Xe ngựa không đi quan đạo, ra thành không bao lâu thì bắt đầu xóc nảy, gió lạnh cuối mùa thu dương nanh múa vuốt tiến vào cửa sổ, Thạch Lựu từ trong hành lý lấy ra một tấm áo choàng da hổ phủ trên tiểu phúc của Cố Sanh.
Cố Sanh cùng Vưu Quý Phi một người đi về phía tây một người đi về phía đông, chia làm hai đường thoát khỏi kinh thành, các nàng không có cách nào đi tìm Cửu Điện Hạ che chở, bởi vì nam hạ tất qua thủy lộ, thuyền dân làm sao lẫn trốn được quan quân?
Cho nên chỉ có thể đi đường bộ, sáu đường đi Giang Nam, bằng tốc độ của các nàng chạy đến nơi thì tám phần là Cửu Điện Hạ đã sớm hồi kinh rồi, cho nên sau khi suy nghĩ Cố Sanh mới quyết định chia nhau lánh nạn.
Nếu như sự tình thuận lợi Vưu Quý Phi lúc này hẳn là đã thoát khỏi truy kích, nếu như không thành công Cố Sanh cũng không còn cách nào xoay chuyển cục diện nữa, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Vì không muốn Giang Hàm tìm ra phương hướng nàng sẽ đi nên nàng không biểu lộ hành tung với bất kỳ ai, xa phu cùng thị vệ cưỡi ngựa bên ngoài cũng không biết hướng đi, đều là nghe chủ tử ở trong xe tùy thời phân phó phương hướng.
“Tiểu thư, mệt mỏi thì ngủ một chút đi, nô tỳ nhìn đường thay người.” Thạch Lựu điều chỉnh thủ lô, đưa đến trước mặt Cố Sanh.
Cố Sanh chậm chạp nhìn nàng một chút, tiếp nhận thủ lô, cười khổ nói: “Chỉ có ngươi vẫn gọi ta là tiểu thư, ta thành thân lâu như vậy đã sớm không phải tiểu cô nương trong phủ nữa, đâu còn là tiểu thư, cũng không sợ người chê cười bên cạnh người chê cười.”
Thạch Lựu sững người, tựa hồ lúc này mới phát giác bản thân thuận miệng xưng hô đã sớm không thích hợp nữa.
Nàng ngây ngốc nhìn khuôn mặt của Cố Sanh, hài tử nàng hầu hạ từ nhỏ đến lớn, hôm nay cũng đã mang đứa con của mình, trong lòng bỗng nhiên đau xót, viền mắt đã ươn ướt: “Bất luận lớn thế nào, ngài cũng là tiểu thư của nô tỳ.”
Nàng không thành không cũng không có hài tử, bảy tuổi đã được mua vào phủ hầu hạ Nhan Thị, sau đó thành trở thành nha hoàn thiếp thân của Cố Sanh, một đường đi tới, tiểu chủ tử cũng giống như thân sinh hài tử của nàng, cũng là chỗ dựa duy nhất.
Cố Sanh cúi đầu vuốt ve thủ lô trong tay, trong lòng cũng trở nên chua xót: “Lớn như vậy rồi, nhưng vẫn luôn khiến người khác thêm phiền, nếu như Giang Hàm đến Nhan phủ làm khó mẫu thân cùng bà bà thì phải làm sao….”
Thạch Lựu lập tức an ủi nàng: “Trên thư ngươi để lại cho Nhị Điện Hạ cũng đã nói, thầm nghĩ giữ lại tính mệnh của hài tử, cũng không phải không quay về nữa, Nhị Điện Hạ cũng không phải một người lung tung tìm người trút giận, sẽ không đem chuyện này làm đến quyết tuyệt. Về phần bảo vệ quý phi nương nương, là chuyện của những cận vệ kia, sẽ không kéo đến trên người ngài, ngài cũng đừng quan tâm nữa.”
Trải qua hơn nữa tháng, Cố Sanh chạy đến một thôn chài phía bắc Tế Nam, lúc đến nơi thì mua mấy gian dân trạch cư ngụ, hoàn toàn chặt đứt liên hệ với triều đình.
Mật báo gửi đến Giang Nam hẳn là đã đến trong tay Giang Trầm Nguyệt, vì đảm bảo an toàn, Cố Sanh dự định ba tháng sau mới phái người đến kinh thành tìm hiểu thế cục.
Hài tử sợ là phải hạ sinh ở chỗ này rồi.
Thôn dã không có y quán chuyên cho quân quý điều dưỡng, chỉ có thể tìm một bà đỡ đến đỡ đẻ.
