Đến thời gian tiếng mõ canh ba vang lên, Cố Sanh không biết đã chết đi sống lại bao nhiêu lần.
Từ ghế quý phi đến trên bàn trà, sau đó lại đến trên giường, một lần cuối cùng bị lăn qua lăn lại tỉnh lại, thân thể của nàng đã tê mỏi đến không có tri giác, từ lâu không còn khí lực khước từ.
Bởi vì sau khi ngất đi, thân thể không cách nào tự chủ điều khiển phân bố tuyến dịch cùng với tin tức tố cho nên mỗi lần qua khỏi cao trào, Cố Sanh đều hôn mê không được bao lâu sẽ bị tiểu nhân tra nhẹ nhàng lay tỉnh.
Nàng không còn chút sức lực nào mở đôi mắt, trước mắt một đôi mắt đạm kim sắc vạn phần mong đợi thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, quả thực khiến người ta lòng sinh thương hại….
Cửu Điện Hạ vỡ lòng đến nay lần đầu “xuất thủ”, để Cố Sanh biết vì sao siêu phẩm hoàng tước cơ thiếp lại đông đảo như vậy.
Thiếu sợ là sẽ có tai nạn chết người, vẫn là lão tổ tông có kinh nghiệm.
Hai người làm một lần cuối cùng, cho dù Cố Sanh vẫn thanh tỉnh nhưng thân thể đã không thể nào đáp lại được nữa.
Cửu Điện Hạ chỉ đành đầy mặt thất vọng ôm nàng vào lòng, ngủ.
Ngày thứ hai, Cố Sanh ngủ thẳng đến ngọ thiện, nhưng vẫn trầm nặng chìm trong mật ngọt.
Cửu Điện Hạ có chút chột dạ, không dám gọi nàng tỉnh, thỉnh thoảng qua lại tiểu viện, hạ mình nói chuyện cùng mấy tỳ nữ thiếp thân của Cố Sanh: “Chủ tử của các ngươi vẫn chưa tỉnh?”
Các tỳ nữ thụ sủng nhược kinh, rón ra rón rén vào cửa xem, tranh nhau trở về hội báo cho lạc thân vương: “Vương phi vẫn ngủ rất sâu!”
Đám bạch nhãn lang không nhãn lực này….
Cửu Điện Hạ người ta không ngại hạ mình, chính là muốn các ngươi có thể thay người ta đánh thức thư đồng ngốc, biết không?
Cái gì gọi là vẫn ngủ rất sâu? Các ngươi không biết xấu hổ bảo hoàng tước người ta tiếp tục một lần lại một lần chạy tới tiểu viện hỏi sao?
Đến giờ Mùi mạt khắc, Cố Sanh vẫn ngủ đến thiên hôn địa ám.
Thạch Lựu có chút hoảng hốt, Cửu Điện Hạ sáng sớm đã thức dậy, đặc biệt phân phó các nàng không nên đánh thức vương phi, nhưng chủ tử cũng ngủ quá lâu đi…
Nàng quyết định vào tiền viện xem một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Sợ quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi, cửa sổ phòng ngủ vẫn còn đóng, không để các tùy nữ vào cửa thu dọn.
Trong phòng hôn ám không ánh sáng, Thạch Lựu chậm rãi đến bên giường, một đường phát hiện trên bàn trà, ghế quý phi, trên đất, đều có vết máu đỏ sẫm, một đường nhỏ đến trước giường.
Thạch Lựu thấy thế ánh mắt sáng lên! Bật người đoán được nguyên do tiểu thư thành như vậy!
Hai tháng đầu gả vào vương phủ, các tỳ nữ đều nói không nhìn thấy trên giường từng dính máu, cũng không biết là lạc thân vương quá ôn nhu hay là căn bản không thành sự.
Thạch Lựu một lòng vẫn luôn lo lắng, cũng không dám hỏi Cố Sanh, lúc này nhìn thấy tận mắt trong lòng cuối cùng cũng kiên định.
Nàng rón ra rón rén đi đến bên giường, khom người nhẹ nhàng kéo chăn.
