Một hồi chiến đấu kịch liệt rốt cục kết thúc.
Cùng đối phương thực lực kém quá xa, Cố Sanh đã xụi lơ như bùn, tuyến thể dần dần co rút lại, thân thể sức cùng lực kiệt, ngay cả thở dốc cũng mang theo run rẩy.
Mới vừa trải qua đỉnh điểm thân thể không hề phòng bị, bỗng nhiên giữa hai chân bị một đầu ngón tay hữu lực cách tiết khố, dường như thăm dò mà tiến vào!
“A -!” Thân thể mới vừa hòa hoãn chịu không nổi dày vò, bị chạm một cái liền ưỡn ngực, đột nhiên mở mắt ra, thống khổ nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt.
Đối phương đang buông xuống ánh mắt quan sát phản ứng thân thể của nàng, tựa như đang nghiên cứu một tiểu vật mới lạ, trong mắt tiểu nhân tra không hề có vẻ gì là hổ thẹn.
Cố Sanh vội vàng ngồi dậy, lui đến góc tường, trong lúc hoảng loạn đầu nàng va mạnh vào vách tường!
Nàng hoảng loạn kéo chăn nhung quấn lấy thân thể, trong mắt tràn đầy bi phẫn: “Điện hạ đã nói nhất ngôn cửu đỉnh!”
Nghe vậy, Giang Trầm Nguyệt khẽ động đôi mắt, nghiêm trang dỗ dành nàng: “Ta rất thích nàng, nguyện ý nuốt lời vì nàng.”
Cố Sanh cầu sinh nóng lòng, đầu óc hỗn độn, lập tức phản bác: “Nếu như thích vi thần, thì nên giữ chữ tín!”
Không trả lời, tiểu nhân tra ở đối diện không nói được một lời chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng, ánh mắt lộ ra ủy khuất cầu xin rất đáng thương.
Trong nháy mắt Cố Sanh có một loại cảm giác hổ thẹn như liên tục ba tháng đến học đường lại quên mang cao điểm….
Nhân lúc Cố Sanh do dự, tiểu nhân tra nhanh như thiểm điện xuất thủ kéo lấy chăn nhung trong tay nàng, muốn xốc lên lần nữa, nhưng lại bị Cố Sanh lấy lại tinh thần giãy dụa như cá chạch mà tránh thoát.
Cố Sanh tức giận ngẩng đầu, trong lòng kỳ quái, Giang Trầm Nguyệt giống như một tay thợ săn mười phần nhẫn nại, từ đầu đến giờ vẫn từng bước mài mòn phòng vệ của nàng, cũng không háo sắc bá đạo như trong tưởng tượng.
Trong đầu nàng không khỏi cảm thấy may mắn, nếu không phải hai năm kiên trì bồi Cửu Điện Hạ vượt qua kỳ vỡ lòng, người này làm sao có thể có tự chủ được như vậy?
Thống khổ dày vò mấy ngày đêm chung quy là không uổng phí.
Nhìn đế vương tương lại dưới sự ràng buộc của nàng trở thành dáng vẻ hiểu được khắc chế như hôm này trong lòng nàng có nho nhỏ kiêu ngạo, từng chút lan rộng.
Ánh mắt Cố Sanh trong lúc vô tình xẹt qua cổ áo Giang Trầm Nguyệt, vạt áo trước trắng tuyết, đã bị lúc Cố Sanh khoái hoạt kéo đến mất trật tự không chịu nổi.
Người đối diện lúc này đang lộ nửa vai trần, bị ánh đèn trong phòng chiếu sáng như bạch ngọc không tỳ vết, dưới xương quai xanh tinh xảo là bóng mờ thật sâu.
Cố Sanh nhất thời thất thần, lúc lấy lại tinh thần vội vàng cúi đầu.
Nhìn cái gì vậy? Không cốt khí! Đều là tiêu ký trong cơ thể dằn vặt đến mất hồn!
