Một lần săn bắn thường kéo dài hơn hai mươi ngày, theo thường lệ do tướng lĩnh quản vây suất lĩnh kỵ binh, vây kín chu vi nghìn dặm, sau đó từng bước theo hẹp phạm vi săn bắn.
Phái người mang mặt nạ sừng hươu vào trong rừng, mô phỏng theo âm thanh tìm phối ngẫu của hưu, đợi cho chúng đến tìm phối ngẫu, theo đó hổ cùng một số mãnh thú đến tìm mồi cũng sẽ tụ tập lại.
Đợi khi phạm vị bãi săn thu hẹp còn khoảng một trăm dặm, dã thú dày đặc, tướng lĩnh mới mời Kỳ Hữu Đế vào rừng săn bắn.
Đi theo cong có hoàng tước, vương công phiên thuộc cưỡi ngựa bắn cung, đại quy mô săn bắn chính thức mở màn.
Cố Sanh tổng cộng tham dự qua ba lần săn bắn, đều là theo Cửu Điện Hạ xuất hành.
Đội ngũ đóng dưới chân núi, lúc hoàng tước ra doanh săn bắn nàng ở lại trong trướng bồng chờ đợi.
Đợi cho các tướng sĩ thắng lợi trở về, mặt trời xuống núi nàng mới từ trong trướng ra ngoài nghênh tiếp.
Lúc đống lửa cháy sáng giữa doanh địa, nhìn thái giám của ngự thiện phòng tại chỗ phanh chế thú săn, nghe các tướng sĩ hát quân ca, theo các vương tôn công tước vui vẻ khởi vũ xung quanh đống lửa, tiếng cười nói truyền khắp sơn lâm.
Hồi ức đã qua đều rất tốt đẹp, nhưng lần săn bắn này lại khiến Cố Sanh có chút lo lắng.
A Na Nhĩ đến từ một dân tộc giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, nói vậy tích cực tích cực tham dự săn bắn, Cố Sanh dĩ nhiên không thể giống như năm trước chờ trong doanh trướng, lúc này phải theo Cửu Điện Hạ vào rừng.
Cố ý lục tung, đem một bộ kỵ y đã mai trước kia tìm ra được, đến nay chỉ mặc qua một lần, không nghĩ tới nó còn có thể phát huy công dụng.
Y phục săn bắn màu tím nhạt kết hợp giữa da và lụa, một vào người, cả người nhất thời thêm vài phần suất khí.
Cố Sanh dỡ búi tóc phiền phức xuống, vãn thành một búi tóc tương đối gọn gàn, đội kim ti quan, cài ngang bằng một cây ngọc trâm, xinh đẹp tuyệt trần lại không mất đường hoàng.
Các thị tỳ cũng ca ngợi không thôi, nhưng Cố Sanh trong lòng rơi lệ – y phục dường như chật hơn trước rồi…. Nàng thật là đầy đặn hơn một chút!
Thử y phục chọn cung tiễn, phải có vũ trang hạng nặng, không thể bại bởi công chúa kia.
Rốt cuộc siêu phẩm phủ siêu phẩm hoàng tước, trong phòng binh khí căn bản không dưới một thạch!
Mà chút sức lực nhỏ bé của nàng, trọng cung mang trên lưng còn ngại quá nặng, thật sự gặp phải con mồi nàng cũng kéo không ra…..
Cũng may sơn nhân tự có diệu kế, Cố Sanh chạy đi tìm tiểu nhân tra nhiều mưu mẹo nhà mình, tiểu nhân tra đề nghị cho nàng mang một chiếc nõ tay.
Cố Sanh vui vẻ điên rồi, nõ nàng có nghe nói qua, hình thập tự giá, phía trên có bộ phận ngắm, chính là nhắm vào con mồi mà bắn đi, dễ khống chế đường tiễn hơn so với cung bình thường.
Dây nõ kéo căng cũng không cần nhiều sức, so với cung tiễn hạng nhẹ còn thuận tiện hơn!
Nhưng, nõ tay nàng chưa từng thấy qua, nhìn thấy tiểu tổng quản mang tới một cái hộp đồng dài gần một xích đặt trên bàn trà, mở hộp, nhất thời khiến nàng trước mắt sáng ngời.