Tỉ mỉ nhìn khuôn mặt tái nhợt của tiểu thư, trên trán còn phủ một tầng mồ hôi, Thạch Lựu rút khăn nhẹ nhàng chà lau, nhịn không được lại có một chút đau lòng.
Nếu như tiểu thư lần đầu thành sự, động tĩnh cũng quá lớn đi.
Tuy nói tiểu thư gả cho một hoàng tước thiên cổ mới có, nhưng niên kỷ dù sao vẫn còn nhỏ, không biết đau lòng người khác, lúc này thật đúng là chịu tội rồi, là phúc hay họa còn không biết.
Nàng đưa tay vào trong chăn sờ sờ lòng bàn tay Cố Sanh, một tay mồ hôi.
Cứ như vậy cũng không được!
Thạch Lựu nhíu mày, muốn đứng dậy đến chính viện xin chỉ thị Cửu Điện Hạ, mang đông sử y quan đến kiểm tra thân thể của chủ tử!
Cửu Điện Hạ lúc này đang chăm chú nhìn một phần công văn mà ngẩn người, đã ngây người hai canh giờ.
Trong lòng không điểm tựa, cảm thấy bản thân tối qua dường như đã phạm sai lầm.
Thạch Lựu đúng lúc này đến bẩm báo, vừa nghe muốn gọi nữ quan, Cửu Điện Hạ liền càng thêm chột dạ.
Trên xuân cung đồ vết: Hành phòng phải có tiết chế.
Nhưng cụ thể thế nào mới xem là tiết chế, trên đó lại không viết, cho nên nếu thư đồng ngốc mệt đến thương thân, chủ yếu là trách nhiệm của người biên soạn, vì sao không viết tỉ mỉ một chút?
Cửu Điện Hạ an ủi mình như vậy, ảo nảo dẫn nữ quan cùng nhau đến phòng ngủ của vương phi.
Kiểm tra xong thân thể của Cố Sanh, sắc mặt của nữ quan giống như phết một tầng hồ, bảo tỳ nữ mời y quan đến trong phủ trước.
Y quan chạy đến, chiếu theo chỉ thị ở huyệt vị ôn tính trên đỉnh đầu của vương phi châm ba châm, vương phi rốt cục có phản ứng.
Cố Sanh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bên giường vây quanh một vòng người, tiểu nhân tra đứng phía sau mấy tỳ nữ, tựa hồ không dám đến gần, thần sắc khẩn trương âm thầm chăm chú nhìn nàng.
Cố Sanh luôn có thể ở giữa đám người một cái liếc mắt nhìn thấy Cửu Điện Hạ, huống hồ người kia còn cao hơn các tỳ nữ một cái đầu, trốn cũng trốn không được.
Ánh mắt của hai người tương tiếp trong nháy mắt, Cửu Điện Hạ giống như mặt trời chiều lặn xuống bên kia bờ biển, chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu cúi xuống, nỗ lực khiến các tỳ nữ trước mặt hoàn toàn che lấp bản thân…..
Cố Sanh vừa bực mình vừa buồn cười.
Trốn cái gì mà trốn? Làm chuyện xấu nên có trách nhiệm!
Cố Sanh nâng đầu gối, muốn ngồi dậy.
Tối qua từ sau nửa đêm chân nàng đã hoàn toàn tê dại, thẳng đến lúc này tri giác mới bắt đầu sống lại, từng đợt đau đớn.
“Đau….” Cố Sanh nhíu mày hút một ngụm lãnh khí.
Nữ quan ở bên cạnh lập tức sai tỳ nữa đỡ nàng dậy, cho nàng uống một chén thuốc, giảm bớt đau đớn.
Chờ nàng tinh thần khôi phục một ít, hai vị nữ quan liền cho những người khác lui ra, vén chăn lên, chuẩn bị bôi thuốc cho Cố Sanh.
Cố Sanh chưa từng chấp nhận qua loại trị liệu này, lúc chăn vén lên, phía dưới nàng vẫn quang lõa, trên đệm giường còn có một chút vết máu, quả thực khiến nàng muốn đào lỗ chui vào.
Co đầu rụt cổ phối hợp nữ quan trị liệu, trong lòng đem Giang Trầm Nguyệt mắng một trăm lần!