Tựa hồ nhận thấy phản ứng khác thường của Cố Sanh, ánh mắt đạm kim sắc của Giang Trầm Nguyệt hiển nhiên chợt lóe, lập tức ngồi thẳng dậy, mặt hướng Cố Sanh…..mở rộng vạt áo của mình!
Không hề có liêm sỉ, nỗ lực dùng thân thể của mình để dụ dỗ thư đồng ngốc.
Cố Sanh bất ngờ không kịp đề phòng trợn to hai mắt, đó là thân thể của siêu phẩm hoàng tước – bộ ngực non nớt Kịch liệt phập phồng, đường cong còn chưa phát dục hoàn hảo, nhưng vẫn khiến người ta nội tâm ngứa ngáy, da thịt trơn bóng như bạch ngọc phản chiếu ra ánh sáng mê người.
Tiểu phúc săn chắc, độ cong tinh xảo mà uyển chuyển, hai bên sườn có nhợt nhạt lõm xuống, có ma lực làm cho người ta nhịn không được muốn dâng hiến cả linh hồn.
Kích thích thị giác đột nhiên đánh tới, vô cũng mỹ hảo, rắn chắc, hữu lực, khêu gợi…. Tất cả đều không chê vào đâu được!
Cố Sanh bất giác nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng che mắt: “Điện hạ giở trò lưu manh!”
Huyệt thái dương của Giang Trầm Nguyệt nhảy động, có một loại cảm giác thất bại thật sâu kéo đến trước mặt – trong nhân sinh mười lăm năm ngắn ngủi của nàng: Lần đầu biểu lộ bị Cố Sanh cười nhạo, lần đầu muốn hôn bị nàng ấy giáng tát tay, lần đầu động phòng bị nàng ấy đá vào chỗ hiểm, lần đầu câu dẫn bị nàng ấy mắng lưu manh….
Đây tựa hồ không phải những nhấp nhô mà một siêu phẩm hoàng tước nên trải qua.
Mi tâm của Cửu Điện Hạ dần dần nhíu chặt, buông vạt áo ra, đột nhiên xuất thủ, không hề hữu hảo một tay kéo Cố Sanh vào trong lòng.
“A….” Cổ chân của Cố Sanh căng thẳng, cả người lẫn chăn đều bị kéo vào vòng tay mê người kia, cằm bị hung hăng nắm lấy, khẽ nâng lên, bị buộc nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Cố Sanh mở mắt ra, khuôn mặt tuyệt sắc kia đang nhìn nàng, khóe mắt nhiễm đầy uấn nộ.
Trái tim một trận kinh hoàng.
Không được, không được, sắp bị kéo ra ngoài phạt hình trượng rồi!
“Có phải nàng vẫn còn nhớ đến nhị tỷ hay không?”
Tròng mắt Cố Sanh vi thần co rút, lập tức phủ nhận: “Điện hạ, lời này không thể tùy tiện nói! Ngươi cứ như vậy còn muốn vi thần sống thế nào!”
Nàng cũng không phải tiểu cô nương chưa hiểu thế sự, đã gả cho người, trong lòng sớm đã chặt đứt tất cả đường lui.
Thầm nghĩ hầu hạ Cửu Điện Hạ cả đời làm “thư đồng”, bất quá là muốn bảo vệ trái tim mình nên mới không muốn bị hoàn toàn chiếm giữ.
Cố Sanh đối diện đôi mắt đạm kim sắc, vẻ mặt bình thản.
Cửu Điện Hạ nheo mắt, cảm thấy nàng không phải nói dối, đêm thu hôm đó là nàng chủ động hiến thân, mẫu hậu cũng nói lúc được chỉ hôn làm vương phi nàng vô cùng mừng rỡ, dĩ nhiên không phải là bị ép buộc.
Cố Sanh run rẩy lên tiếng biện giải: “Vi thần từ tám tuổi đã một lòng hầu hạ điện hạ….”