Nõ tay bên trong vô cùng khác biệt, trường độ không đến nửa thước, bao cổ tay là đồng mạ vàng, bên trong cắm sẵn hơn mười mũi tiễn bằng đồng, thân nõ phản xạ ra quang mang sáng loáng.
Hai cánh mõ còn có thể thu mở, lúc mở toàn bộ, cánh nõ rộng không đến năm tấc!
Hình dạng cực kỳ tinh tế, Cố Sanh thán phục không ngớt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân nõ, cẩn cẩn dực dực đem nó từ trong hộp đồng phủng ra ngoài…
Thứ này hảo nặng!
Cố Sanh gian nan đem nõ phủng ra, Cửu Điện Hạ lập tức nâng tay tiếp nhận, tự mình thay Cố Sanh mang vào cổ tay.
Sau khi mang xong cánh tay cũng khó lòng nhấc lên, quá nặng!
Cố Sanh ngồi vào bên cạnh bàn trà, cánh tay đặt trên bàn.
“Nõ tay này nhìn rất trân quý, điện hạ để vi thần mang đi săn bắn, vạn nhất làm hỏng thì phải làm sao?” Mắt nhìn đã thấy giá trị xa xỉ, tám phần là vũ khí mới nhất do công xưởng của hoàng thất nghiên cứu chế tạo, làm hỏng rồi cái được không bù đắp đủ cái mất!
Giang Trầm Nguyệt đang cẩn thận giúp nàng điều chỉnh yếm khoá trên nõ tay, nghe vậy liền nhàn nhạt đáp: “Hỏng thì hỏng, có thể thế nào? Ta trái lại sợ nàng làm bị thương bản thân.”
Cửu Điện Hạ nâng ngón tay chỉ chốt nõ phía trên, nói với Cố Sanh: “Nàng xem, đây là chốt nõ, lúc sử dụng, nàng phải mở chốt an toàn phía bên hông trước, lúc bắn tiễn, tay phải giữ thăng bằng, nghìn vạn lần đừng lệch lên trên.”
Cố Sanh mở to hai mắt cẩn thận quan sát, sau khi hiểu rõ, lập tức chạy đến giáo trường thử sử dụng nõ tay bắn đống cỏ khô.
Độ chính xác cùng lực đạo quả thực khiến nàng tâm hoa nộ phóng!
Nàng vui vẻ hỏi Cửu Điện Hạ: “Có vũ khí tốt như vậy, còn cần cung tiễn làm gì!”
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn thư đồng ngốc, giải thích: “Thứ này tầm bắn chỉ trrong vòng năm mươi bộ, quá trình cài tên cũng rườm rà, chỉ có thể dùng phòng thân khẩn cấp trong cự ly gần. Trên chiến trường dùng đều là chiến nõ, chính là loại đặt trên chiến xa, dài hơn tứ xích. Thứ này tổng thể mà nói không phải một vũ khí có tính công kích, không giống cung tiễn, không thích hợp so sánh.”
“Thì ra là như vậy.” Cố Sanh nhiệt tình không giảm, đầy mắt tinh quang nhìn nõ tay.
Tuy rằng tầm bắn ngắn, nhưng khiến nàng phòng thân tuyệt đối là đủ rồi, vũ khí này quả thực là vì nàng mà chế tạo ra!
Nàng xem như bảo bối mang về trong viện, giấu phía dưới giường.
Giờ mẹo hôm sau, sắc trời hé sáng, y phục chỉnh tề, từ dưới giường lấy nõ tay bảo bối của nàng ra, sau đó liền theo xa giá của Cửu Điện Hạ đến cửa thành, cùng xe ngựa trong cung hội hợp.
Kỵ binh cho đến giờ Mùi mạt khắc mới đến bãi săn, xuống xe phải đến doanh trướng tập hợp trước,.
Cố Sanh nhìn thấy đội ngũ mặc trang phục Tây Cương đứng cách đó không xa, lập tức thăm dò quan sát.
Mơ hồ thấy phía sau một đám kỵ binh, có một cô nương mặc y phục săn bắn màu đỏ, tay cầm mã tiên uy phong lẫm lẫm ngồi trên ngựa.
