leng keng của xiềng xích.
Cố Sanh quay đầu, nhìn thấy Cửu Điện Hạ dừng giãy dụa, đôi mắt đạm kim sắc giống như báo săn chăm chú nhìn nàng, nhìn không ra tâm tình.
Không do dự, Cố Sanh quay đầu lại, dắt quân quý kia nhanh chóng rời khỏi.
Tiết Yến kia bị Cố Sanh đuổi về trong trướng bồng, quản sự cô cô vừa nhìn đã nhận ra Cố Sanh, mấy quân quý ngồi trên giường cũng đồng thời nhìn về phía nàng, hiển nhiên đều biết thân phận của Cố Sanh.
Quân quý trong trướng bồng rất nhiệt tình đàm luận, chính là người tâm phúc hầu hạ bên cạnh hoàng tước, Cố Sanh là quân quý phẩm cấp cao Cửu Điện Hạ cố ý chọn đi theo, dĩ nhiên tránh không khỏi bị người quan tâm.
Quản sự cô cô là người rung đuôi biết nịnh bợ, nhìn thấy Cố Sanh tiến đến, đầy mặt tươi cười nghênh tiếp, cười nói: “Yêu, cô nương nhà ai trổ mã xinh đẹp như vậy? Làm quân quý chúng ta đều sánh không bằng!”
Không đánh khuôn mặt tươi cười, Cố Sanh vốn dĩ dự định răn dạy quản sự không trông chừng tốt thuộc hạ, kết quả vào cửa đã bị nghẹn như vậy, thái độ chỉ đành mềm mại, chỉ đem Tiết Yến phía sau đưa đến trước mặt quản sự cô cô, nói mới vừa rồi nàng dụ dỗ hoàng tước vỡ lòng.
Quản sự nghe xong sắc mặt như phủ một lớp hồ dán, lập tức kinh khủng gật đầu thỉnh tội, nói: “Là nô tỳ thất trách, trở lại nhất định theo luật xử phạt nàng!”
Tiết Yến nghe vậy hoa dung thất sắc, trong miệng gọi: “Cô cô….” Suýt nữa xụi lơ trên mặt đất.
Cố Sanh không dây dưa nhiều, quay đầu lại rời khỏi trướng bồng.
Lúc trở lại, Cố Sanh xa xa thăm dò —
Giang Trầm Nguyệt đã khôi phục dáng vẻ chán nản vốn có, cúi đầu tựa vào thân cây.
Điều này làm cho Cố Sanh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, tất cả đều nhanh kết thúc.
Nhưng lúc nàng đi đến trong phạm vi tiếp nhận tin tức tố, thân thể bỗng nhiên cảm thụ được một cổ khí tức khác thường, muốn mạnh mẽ xâm lấn.
Cố Sanh vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt, quả nhiên, người kia một đôi lỗ tai thoáng run lên, nhạy bén nâng đầu.
Ánh mắt như dã thú thẳng tắp nhìn nàng.
Nguy rồi, dược lực đã qua!
Cố Sanh vội vàng lui về phía sau.
Giang Trầm Nguyệt ở đối diện thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, lại “không từ vất vả cực nhọc”, đỡ cây đứng lên sắc mặt trắng bệch, trên mũi rỉ ra từng giọt mồ hôi.
Còn một buổi tối sẽ qua, Cố Sanh nghiêng đầu nhìn một chút thuốc trên hỏa lô, thân thể của nàng đã rõ ràng có chút không thể chịu được, nếu như lại uống một chén khư ô thang, sợ là phải điều dưỡng một năm rưỡi mới có thể khôi phục tinh lực.
Nhưng nếu như nàng không uống thuốc, cứ như vậy đứng trước mắt Cửu Điện Hạ, quả thực không còn dằn vặt nào tàn nhẫn hơn.
Cố Sanh hít sâu một hơi, thản nhiên đi đến chỗ hỏa lô.
Giang Trầm Nguyệt thấy nàng đến gần, hưng phấn đến kéo căng dây xích, dùng sức đến gần phương hướng của nàng.