Cố Sanh lần đầu mang thai, không hề có kinh nghiệm, hơn nữa quân quý thân thể mảnh mai, sinh nở ở dân gian nàng cùng hài tử đều gặp nguy cơ rất lớn, thực sự khiến nàng bất an trong lòng.
Mà lúc này trong kinh thành Giang Hàm bị nàng phản bội đã đem tràn đầy lửa hận dồn vào chuyện đoạt vị, không rảnh phân phối lực lượng tinh nhuệ truy đuổi Vưu Quý Phi cùng Cố Sanh.
Thế lực ủng hộ Tuyên Vương dần dần lan rộng trong triều đỉnh, lần lượt trấn áp thế lực còn lại trong triều của hoàng thượng.
Kỳ Hữu năm thứ năm mươi hai, đầu đông.
Triều đình cùng hoàng thượng xuất chinh bên ngoài rốt cục hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Đại quân phong thành, chiếu thư để đăng cơ Giang Hàm cũng đã nghĩ xong, tướng lĩnh thành lại bỗng nhiên suốt đêm vào cung báo cho Giang Hàm biết “Ngoài thành có mười lăm vạn binh mã không thuộc kinh thành, xưng là quay về triều chờ phục mệnh điện hạ.”
Mười lăm vạn người này là binh sĩ ngụy trang làm địch quân mai phục ở Hàm Cốc Quan, là quân đội mười năm nay Giang Hàm một mình thu nạp từ ba tỉnh đông bắc, tướng lĩnh trong kinh dĩ nhiên không nhận ra.
Hôm nay binh mã quay về phục mệnh, tất nhiên là phục kích đã thành công.
Hoàng thượng đại khái là nhận được tin tức trong kinh, ngày đêm trở về trở lại kinh thành nửa đường lại gặp mai phục hôm nay tất nhiên dữ nhiều lành ít.
Giang Hàm lập tức triệu kiến tướng lĩnh ngoài thành, quả nhiên, là người một nhà.
Tướng lĩnh vào cung mật báo: Hoàng thượng đã bị truy kích trốn chạy trở về Giang Nam.
Giang Hàm đại hỉ, lập tức cho binh mã vào thành, tăng thêm uy thế lúc nàng đăng cơ.
Đầu đông ngày hai mốt, Giang Hàm cùng văn võ bá quan đến thiên đàn tiến hành nghi thức tế lễ sau đó đại thần nội các lục bộ đủ loại quan lại thượng tấu: “Nghi thức tế lễ hoàn thành, thỉnh hoàng thượng tọa vị.”
Thái hậu cùng hậu phi lục cung đứng ở phía tây thiên đài, Hoàng Hậu dẫn đầu sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hơn hai mươi vạn binh mã dưới thiên đài, không có một ai Hoàng Hậu có thể sai khiến, nàng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn nghiệp chướng kia đường hoàng đăng cơ soán vị.
Sau đó, chư thần phụng long quan đặt lên trường án, nội các thủ phụ tự mình thêm thánh cung lên long quan, tầng tầng lớp lớp người quỳ xuống cúi đầu, tấu nhạc. Chúng thần tam bái, bình thân, nhạc dừng, Sau đó lại quỳ bái, bình thân, nhạc dừng.
Đợi nghi lễ hoàn thất, thủ phụ phủng ngọc tủy long quan long bào dâng lên: “Hoàng thượng đăng cơ, chúng thần cẩn dâng ngự bảo.”
Nhưng vào lúc này thủ vệ bên ngoài bỗng nhiên phát sinh tiếng đao kiếm!
Giang Hàm đang muốn tiếp nhận ngọc tỷ biến sắc, hộ vệ bên cạnh lập tức nghiêng người quát lớn: “Người phương nào dám cả gan làm càn!”
Vừa dứt lời, thiên đài vừa rồi vẫn tĩnh lặng không gợn sóng chỉ một thoáng đã dấy lên cơn lốc xoáy!
Giang Hàm từ thiên đài trên cao nhìn xuống, chăm chú quan sát, binh biến chính là mười lăm vạn binh sĩ mới vào thành ngày hôm trước.
Quân đội kinh thành không đến tám vạn, cho dù dũng mãnh thiện chiến nhưng cũng bởi vì không hề phòng bị, cộng thêm nhân số không địch lại, dần dần bị vây trong thế hạ phong.
Dưới tình thế cấp bách, Giang Hàm thu hồi ngọc tỷ từ thiên đài nhảy xuống, tự mình xuất thủ, nhanh như thiểm điện nhảy vào giữa loạn quân không cần bao lâu đã tay không bắt được tướng lĩnh của mười lăm vạn quân.
Giang Hàm bắt tướng lĩnh, kéo hắn đến trên thiên đài, cúi đầu lớn tiếng quát lên với binh sĩ bên dưới: “Dừng tay!”