Một nữ quan đầy mặt nghiêm túc hỏi nàng: “Chủ tử đêm qua tiết bao nhiêu lần?”
Khuôn mặt Cố Sanh nhất thời trướng thành màu cà tím!
Có thể hỏi như vậy sao! Người đâu! Mau đuổi lưu manh này ra ngoài!
Nữ quan thấy nàng e lệ, vội vàng chính sắc mở miệng khuyên nhủ: “Ngài đây là lần đầu mở thân đi? Thương thế rất nghiêm trọng, nô tỳ cũng không thể chỉ từ phán đoán để dùng thuốc, ngài không nói cụ thể một ít sẽ không thể dùng thuốc đúng bệnh.”
Cố Sanh xấu hổ đỏ mặt, che mặt nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể đi hỏi Cửu Điện Hạ hay không? Ta không nhớ gì cả, sau nửa đêm đều là nửa tỉnh nửa mê!”
Nữ quan: “….”
Lập tức xuất môn mời Cửu Điện Hạ đến, quy củ ngồi vào ghế bành cạnh giường.
Nữ quan giống như thẩm vấn nhân phạm nhân nghiêm túc nói: “Điện hạ, vương phi đêm qua hầu hạ bao nhiêu lần.”
Giang Trầm Nguyệt thần sắc uy nghiêm, ánh mắt hoa đào thâm thúy chuyên chú nhìn nữ quan, mặt không đỏ tim không đập đáp: “Một hai lần đi.”
Nữ quan nếu như là một tiểu cô nương hai mươi mấy tuổi, bị ánh mắt bức người lại bình tĩnh không gì sánh được như vậy chăm chú nhìn, tám phần sẽ tin là thật!
Nhưng người ta đã qua tuổi bốn mươi rồi, ăn muốn còn nhiều hơn Cửu Điện Hạ ăn cơm, ngươi nói “một hai lần” lại có thể đào rỗng thân thể tiểu quân quý người ta a, quỷ tin a!
Điện hạ ngài nói dối phải nói đến thành khẩn như vậy, thích hợp sao!
Nữ quan oán thầm, nhưng đã đến tuổi này rồi, vẫn bị dung mạo xinh đẹp của người đối diện mê hoặc, vương phi nhất định chính là bị lạc mê hồn, mới rơi vào tình trạng này, bằng không cũng không thể nào phối hợp chống đỡ nhiều lần như vậy.
Nữ quan dĩ nhiên không dám vạch trần lời nói dối của lạc thân vương, cũng may đối vơi những hoàng tước vị thành niên hoặc mới vừa thành niên này nàng kinh nghiệm phong phú, đạm nhiên lên tiếng: “Úc, một hai lần a? Vậy dùng hai lượng thuốc là được rồi, điện hạ bảy ngày sau có thể cùng vương phi hành sự.”
“Cái gì?” Cửu Điện Hạ mi tâm nhíu chặt, có chút xúc động phẫn nộ, lại vội vàng đè xuống tâm tình, bắt chéo chân, tư thái ưu nhã mở miệng hỏi: “Cần tĩnh dưỡng bảy ngày? Nếu như….” Hắng giọng, giả vờ tùy ý hỏi: “Nếu như nhiều thêm vài lần, có phải cần gia tăng liều thuốc cùng thời gian tĩnh dưỡng hay không?”
Nữ quan kéo ra nụ cười thắng lợi, đạm nhiên đáp: “Hồi bẩm điện hạ, đó là dĩ nhiên, dù cho nhiều thêm một lần, khác biệt đều là rất lớn.”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy nhíu mày cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, bới lông tìm vết nhìn nữ quan một cái, ánh mắt lóe ra, không tình nguyện thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ta nhớ không phải rất chuẩn xác, cũng có khả năng là có năm sáu bảy lần đi….”
Nữ quan tiến thêm một bước đe dọa tiểu hoàng tước: “Nếu như số lần không chính xác, rất có khả năng sẽ lưu lại hậu quả rất nghiêm trọng.”
Cửu Điện Hạ lập tức tước vũ khí đầu hàng, cúi đầu nhận tội, cúi đầu trầm giọng nói: “Bảy lần.”
