Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 125

699 0 4 0

Cố Sanh vốn là trốn ở cạnh cửa, chú ý động tĩnh bên ngoài, vừa nghe câu “Ta vốn dĩ chính là tự mình đưa lên cửa”, nhất thời hút một ngụm lãnh khí!

Vừa muốn vén cửa trướng bồng “tự mình xuất chiến”, chỉ chớp mắt, đã thấy tiểu nhân tra bị A Na Nhĩ từ ngoài cửa thẳng tắp đẩy vào trong doanh trướng!

Cố Sanh: “…..”

A Na Nhĩ hai tay gắt gao ôm cổ Giang Trầm Nguyệt, cười đến vẻ mặt minh mị: “Ta mới không phải ngũ tẩu gì đó! Ngươi không sợ đội mũ xanh sao?”

Cửu Điện Hạ muốn mở miệng, buông xuống ánh mắt ngơ ngác nhìn Tây Cương công chúa treo trên cổ mình, hiển nhiên cả kinh không nhẹ đối với hành động của nàng.

Những người trong trướng cả kinh thành tượng gỗ.

Vị Tây Cương công chúa này cử chỉ thật là quá khác người!

Quân quý Đại Hạ xưa nay nội liễm tự phụ, càng không cần phải nói đến công chúa quý vì Thạc Quân, cử chỉ như vậy, còn thể thống gì?

Sau khi bị châm chọc sĩ nhục, A Na Nhĩ không giận dữ cùng Cửu Điện Hạ phân rõ giới hạn trái lại còn đùa giỡn Tước Quý, thực sự là khiến người ta mở rộng nhãn giới.

Yên lặng chốc lát, Cố Sanh bỗng nhiên phun ra hai chữ, giọng nói không lớn, nhưng hàn ý sấm người: “Buông tay: “

A Na Nhĩ không hề đáp lại.

Vì vậy, các thị tỳ mắt thấy vương phi thường ngày ôn nhu nhã nhặn lịch sự bỗng nhiên nhanh nhẹn bước đến phía sau lạc thân vương, nâng tay bắt lấy hai tay của A Na Nhĩ đang quấn lấy cổ Cửu Điện Hạ ra, ra sức vặn ngược….

“A!” A Na Nhĩ ăn đau thu tay về, đầy mặt kinh sợ ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Sanh chậm rãi quay về bên cạnh nàng, mặt không biểu tình cùng nàng đối diện.

“Ngươi làm gì!” A Na Nhĩ trừng mắt!

Trên mặt Cố Sanh không có tiếu ý, nhàn nhạt trả lời: “Ở đây dù sao cũng là địa giới Trung Nguyên, công chúa chú trọng chú trọng hành vi lễ tiết của bản thân. Huống hồ, người Tây Cương cho dù không câu nệ tiểu tiết thế nào đi nữa, sợ là cũng không có khuê nữ công chúa cưỡng ép cùng phu quân của người khác da thịt thân cận, vẫn xin công chúa tự trọng.”

A Na Nhĩ lập tức đỏ mặt, giương cằm bác bỏ: “Cái gì phu quân của người khác? Ta là công chúa  đến Hạ Triều hòa thân, Cửu Điện Hạ chính là phu quân tương lai của ta!”

Cửu Điện Hạ ở bên cạnh hít một ngụm lãnh khí, khiếp sợ hỏi: “Ngươi không có bệnh chứ? Đã sớm bảo ngươi đi y quán xem thử, thế nào chính là không nghe khuyên bảo?”

Cố Sanh vốn là sợ công chúa này mặt dày mày dạn, lại nhìn thấy tiểu nhân tra dáng vẻ kỳ quái, ngược lại cũng an tâm một chút.

Tây Cương rốt cuộc chỉ là nước phiên thuộc của Đại Hạ, nếu là Cửu Điện Hạ cực lực phản kháng, hoàng thượng cũng không đến mức mạnh mẽ bức hôn.