Nghe vậy, đầu ngón tay nâng cằm của nàng chậm rãi buông ra, đôi mắt hoa đào sắc bén hơi buông lỏng, nhưng giọng nói vẫn hồ nghi như trước: “Vậy nàng vì sao mọi cách khước từ?”
Giang Trầm Nguyệt nhíu mày dang hai tay, ý bảo Cố Sanh nhìn bản thân, không thể nhịn được nữa trầm giọng khiển trách Cố Sanh: “Ta rất khó chịu, nàng nhìn không ra sao!”
Trong giọng nói còn lẫn chút khổ sở gần như cầu xin thương hại.
Trong lòng Cố Sanh xiết chặt, cúi đầu, cố kỵ của nàng không thể nói ra, suy nghĩ một chút liền mềm giọng giải thích: “Vi thần còn không được chính thức sắc phong, vạn nhất trong lúc này mang thai, hài tử đầu tiên thứ bậc nên phân chia thế nào?”
Nghe vậy, Cửu Điện Hạ đột nhiên trừng to đôi mắt, xác thực nàng không nghĩ đến chuyện này…
Trầm mặc giây lát, đột nhiên “đông” một tiếng, thẳng tắp ngã vào trên đệm giường.
Cố Sanh sợ đến run rẩy, tay chân cùng sử dụng bò đến trước mặt Giang Trầm Nguyệt, vươn ngón trỏ chọc vào trán người kia, hỏi một câu tương tự đêm qua: “Điện hạ! Ngài không có việc gì chứ?”
Trầm mặc chốc lát, Giang Trầm Nguyệt run giọng từ trong đệm chăn rầu rĩ lên tiếng: “Là phụ hoàng làm chậm trễ nhi thần….”
* * * * * * * * *
Thừa An Vương Phủ, ngày ngã về tây.
Rượu độc cùng vải lụa trắng trong cung đưa đến đều yên tĩnh bày ra trên bàn đàn mộc khắc hoa trong phòng ngủ của Cố Nhiêu.
Trong phòng tiếng khóc động thiên, có tiếng khóc của nha đầu, ma ma, cũng có tiếng nức nở tan nát cõi lòng của Cố Nhiêu.
Đại hoàng tử ôm chặt Cố Nhiêu, tê liệt ngồi bên giường, trong giọng nói áp lực trầm thấp nức nở.
Cố Nhiêu kéo vạt áo của đại hoàng tử, vùi đầu nghẹn ngào: “Điện hạ! Ta luyến tiếc rời khỏi ngài! Muốn hầu hạ ngài đến già, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không đủ! Ta không muốn chết….”
Bàn tay mập mạp của Đại hoàng tử đem nàng ôm chặt vào trong ngực, gián đoạn nức nở: “Nhiêu Nhi…. đừng rời xa ta!”
Ngoài cửa lại có tiểu thái giám run rẩy đến thúc thời gian: “Chủ tử, Trương tổng quản nói là đã qua thời gian báo cáo công việc, thực sự không thể kéo dài nữa….”
“Cút!” Đại hoàng tử nổi trận lôi đình, khuôn mặt béo tròn chỉ một thoáng đã trướng đỏ bừng, quay đầu lại nhìn về phía Cố Nhiêu, đôi mắt phượng câu hồn lúc này đã khóc đến sưng đỏ, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Trong lòng lại đau thắt, khóe mắt thấy lụa trắng cùng rượu độc trên bàn, giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Dân chúng thường nói, hoàng thất Giang gia bạc tình cạn nghĩa, đại hoàng tử mặc dù hậu viện thê thiếp đông đảo nhưng lại độc sủng Cố thị nhiều năm như vậy. Hôm nay vì nữ nhân này hắn gần như đánh mất cơ hội tranh thủ ngôi vị hoàng đế, trong lòng tuy có oán giận cùng hối hận nhưng vẫn không thể chịu đựng được việc nàng rời đi.
Càng đến lúc cận kề sinh ly tử biệt càng tê tâm liệt phế không muốn buông tha, lúc này hận không thể cùng nàng trở lại trước kia!