Nhưng phản quân tựa hồ không hề phản ứng kế “bắt trộm bắt kẻ cầm đầu “Của nàng, không hề để tâm tướng lĩnh bị bắt, trái lại càng đánh càng hăng.
Một tiếng dừng tay của Giang Hàm ngược lại khiến kinh binh của nàng luống cuống tay chân, chiến cuộc càng lúc càng thảm bại.
Trong hỗn loạn, một tướng sĩ cao gầy đột nhiên từ trong đám người nhảy lên thiên đài, lướt nhanh trên thập cấp.
Cận vệ xung quanh Giang Hàm còn đang mờ mịt trong hỗn loạn, nhìn thấy có người cả gan tiến lên ám sát lập tức kéo cung, “tốc tốc” một trận tiếng xé gió vang lên, người đó thân pháp xuất thần nhập hóa, xê dịch như thiểm điện dễ dàng đón đỡ né tránh, một tiễn cũng không trúng.
Dưới tình thế cấp bách Giang Hàm đoạt lấy cung tiễn, tự tay kéo cung, bắn về phía người dưới thập cấp.
Một tiễn này nhanh như thiểm điện, thế tới rào rạt, người kia vội vàng xoay người nhảy lên, ngọc quan trên đầu bị vứt rơi xuống đất, tiếng leng keng trầm thấp vang lên.
Trong nháy mắt, trong mắt mọi người phản chiếu một thân ảnh rám nắng, mái tóc dài lay động theo gió lạnh thấu xương , dưới ánh dương quang đầu đông dường như dấy lên nhiệt độ cực nóng.
Giang Hàm bất ngờ không kịp đề phòng, tập trung quan sát, người đó đã nhảy lên trên thiên đài, tóc dài phần phật khởi vũ trong gió, đôi mắt hoa đào đạm kim sắc dường như tích tụ kim quang trong thiên địa, sắc tựa đao phong, bức về phía nàng!
“Là Cửu Điện Hạ!” Trên thiên đài liên tiếp phát ra kinh hô, cận vệ cực lực khắc chế mới không thất thanh hô lên.
“Cửu Điện Hạ trở về!”
Không bao lâu, kinh binh trong một mảnh binh đao đều buông tha chống cự, cúi đầu chịu trói.
Giang Hàm giống như bị sét đánh, khó có thể tin nhìn đôi thiển đồng đối diện, lại mạnh mẽ xoay người một tay xiết chặt yết hầu của tướng lĩnh làm phản kia, nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Ngươi dám phản bội ta?”
“Không! Điện hạ….” Tướng lĩnh kia đầy mặt kinh hoảng giải thích: “Chúng ta ba ngày trước bị tập kích, binh mã chết trận hơn một nửa, người còn lại đều bị giam cầm, mười lăm vạn người này ngoại trừ thuộc hạ cùng vài tướng lĩnh khác là người của ngài, Cái khác…. Cái khác tất cả đều là người Giang Trầm Nguyệt mang đến a! Điện hạ! Những người này không phải người của chúng ta a!”
Giang Hàm mắt trừng đến sắp nứt ra, chậm rãi buông tướng lĩnh, cứng nhắc quay đầu lại nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt, đè nặng giọng nói: “Không có khả năng! Ngươi không thể có mười lăm vạn binh mã, những người này cũng không phải là kinh binh, không có khả năng!”
Giang Trầm Nguyệt khẽ cong khóe môi: “Đây là nghĩa quân ba tỉnh Giang Nam, hôm nay đã quy thuận triều đình, đầu hàng đi, nhị tỷ.”
Nói xong Giang Trầm Nguyệt cong ngón trỏ cùng ngón cái đặt giữa môi, huýt sáo phát ra âm thanh bén nhọn xa xa lập tức vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng đến gần.
Một tướng sĩ mặc giáp vàng nhảy ra từ trong đám người, quỳ một gối xuống dưới chân Giang Trầm Nguyệt, hai tay cung kính nâng một quyển trục thánh chỉ.
“Đây mới chân chính là chiếu thư kế vị!”
Văn võ bá quan chỉ một thoáng đã quỳ trên đất.
Giang Hàm sắc mặt tái nhợt, gần đất xa trời, quay đầu nhìn về phía quân binh đông nghịt dưới đài, dường như chìm trong một cơn ác mộng, không cách nào tỉnh lại.
Tuyên Vương mang tội danh mưu phản bị thánh chỉ giam vào trong ngục, đại hoàng tử lập tức đem binh quyền còn lại toàn bộ giao cho Giang Trầm Nguyệt.