Cố Sanh trái lại muốn bằng thực lực bản thân, bảo vệ thuần khiết của tiểu nhân tra nhà nàng.

Nhưng luận võ lực, nàng không phải là đối thủ của A Na Nhĩ, quân quý Tây Cương cũng không có quy tắc dùng cầm kỹ tài nghệ để định thắng thua.

Luận địa vị, nàng dù cho đã được sắc phong cũng không có quyền cản trở hoàng tước nạp thiếp. Cho nên hiện nay chỉ có thể nhìn định lực của bản thân Cửu Điện Hạ.

A Na Nhĩ nghe đối phương nhắc đến “y quán”, lại nghĩ đến lần đầu xung đột quen biết cùng Giang Trầm Nguyệt, lúc này chỉ cảm thấy vạn phần ngọt ngào.

Nàng cười khúc khích cắn môi, từ thắt lưng lấy ra một cây mộc trâm, phủng đến trước mắt Cửu Điện Hạ: “Ngươi xem! Đây là ngươi tặng ta, ta vẫn mang ở trên người!”

Không đợi Cửu Điện Hạ đáp lại, Cố Sanh đã thấy rõ hình dạng chất liệu của mộc trâm trong tay A Na Nhĩ, chỉ một thoáng, trong đầu oanh một tiếng nổ mạnh!

A Na Nhĩ vui vẻ  cầm mộc trâm, tỉ mỉ cắm dựng thẳng trên búi tóc của mình, đầy mặt tiếu ý ngẩng đầu hỏi Giang Trầm Nguyệt: “Đẹp không?”

Mộc trâm kia…

Trước mắt Cố Sanh một trận choáng váng.

….. Thế nào cùng một loại với mộc trâm Giang Trầm Nguyệt cắm trên búi tóc của nàng.

Là Giang Trầm Nguyệt tặng nàng ta, sẽ không phải giả.

Không phải nói không chú ý đến Tây Cương công chúa sao? Vì sao muốn gạt ta…..

Dường như trong nháy mắt nàng trở thành thiên đại chê cười.

Biết rõ Giang Trầm Nguyệt kiếp trước là phong lưu không kềm chế được như thế, dĩ nhiên còn khăng khăng một mực rơi vào vũng bùn!

“Các ngươi….. Đi ra ngoài….” Trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, máu cả người giống như kết thành băng, Cố Sanh xiết chặt nắm tay, trong giây lát tan vỡ hét lớn: “Các ngươi đi ra ngoài cho ta!”

Này nghẹn ngào rít gào, không khỏi chấn động A Na Nhĩ, cũng đồng thời hù dọa Cửu Điện Hạ.

Cho đến bây giờ chưa từng nghe thư đồng ngốc lớn giọng rống giận như vậy.

Nhìn thấy Cố Sanh tâm tình bỗng nhiên không khống chế được, A Na Nhĩ sợ phiền phức giáng đến đầu quốc vương Tây Cương, khiến tất cả mọi người không mặt mũi, liền vênh váo tự đắc hừ lạnh một tiếng, nói: “Cửu Điện Hạ là phu quân của ta, chờ trở về cung, Hoàng Thượng sẽ chỉ hôn cho ta, xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”

A Na Nhĩ thay đổi dáng vẻ dịu ngoan, quay đầu phất tay với Giang Trầm Nguyệt: “Ta về doanh trướng chuẩn bị  trước, sáng sớm ngày mai ở đội ngũ đi bắc lộ chờ ngươi!”

Cửu Điện Hạ trừng nàng một cái, xem như cáo biệt.

Tây Cương công chúa vừa đi, trong doanh trướng liền khôi phục yên tĩnh, Cố Sanh cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, như cũ ức chế không được đau lòng đến phát run. Một đôi tay bỗng nhiên đặt trên vai nàng, bên tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của Giang Trầm Nguyệt: “Sao lại tức giận như vậy?”

Cố Sanh bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, tránh sự đụng chạm của đối phương.