Nhưng thấy Cố Sanh càng lúc càng đến gần ấm thuốc trên hỏa lô, sắc mặt Cửu Điện Hạ liền càng lúc càng trở nên kinh hoàng.
“A Sanh!”
Cố Sanh dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn qua.
Nàng luôn luôn có một loại ảo giác, dường như Cửu Điện Hạ tất cả rất bình thường.
Bởi vì theo lý thuyết, từ ngày thứ tư vỡ lòng Tước Quý sẽ hoàn toàn thần chí hỗn loạn, ngay cả phụ mẫu đều không nhận ra.
Ngoại trừ bản năng phát tiết ra, là hoàn toàn không thể tự chủ tự hỏi, chỉ còn lại ý thức cơ bản nhất nguyên thủy nhất.
Sau khi qua kỳ vỡ lòng, cũng sẽ không nhớ kỹ việc bản thân đã trải qua ở trong kỳ.
Cửu Điện Hạ cũng rất khác thường, không chỉ nhận ra người, cư nhiên còn có thể lấy lòng dụ dỗ!
Cố Sanh rất khó lý giải, lẽ nào ý thức nguyên thủy của người này vốn bất đồng với thường nhân?
Tuy rằng Cửu Điện Hạ lúc này thần chí không rõ, nhưng khẩu khí gọi nàng lại không giống thường ngày, Cố Sanh liền theo bản năng đáp lại: “Điện hạ.”
Ánh mắt Giang Trầm Nguyệt nhìn nàng không giống lúc bình thường, ánh mắt tràn đầy khí tức xâm lược, nhưng ngữ khí lại bình thường, chỉ là có chút run rẩy, nàng đỡ cây, một tay chỉ vào hai mắt mình, nói với Cố Sanh, giọng nói khàn khàn: “Đôi mắt đỏ, đỏ, ngươi khóc?”
Cố Sanh do dự giây lát, ngơ ngác gật đầu, hồi đáp: “Vi thần không thể thấy điện hạ chịu khổ.”
Giang Trầm Nguyệt cố sức nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực duy trì trấn định mở miệng nói: “Ta…. Đã không có việc gì nữa.” Nàng chỉ chỉ xiềng xích trên cổ tay của mình, nói với Cố Sanh: “Ở đây….xiết lấy, đau, Ngươi đến, xem!”
Cố Sanh chậm rãi nhắm mắt, nàng biết người này lại muốn lừa gạt nàng đến gần…
Thực sự là kỳ quái! Thế nào sẽ có Tước Quý dưới tình huống như vậy còn có năng lực suy nghĩ như vậy!
Không trả lời, Cố Sanh ấm thuốc, tự rót cho mình một chén.
Giang Trầm Nguyệt dường như có thể ý thức được, thuốc trong chén sẽ ẩn đi hương vị ngọt ngào tỏa ra trên người Cố Sanh, nhất thời gấp đến độ lôi kéo xiềng xích, leng keng một trận, vẻ mặt hung ác trừng Cố Sanh, uy hiếp: “A Sanh! Ta đã không có việc gì nữa! Ta hiện tại rất tốt!”
Thuốc một mực nấu trên hỏa lô, lúc này vẫn còn nóng, Cố Sanh không có cách nào khác lập tức uống, chỉ có thể thổi nguội.
Cửu Điện Hạ ở đối diện đã gấp điên rồi, trong cổ họng khò khè nói nhiều lời, hướng về phía Cố Sanh mệnh lệnh: “Ta không đồng ý ngươi uống! Đến đây! Ngươi đến đây!”
Cố Sanh giương mắt nhìn Cửu Điện Hạ một cái, không quản nóng hay không, trực tiếp đem thuốc bưng đến, Giang Trầm Nguyệt lập tức mềm nhũn, tuyệt vọng hướng về phía nàng cầu xin: “A Sanh tỷ tỷ….”
Cố Sanh không khỏi bật cười, nàng nhìn Cửu Điện Hạ từ ba tuổi đến mười ba tuổi, lần đầu nghe tôn xưng “tỷ tỷ”.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)