Cố Nhiêu kéo khăn che miệng, âm thầm giương mắt quan sát sắc mặt đại hoàng tử, thu hồi ánh mắt, liền nức nở gọi hạ nhân lui ra, muốn đơn độc ở cùng đại hoàng tử chốc lát.
Chờ cửa được đóng lại, Cố Nhiêu ngẩng đầu gần kề bên tai đại hoàng tử, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, tiện mệnh của ta không đáng để ngài thương tâm, chỉ là luyến tiếc điện hạ sau này chịu đựng nỗi khổ tương tư….”
Đại hoàng tử trong lòng co thắt, như là rất sợ nàng bỗng nhiên biến mất, gắt gao ôm chặt, nói lắp: “Không! Ta…. Sẽ không để ngươi chết… Ta đi cầu xin phụ hoàng!”
Cố Nhiêu nhìn thấy thời cơ đã đến, lập tức ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Điện hạ vạn vạn đừng xung động, thánh ý đã quyết, dây dưa nhiều thánh thượng nhất định sẽ trách phạt nặng thêm, Nhiêu Nhi trái lại có một biện pháp, chỉ là lo lắng điện hạ…..”
Đại hoàng tử mở mắt, nâng vai Cố Nhiêu, vội vàng nói: “Biện pháp gì! Đã là lúc nào rồi, còn không mau nói!”
Cố Nhiêu cúi đầu tỏ vẻ do dự, bị đại hoàng tử liên tục thúc giục nàng mới bám đến bên tai hắn, thì thầm một phen…..
* * * * *
Ngày thứ chính sau đại hôn, sáng sớm Cố Sanh đã ăn mặc chỉnh tề theo Cửu Điện Hạ về nhà mẹ đẻ dự tiệc.
Cỗ kiệu dừng trước của Nhan phủ, ánh mặt trời còn đang ở rất xa của phía Đông.
Hai sư tử bằng đá trước cửa Nhan phủ đã qua một lần tu sửa, đại môn cũng son cũng được sơn lại một lần, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi sơm mới.
Bà bà dẫn theo cả nhà già trẻ, xuất môn nghênh tiếp hoàng tước cùng vương phi, cung kính đón vào phủ.
Đi qua ngoại viện, Cố Sanh từ trước vẫn cảm thấy phủ đệ của bà bà rộng lớn khí phái, hôm nay vừa vào phủ đột nhiên có một loại cảm giác như nhà nghèo cửa nhỏ.
Ngẫm nghĩ mới hiểu được, là do Thanh Y Viên thực sự quá rộng, nên nhất thời thấy không quen.
Liên tiếp mấy ngày không ra vương phủ, hôm qua Cố Sanh vốn định ra phố đi dạo, nhưng Thạch Lựu lại khuyên nàng không nên tùy tâm sở dục xuất môn, còn so sánh nói nàng hôm nay là chim hoàng yến hoàng tước nuôi dưỡng….
Hiện tại suy nghĩ một chút, chủ tử nhà ai nuôi chim lại phải xây một cái lồng lớn như vậy?
Cây Thạch Lựu cổ thụ trong viện in bóng trải dài trên phiến đá, có vài con chim đậu trên cành lảnh lót hót vang.
Đầu mùa xuân, trong không khí cũng mang theo thanh mát khiến người ta nôn nao, rồi lại có ấm áp không thể nói rõ, là biểu hiện của sự an nhàn.
Ngày hôm trước nàng đã được tin tức, thi thể của Cố Nhiêu đã được đưa ra khỏi Thừa An Vương Phủ, hạ táng rồi.
Cố Sanh nghiêng đầu ngẩng mặt, chỉ thấy khuôn mặt của Cửu Điện Hạ ngay bên cạnh.
Cằm khẽ nâng, thần sắc lãnh đạm, lộ ra uy nghiêm mê người.