Muốn cho người khiến nàng tan nát cõi lòng lăn đi, chung quy lại mềm yếu nói không ra tiếng, chỉ ủy khuất nỉ non: “Đừng chạm vào ta…”

Cửu Điện Hạ nghe vậy khẽ liễm đôi mắt, vẫy lui tất cả thị nữ.

Trướng bồng chỉ còn lại hai người, Cố Sanh xoay người đến ngồi bên mép giường, xoay người đi, vành mắt liền đỏ.

Giang Trầm Nguyệt nhấc chân vài bước đến gần, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Tính tình của nàng càng lúc càng lớn rồi, khi không sao lại tức giận như vậy, ta lại không dự định cưới nàng ta.”

Cố Sanh nhất thời nổi trận lôi đình, quay đầu lớn tiếng trách mắng: “Vì sao không cưới? Cũng đã tặng trâm rồi, điện hạ cũng không cần phải giấu diếm nữa! Lừa gạt vi thần thú vị sao? Đều là vì thấy vi thần dễ khi dễ mà thôi!”

Cửu Điện Hạ ngây người, bỗng nhiên kéo khóe miệng, khẽ cười một tiếng, đi tới bên cạnh Cố Sanh, nâng tay dùng ngón trỏ khẽ quét qua chóp mũi của nàng, ôn giọng nói: “Bình dấm chua, cây trâm đó cũng là ta mua cho nàng.”

Cố Sanh nhất thời phẫn nộ, cảm thấy dáng vẻ của mình thực sự giống như một bình dấm chua yêu đến si dại!

Quả thực bất trị, nhưng nàng lại không thể trở lại bình thản ung dung như trước, thực sự là vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.

Chỉ có thể cưỡng cổ ngẩng đầu: “Ai là bình dấm chua! Là điện hạ gạt người trước đây, còn không cho người ta tức giận phải không?!”

Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta lừa nàng cái gì?”

Cố Sanh một quyền nện xuống giường: “Điện hạ còn nói không nhận ra Tây Cương công chúa! Mộc trâm cũng đã cắm trên đầu người ta rồi, còn nói không nhận ra!”

Giang Trầm Nguyệt xoay người ngồi bên cạnh nàng, bắt chéo chân dài, kiên trì giải thích: “Ngày đó lúc nàng hỏi, ta xác thực chưa thấy qua nàng ta.”

Cố Sanh nhìn thấy tiểu nhân tra đưa tay muốn ôm lấy thắt lưng của nàng, lập tức nhanh như thỏ, lắc lắc thân thể né tránh đến đầu giường!

Không khống chế được kêu la: “Không cho chạm vào ta!”

Cửu Điện Hạ nhíu mày, Cố Sanh nhìn thấy sợ đến run rẩy, ôm lấy gối đầu làm phòng vệ.

Một chút tức giận mới vừa dâng lên lập tức tan biến, nàng không muốn thư đồng ngốc chấn kinh, thu tay lại khoát lên trên đầu gối, không thể tránh được: “Nàng là vương phi của ta, bái thiên bái địa bái phụ mẫu, rượu hợp cẩn cũng đã uống rồi, dựa vào cái gì không cho ta chạm ? Chạm một chút có thể thế nào? Có gan thì nàng đá thêm một cước, ta lập tức ra roi thúc ngựa hồi cung cáo trạng với mẫu phi!”

Nghe vậy đôi mắt Cố Sanh còn đang chảy lệ nhất thời cười đến híp lại, trong lòng vừa đau vừa bị làm ầm ĩ đến muốn cười….

Mới vừa rồi còn lòng tràn đầy bi phẫn, bị lời này phân tán rồi.

Tiểu nhân tra vừa thấy nàng cười, liền nhân cơ hội di chuyển đến bên cạnh nàng.

Cố Sanh đẩy đẩy tránh tránh nhưng cuối cùng vẫn bị nàng kéo vào trong lòng.