Cố Sanh âm thầm hít sâu một hơi, nghiêng đầu đi nhìn sắc mặt Cửu Điện Hạ, lại không nghĩ rằng cách mấy hoàng tước, khóe mắt vừa vặn bắt gặp đôi mắt phượng tiều tụy.
Là Giang Hàm.
Trong lòng thoáng chốc căng thẳng, Cố Sanh cuống quít cúi đầu, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi.
Hòa hoãn nỗi lòng, nàng liền thản nhiên ngẩng đầu, đón nhận đôi mắt phượng kia, hướng Nhị Điện Hạ gật đầu thăm hỏi.
Nhìn kỹ, trong lòng càng lo sợ không yên – Giang Hàm gầy đi so với hai tháng trước, đôi mắt phượng vốn dĩ hữu thần lúc này lại giống như chứa đầy tang thương, lúc này mang theo một tầng nhàn nhạt thanh hắc, sắc môi tái nhợt, là dáng vẻ chịu đủ phong sương.
Cố Sanh cuối cùng không thể che giấu tâm tình, trong lòng từng đợt hổ thẹn kích động.
Một tháng nay, mẫu thân gửi thư đều nói Nhị Điện Hạ đã bình thường trở lại, nhưng hôm nay vừa thấy Giang Hàm nào có nửa phần thoải mái!
Cố Sanh nhíu mày, không bao lâu, Cửu Điện Hạ liền nhận thấy ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Cố Sanh tựa hồ không ở trên người mình, Giang Trầm Nguyệt lập tức cảnh giác nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên phát hiện nhị tỷ đang nhìn về phía này.
Giang Trầm Nguyệt hơi lui ra phía sau một bước, chuẩn xác chắn ngang ánh mắt của hai người, nghiêng đầu hướng Giang Hàm nghiêm túc hắng giọng nói, ý bảo: “Nhị tỷ tự trọng.”
Cố Sanh vội vã thu hồi ánh mắt.
Kỳ Hữu Đế đúng lúc này lên tiếng nói với chúng vương công quý tộc, nói một ít lời cổ vũ sĩ khí phát huy quốc uy, sau đó có công công bước lên tuyên cáo việc phân tổ săn bắn lần này, quy tắc, cùng với phần thưởng thắng lợi.
Cố Sanh đương nhiên là muốn cùng với Giang Trầm Nguyệt, không sợ cản trở.
Bởi vì vào năm trước Cửu Điện Hạ cũng không thích cùng các tướng sĩ giành thắng lợi so dũng khí, cũng không số lượng để chiến thắng, chỉ chú trọng mùi vị của con mồi.
Không phải ấu thú thù không bắn, đối với lợn sữa dê con các loại đặc biệt yêu thích.
Cố Sanh từ trước cảm thấy tiểu nhân tra quá lười biếng, hôm nay lại cảm thấy phu quân của mình là một người rất thực tế….
Thực sự là nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Chờ thái giám đối diện báo xong tưởng thưởng, bên này thất hoàng tử đã nói thầm với ngũ hoàng tử: “A Na Nhĩ nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Ngũ hoàng tử vẻ mặt cảnh giác quay đầu sửa đúng: “Nàng là nhìn chằm chằm vào ta! Ai ‘chúng ta” với ngươi!”
“Được được được…” Hoàng tử hoàng tử liếc trắng mắt: “Là chăm chú nhìn ngươi, được rồi chưa.”
Giang Trầm Nguyệt ở bên cạnh nheo thiển đồng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Ngũ ca tính tình này nên thu liễm một chút, không thấy trên lưng A Na Nhĩ công chúa còn đeo một cây cung sao? Ngũ tẩu của ta là một người có rèn luyện, một lời không hợp thì bóp chết ngươi.”
Ngũ hoàng tử vội vàng khoát tay chặn lại, dùng nhãn thần ý bảo cửu hoàng muội đừng làm ầm ĩ.
Quốc vương Tây Cương ở đối diện đang thanh giọng thổi phồng khuê nữ: “A Na Nhĩ từ nhỏ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, năm mươi bộ xuyên dê, không nói chơi!”
Các tướng lĩnh kinh thán.
Bên này Cửu Điện Hạ nhìn có chút hả hê nhỏ giọng nói với ngũ hoàng tử: “Năm mươi bộ xuyên ngũ ca, không nói chơi.”