Nữ quan mắt sáng như đuốc, Cửu Điện Hạ đối diện đã không dám ngẩng đầu nữa, cúi đầu liếm liếm đôi môi mỏng, đáng thương trừng mắt nhìn.
Dáng vẻ này, khiến lời chỉ trách đến bên miệng nữ quan cũng nghẹn trong bụng, chuyển sang ôn hòa khuyên bảo: “Điện hạ, lần tới không thể như vậy nữa. Vương phi lần đầu hầu hạ, chuyện gì đều phải tuần tự, ngài làm càn như vậy, phải điều dưỡng một tháng mới có thể chuyển biến tốt đẹp, không phải hại nhiều hơn lợi sao?”
Một tháng? Cửu Điện Hạ ở đối diện như bị sét đánh, biết vậy chẳng làm.
Cố Sanh vẫn rút trong chăn, nghe bên ngoài nói chuyện đều cảm thấy đỏ mặt, lúc đầu nghe tiểu nhân tra nói “một hai lần”, nàng tức giận đến thiếu chút nữa rống lên: “Vô sỉ!”
Cũng may nữ quan tranh thủ một tháng thời gian cho nàng điều dưỡng.
Nhưng….
Cố Sanh ở trong chăn uể oải đếm ngón tay, tuy rằng thân thể bị thương rồi, nhưng đêm qua vài lần “cao trào” đầu tiên trước khi mất đi tri giác , thực sự làm cho người ta khắc ghi trong lòng, một tháng cũng quá lâu….
Ngay sau đó nữ quan bỗng nhiên nói ra một câu, thiếu chút nữa khiến Cố Sanh tức giận đến nhảy xuống giường.
“Điện hạ quý vì siêu phẩm, nhu cầu rất cao cũng là chuyện thường, vẫn nên mau chóng thu mấy thị tỳ thông phòng, thay vương phi chia sẻ ân trạch.”
“Không cần!” Cố Sanh nhất thời xốc chăn, không đợi Cửu Điện Hạ trả lời, đã ánh mắt như dao bắn về phía nữ quan, quát lớn: “Ta còn có thể đi! Ngươi mau bôi thuốc cho ta, nói những lời này cũng vô dụng!”
Cho dù hiện nay chiến lực của nàng cùng Giang Trầm Nguyệt còn không quá tương xứng, nhưng vẫn có thể chậm rãi rèn luyện mà…
Ai lại muốn người khác đến “chia sẻ” sủng ái a!
Nữ quan bị khí phách ghen tị đến không muốn sống của vương phi kinh sợ, trái lại phái thủ hạ phối dược.
Cố Sanh nghiêng đầu bĩu môi nhìn bên cạnh giường.
Cửu Điện Hạ tránh cũng không thể tránh, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, khom người nắm tay nàng, bám vào bên tai nàng thì thào: “A Sanh, bất luận nàng là thất vọng hay là oán hận, ta đều phải nói cho nàng biết —”
Đôi mắt đạm kim sắc chuyên chú nhìn vào mắt nàng, thành khẩn giải thích: “Khi đó, ta căn bản…. Căn bản dừng lại không được, nàng thực sự quá xinh đẹp, có thể nàng không có cách nào lý giải loại cảm thụ này, ta quá yêu nàng.”
Có thể là bởi vì chiều sâu tiêu ký tạo ra phản ứng sinh lý, hoặc là bởi vì ánh mắt kia quá mức thâm tình, giọng nói quá mức mê người, đôi môi đang trề ra của Cố Sanh…. Trong nháy mắt đã bình thường lại!
Nàng bị thuyết phục rồi, điện hạ nhất định cũng không muốn như vậy, đêm qua điên cuồng tất cả đều là bởi vì yêu, cho dù là bảy lần cũng có thể lượng giải được.
Nàng thuận theo dựa vào trong lòng Giang Trầm Nguyệt, lý trí còn sót lại trong đầu đang giãy dụa: Có phải ta quá dễ dỗ dành rồi không?
Dù sao thì nàng không cần A Na Nhĩ đến thay nàng chia sẻ!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)