Vòng tay này vẫn khiến nàng mê luyến không gì sánh được, dựa vào cùng một chỗ sẽ không muốn tách ra, yêu đến gần như không có nguyên tắc, mang theo oán giận chưa tan mở miệng hỏi: “Vì sao điện hạ lại tặng nàng ta mộc trâm? Khi nào tặng?”

Vần là muốn nghe giải thích, dù cho tâm của Giang Trầm Nguyệt thật sự không ở trên người nàng nữa, cho dù nàng rơi vào vũng lầy cũng không có cách nào tự cứu, thì nàng thầm nghĩ muốn một lần an ủi dù là lừa mình dối người.

Giang Trầm Nguyệt cúi đầu hôn lên trán nàng, kiên trì đem chuyện trước đó ngẫu nhiên gặp phải A Na Nhĩ nhất nhất nói ra.

Cửu Điện Hạ chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ nhân nhượng như vậy đối với một người.

Trên sách đều nói, quân quý gả vào hoàng thất, ghen tị thất đức, thư đồng ngốc hồ đồ như vậy theo thường lệ là không hợp quy củ.

Cũng không biết vì sao, Cố Sanh phản ứng kịch liệt như vậy trái lại càng có thể tác động đến nội tâm của Giang Trầm Nguyệt hơn so với đạm nhiên bình thản.

Hậu cung của phụ hoàng tổng cộng chỉ có mười một vị mỹ nhân, các phi tần đối với hắn phần nhiều là sùng kính cùng sợ hãi.

Chưa thấy qua có phi tần nào dám bởi vì tranh giành tình cảm mà tùy hứng hồ đồ trước mặt phụ hoàng.

Cho dù là Hoàng Hậu, cũng chỉ dám vì nhà mẹ đẻ hướng hoàng thượng cầu xin ân chỉ bảo mệnh, chưa bao giờ ương ngạnh yêu cầu không cho phép hoàng thượng dính dán đến các quân quý khác.

Cố Sanh lại đánh vỡ tất cả quan niệm trước kia của Giang Trầm Nguyệt đối với quân quý.

Một cô nương nhát gan sợ phiền phức như nàng, thường ngày ôn nhu điềm tĩnh, cẩn thận chặt chẽ, bước đi đều tính toán nên bước chân nào trước. Nàng tựa hồ đối với chuyện gì đều vô dục vô cầu,  không muốn chấp nhất, không cầu ân thưởng, nhưng lại bởi vì một cây mộc trâm rơi vào tay quân quý khác mà phát rồ, hận không thể ngọc thạch câu phần!

Thực sự là một nữ tử tâm tư thần bí ngốc nghếch không gì sánh được.

Cố Sanh lẳng lặng nghe xong tiểu nhân tra giải thích, tâm tình dần dần bình tĩnh lại Nghe tới xác thực là một hồi hiểu lầm, nàng không chút do dự lựa chọn tin tưởng.

Trong tự thuật của Cửu Điện Hạ tuy rằng đầy rẫy châm chọc cùng nói móc Tây Cương công chúa, nhưng Cố Sanh là một “tiền bối” từ nhỏ đã bị tiểu nhân tra trêu cợt đến lớn, nghĩ đến tiến trình tâm lý của A Na Nhĩ, quả thực rất dễ dàng.

Cửu Điện Hạ vốn là có năng lực làm chuyện xấu còn có thể mê hoặc khiến người ta thần hồn điên đảo…

Cố Sanh sâu sắc bị hại!

Cho nên, có thể khẳng định, A Na Nhĩ cũng không phải ý đồ trả thù, mà thật sự là nhìn trúng Cửu Điện Hạ.

Một Tây Cương công chúa sùng bái võ lực như vậy, hộ vệ tuyển chọn cẩn thận lại bị một tước quý vô danh từng cái đánh ngã, sau đó không biết từ đâu biết được thân phận thực sự của Giang Trầm Nguyệt.