Để ổn định triều cục, Giang Trầm Nguyệt dùng danh nghĩa “bị Tuyên Vương uy hiếp” để đặc xá chúng đại thần từng đứng về phía Giang Hàm.
Hoàng thượng chưa hồi triều, chủ mưu còn chưa định tội được, trong triều khôi phục sự yên bình ngắn ngủi.
Trở lại trong cung, Hoàng Hậu vừa thấy Cửu Điện Hạ, nước mắt cố nén mấy tháng qua liền vỡ đê, khóc không thành tiếng bắt đầu giảng thuật chuyện kinh hồn táng đảm trong mấy tháng qua.
Bởi vì lúc Cửu Điện Hạ nhận được cấp báo trên đó chỉ biết Vưu Quý Phi gặp nguy hiểm, được cận vệ hợp lực đưa qua biên giới, cũng không rõ tình hình sau đó, lúc này chỉ đành vội vội vàng vàng cắt đứt Hoàng Hậu khóc lóc kể lể, vội hỏi: “Người còn lại trong Từ Ninh Cung đâu?”
Hoàng Hậu lau khô nước mắt, khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Người của Từ Ninh Cung bị Giang Hàm giam vào ngục rồi, không cần phải lo lắng, mẫu phi của ngươi đã an toàn ra khỏi thành.”
Hai người lúc này mới bình định nỗi lòng, cùng một chúng hậu phi đi vào tiền thính Khôn Ninh Cung ngồi xuống.
Hoàng Hậu khóc xong tâm tình khoan khoái rất nhiều, hỏi một chút về tình hình của hoàng thượng ở Giang Nam.
Cửu Điện Hạ đứng ngồi bất an, lại bất tiện lập tức xin cáo lui xuất cung, chỉ đành nhân lúc Hoàng Hậu tán gẫu phân phó tùy tùng: đến đón vương phi vào cung gặp mặt.
Hoàng Hậu nghe vậy che miệng mỉm cười, mở miệng nói: “Xem ngươi nóng lòng, vương phi nhà ngươi bởi vì cứu mẫu phi của ngươi, tự mình bố trí giữ chân Giang Hàm, cũng được hộ tống xuất thành rồi, nhất thời không kịp trở về, chờ nàng biết được tin tức trong kinh thành sẽ tự mình trở về.”
Giang Trầm Nguyệt vô cùng kinh ngạc, vừa muốn mở miệng lại nghe Hoàng Hậu cười nói: “Thực sự là đại vui mừng, hôm nay ngươi bình yên hồi cung, chờ Sanh Nhi trở về có thể cho Giang thị thêm người.”
Giang Trầm Nguyệt thần sắc đạm nhiên lễ phép hỏi: “Người nào?”
Hoàng Hậu bật cười ra tiếng: “Còn có thể là người nào? Dĩ nhiên là hài tử của ngươi! Vương phi nhà ngươi mang thai rồi, cũng sắp được năm tháng!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời khắp phòng bật cười, tiện đà mang theo một trần nhảy nhót!
Chỉ duy nhất Cửu Điện Hạ đầy mặt khiếp sợ, ngồi yên bất động.
Hoàng Hậu thấy nàng không nể tình như vậy, nhất thời không vui ý, liếc mắt nghi hoặc nói: “Điện hạ đây là hài lòng đến choáng váng?”
Giang Trầm Nguyệt mặt không biểu tình dừng chốc lát mới nheo đôi mắt lại, nghiêm túc nhìn về phía Hoàng Hậu thấp giọng cảnh cáo: “Mẫu hậu, chuyện này không thể lấy ra vui đùa.”
Hoàng Hậu không hiểu ra sao: “Ai nói đùa với ngươi, dĩ nhiên là thật!”
Nét mặt Cửu Điện Hạ hiện ra một tia căm tức, lạnh lùng nhìn thẳng Hoàng Hậu, đè thấp giọng nói dò hỏi: “Sắp năm tháng? Là thái y chẩn mạch?”
Lúc này, Cố Sanh thực tế đã mang thai hơn sáu tháng, Hoàng Hậu lại không biết rõ, nhưng nhìn ra Cửu Điện Hạ lạnh nhạt, lập tức cười nhắc nhở: “Điện hạ đúng là quý nhân hay quên việc, trước khi xuất chinh hai ngươi ở ngay trắc điện của bản cung hoan hảo một hồi, đã quên phải không? Sanh Nhi vừa vặn mang thai ngay ngày ấy!”
Vừa dứt lời, một cổ lửa giận chỉ một thoáng đầy rẫy cả sảnh đường, Hoàng Hậu bị sát khí đột ngột của Giang Trầm Nguyệt làm cả kinh hấp một ngụm lãnh khí, lúng túng nói: “Làm sao vậy…..”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)