Còn đang chuyện phòng the chuyện phòng the mà giận dỗi đây…
Thị tỳ xung quanh đang âm thầm nhìn mỹ sắc của hoàng tước, nhìn thấy vương phi bỗng nhiên quay đầu lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cố Sanh từ trước cũng bị những thị tỳ theo hầu “ngưỡng vọng” như vậy, lúc đó đều là ánh mắt thưởng thức.
Hôm nay, trên mặt những người này đều viết “Sanh tiểu thư thật sự chiếm tiện nghi lớn rồi…”
Cố Sanh bĩu môi, lựa chọn không nhìn đến, theo mọi người đi vào chính đường.
Sau khi dựa theo lễ tiết cùng Cửu Điện Hạ dâng trà cho bà bà, Cố Sanh liền theo Nhan Thị đi đến hậu viện.
Vừa rời khỏi tầm mắt Cửu Điện Hạ, đôi mắt Thạch Lựu liền quay tròn nhìn Nhan Thị ở phía trước, tràn ngập lửa giận, muốn cáo trạng với Nhan Thị: Tam tiểu thư không ngoan! Không chịu cùng đồng sử học bản lĩnh thị tẩm! Còn không cho điện hạ ôm một cái!
Cố Sanh chỉ cảm thấy một bụng lửa giận của Thạch Lựu đang cháy mạnh, hối hận lúc đến không căn dặn nàng ấy không nên cáo trạng. Nàng cũng không muốn lần đầu hồi môn đã bị mẫu thân giáo huấn….
Để tiểu nhân tra thấy được sẽ hả hê biết bao nhiêu?
Mất mặt!
Ngẫm lại vẫn cảm thấy không cam lòng, Cố Sanh kéo Thạch Lựu, khiến Thạch Lựu cùng nàng về gian phòng chỉnh lý y phục, tiện thể cưỡng ép dụ dỗ mua chuộc nàng.
Hai người lách ra trạch viện, đi đến bên hồ nhỏ, Thạch Lựu vẻ mặt nghi hoặc: “Không phải tiểu thư muốn về phòng sao?”
Cố Sanh giả vờ thâm trầm đứng bên hồ, cúi đầu trầm giọng nói: “Có phải ngươi muốn cáo trạng cùng nương hay không?”
Thạch Lựu nhất thời đỏ mặt, phùng má không nói lời nào.
Cố Sanh hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua cái bóng trong hồ, vừa muốn “áp bức”… Đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc ánh lên mặt nước, xuất hiện giữa hai người….
Trong nháy mắt Cố Sanh xác định đôi mắt người đó nhìn thẳng vào nàng, sau đó lập tức lui ra phía sau, biến mất không thấy!
“Cố…. Cố Nhiêu….” Bất ngờ không kịp đề phòng, đầu óc Cố Sanh ông ông vang lên, thấy lạnh cả người, từ sống lưng lạnh đến gót chân!
“Tiểu thư!” Thạch Lựu không nghe rõ lời của nàng buồn bực tiến lên dò hỏi.
“A!” Cố Sanh lảo đảo tê liệt ngã xuống bên bờ hồ.
Trong chính đường Nhan lão thái quan đang nói chuyện, mơ hồ nghe trắc viện truyền đến một tiếng kinh hô.
Chưa lấy lại tinh thần, đã thấy lạc thân vương vốn ngồi trên ghế thái sư đột nhiên đứng lên, nhanh như thiểm điện lao về phía phát ra tiếng hét!
Ngay cả cửa Cửu Điện Hạ cũng không cần đi, thẳng đến cửa sổ một tay đỡ bệ cửa sổ thả người nhảy ra, dường như xé rách không khí, đột nhiên biến mất trước mắt mọi người……
Giật mình sửng sốt một hồi lâu, đôi mắt Nhan lão thái quân đột nhiên trợn to, lúc này mới phản ứng kịp, tiếng kêu đó là của Cố Sanh nhà nàng!
Xảy ra chuyện gì rồi!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)