Đả kích tâm lý lớn như vậy, nhất thời khiến nàng ta rơi vào phấn khởi si mê, cũng không kỳ quái.

Cẩn thận suy nghĩ, trong lòng Cố Sanh dĩ nhiên có chút đồng tình A Na Nhĩ, bởi vì biết cảm giác kìm lòng không đậu.

Cố Sanh tiến vào chăn nhung, vùi mặt vào chăn, trầm giọng oán giận: “Điện hạ mua nhiều mộc trâm như vậy làm gì? Lại không đẹp.”

Không mua không phải sẽ không có chuyện này sao!

Xem như nghiêm phạt, Cố Sanh quyết định buổi tối không đắp chung chăn với Cửu Điện Hạ.

Bởi vì không có thẻ bài của ái phi khác để lật, Cửu Điện Hạ vô cùng uể oải, chỉ có thể cách chăn nhung ôm thư đồng ngốc ngủ một đêm.

Giờ mẹo sơ khắc ngày hôm sau thì thức dậy, bởi vì không thể ngồi bộ liễn vào núi, Cố Sanh liền cùng Cửu Điện Hạ ngồi chung một con ngựa.

Ngựa thong thả bước đi, trên cơ bản cũng cáo biệt một trăm hạng đầu trong danh sách xếp hạng. Vạn nhất có con mồi cần săn, phỏng chừng Cửu Điện Hạ còn phải nhảy xuống ngựa tự mình đuổi theo.

Cố Sanh ngồi ở phía trước yên ngựa, mới vừa đi tới chân núi, đã thấy A Na Nhĩ cách đó không xa vui vẻ xông đến, ồn ào với Cửu Điện Hạ phía sau nàng: “Ngươi thế nào lúc này mới đến nha!”

Cố Sanh lập tức kéo dây cương tránh khỏi dây dưa của nàng, không được vài bước đã nhìn thấy lộ khẩu phía trước trên hai con bạch mã thất tú an cẩm là hai thân ảnh quen thuộc.

Giang Hàm, cùng Hi phi.

Hi phi vừa thấy Cố Sanh cùng Giang Trầm Nguyệt đến, lập tức phất tay bảo tùy tùng chuẩn bị tốt bàn đạp, cẩn cẩn dực dực xoay người xuống ngựa, tự mình tiến lên nghênh tiếp.

Cố Sanh không biết Giang Hàm cũng từ bắc lộ vào rừng, nét mặt nhất thời có vẻ quẫn bách.

Phía sau Giang Trầm Nguyệt cũng xoay người xuống ngựa, nắm cương ngựa tiến lên chào hỏi Hi phi.

Cố Sanh chờ người đưa bậc thang đến, cũng theo xuống ngựa.

Hồi lâu không gặp, Hi phi có vẻ vô cùng kích động, sau khi thi lễ với lạc thân vương, Cố Sanh liền hướng nàng hỏi thăm gần đây thân thể Bát Công Chúa thế nào rồi.

Hi phi nghe vậy ánh mắt nhẹ buông xuống, một lát sau ngẩng đầu khúm núm nhìn Giang Trầm Nguyệt một cái, có vẻ cô đơn mở miệng: “Sau khi điện hạ xuất cung lập phủ liền không đến thường xuyên, San Nhi thường hỏi ta…..”

Đây hiển nhiên là đang oán giận Cửu Điện Hạ dần dần xa cách, Cố Sanh bước lên phía trước hoà giải: “Đều là nhi thần sơ sót, đợi săn bắn kết thúc….”

Cách đó không xa, Giang Hàm trầm mặc không lên tiếng bước đến, ánh mắt đối diện cùng Giang Trầm Nguyệt một khắc, sau đó liền rơi vào trên người Hi phi, mở miệng khinh thân chế nhạo nói: “Nương nương an tâm theo ta vào núi đi. A Cửu bên kia,  người của mình cũng sắp chiếu ứng không được rồi.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16