Thất hoàng tử nhịn không được cúi đầu nghẹn cười, ngũ hoàng tử liếc nàng trắng mắt.
Quốc vương Tây Cương tiếp tục nói khoác: “Nàng còn tinh thông nhiều loại vũ khí, bao gồm trường đao, song kiếm, cửu lễ tiên, huyết tích tử….”
Cửu Điện Hạ vui vẻ, đau lòng nhìn ngũ hoàng tử, trêu tức nói: “Còn biết huyết tích tử đây, ngoài năm mươi bộ thẳng lấy thủ cấp ngũ ca!”
“Phốc….” Thất hoàng tử run vai nhìn về phía ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử cũng bị huyên náo không có cách nào khác, không thể tránh được mà lắc đầu.
A Na Nhĩ tính cách có chút xung động hắn cũng biết, nhưng tuyệt không đến mức sau khi thành thân còn lấy phu quân ra trêu đùa, căn bản không có gì phải lo lắng.
“Đừng náo loạn.” Một bên truyền đến giọng nói lãnh đạm của Giang Hàm: “Bên kia muốn chọn tổ rồi.”
Vừa dứt lời, một đám hoàng tước đều rất thẳng lưng.
Bất luận là ngũ hoàng tử, hay là những người khác điều không suy nghĩ, tất cả đều liễm tiếu ý, nghiêm trang nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy Tây Cương công chúa y phục đỏ rực giục ngựa tiến lên, chậm rãi đi đến trước mặt các hoàng tước.
Cố Sanh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hận không thể che đến trước mặt Cửu Điện Hạ!
Đáng tiếc chiều cao không đủ, sợ là che không được khuôn mặt “hai nước hại dân” của tiểu nhân tra.
Ngũ hoàng tử tim đập như sấm, mấy hoàng tước đều nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, muốn cho hắn bình tĩnh một chút.
A Na Nhĩ cách hai trượng liền xoay người xuống ngựa, nắm cương ngựa bước đi thong thả, thẳng tắp hướng về phía này.
Tim Cố Sanh quả thực đập còn nhanh hơn ngũ hoàng tử, cẩn thận xem xét góc độ bước tiến của A Na Nhĩ, có chút giống như hướng phía thất hoàng tử, cũng có chút giống như hướng phía Giang Trầm Nguyệt…..
Nhìn nàng vài bước đi đến, Cố Sanh cấp bách đến đổ một ót mồ hôi.
Cuối cùng, A Na Nhĩ đi đến trước mặt thất hoàng tử, ngũ hoàng tử sợ đến suýt nữa xoay người một chưởng chụp chết thất hoàng đệ nhà mình.
Cũng may A Na Nhĩ không dừng lại, mà chỉ dắt ngựa thản nhiên đảo quanh trước mặt mấy hoàng tước.
Bước chân của nàng bỗng nhiên đứng ở trước mặt Giang Hàm, cong lên khóe miệng, đôi mắt màu hổ phách tựa như mắt mèo, nghịch ngợm quan sát Giang Hàm, nhỏ giọng nói: “Ngươi là nhị hoàng nữ đi?”
Giang Hàm mắt phượng khẽ nâng mặt không biểu tình đón nhận ánh mắt của nàng, chợt nghe A Na Nhĩ tiếp tục nói: “Kỳ quái, Tước Quý Trung Nguyên các ngươi, hết lần này tới lần khác lại là cô nương hợp ý ta….”
Lúc nói lời này, A Na Nhĩ cố ý dùng khóe mắt liếc nhìn Giang Trầm Nguyệt, gương mặt dần dần hiện lên đỏ ửng.
Người bên ngoài lại cho rằng nàng đang biểu lộ với Giang Hàm, ngũ hoàng tử chỉ một thoáng khuôn mặt tái đi rồi!
A Na Nhĩ nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt vẫn cúi đầu, trong lòng có chút thất vọng, liền cố lấy dũng khí bước đến, thẳng tắp đối mặt Cửu Điện Hạ, hùng hổ nói: “Vì sao ngươi không nhìn ta?”
Đôi mắt đạm kim sắc đột nhiên nâng lên, đối diện chốc lát, A Na Nhĩ lần thứ hai bản năng tim đập nhanh, căm tức lập tức tản đi!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)