Cố Sanh tận lực mờ ám muốn giãy dụa, trong lòng nàng biết Cố Nhiêu tuy chỉ là một cơ thiếp nhưng rốt cuộc lại là nữ nhân của đại hoàng tử, không phải nô tài bình thường, một khi Cửu Điện Hạ động thủ với nàng, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.
Xung quanh cũng không có người dám lên tiến đến nhúng tay vào gia sự của hoàng thất, mỗi người đều cúi đầu liếc mắt quan sát phản ứng của Cửu Điện Hạ.
Cửu Điện Hạ được uống canh giải rượu, lời nói và việc làm cơ bản đã khôi phục bình thường, lúc này hai má mặc dù vẫn phiếm ửng đỏ, thoạt nhìn cũng không phải vô cùng nóng nảy, nhưng giữa trán đã có thể thấy được hai chân mày nhíu chặt.
Ngay lúc Cố Nhiêu lại một lần nữa kéo tay áo Cố Sanh, chúng tân khách là quân quý đột nhiên cả người căng thẳng, tiện đà che ngực, kiềm chế tim đập nhanh phát ra từ bản năng.
Cố Sanh cũng không ngoại lệ, thân thể của nàng chợt giống như thu được một cổ uy hiếp cường thế xa lạ.
Loại khí tước đặc hữu của tước quý, nàng từng ở lúc Giang Hàm xung đột cùng người khác, trước khi khởi xướng công kích đã cảm thụ qua tin tức tố cùng loại, nàng lại chưa bao giờ có phản ứng sinh lý cường liệt như vậy.
Tuy rằng chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, nhưng Cố Sanh vẫn kinh ngạc tìm kiếm nguồn gốc phát ra uy hiếp, nơi phát ra tin tức tố có tính công kích mãnh liệt, toàn bộ ánh mắt đều hướng về một góc.
Nơi đó ngoại trừ một đống nội thị cùng nhũ mẫu cầm cung đăng, tước quý duy nhất chỉ có Cửu Điện Hạ!
Làm sao có thể?
Cố Sanh khó có thể tin mà nhìn nha đầu kia cả người dâng lên khí tức sát phạt, trong hoảng hốt lần đầu tiên nàng phát hiện Giang Trầm Nguyệt đã không hề là tiểu nha đầu kia thấp bé trước kia nữa.
Dưới ánh đèn cam nhạt, sương mù lượng lờ, thân ảnh dần cao lớn kia trong thời gian đài đăng đẳng hoặc chỉ như trong chớp mắt, đã phá kén hóa điệp, vươn cánh muốn bay!
“Đi mời đại ca đến.” Cửu Điện Hạ nghiêng đầu phân phó hoàn tất, quay đầu lại, ánh mắt tập trung vào người Cố Nhiêu, nghiêng đầu mệnh lệnh: “Kéo nàng ra!”
Các nội thị chiếm được mệnh lệnh của chủ tử, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến giữ lấy hai tay Cố Nhiêu, thô bạo kéo rời Cố Sanh, áp giải đến một bên.
Cố Nhiêu say khướt giãy dụa, trong miệng còn không biết sống chết thét to: “Làm càn! Các ngươi chán sống rồi?! Ta là trắc phi tương lai của Thừa An Vương! Mau buông!”
Cố Sanh trong lòng thấp thỏm, nếu như mặc cho tình thế phát triển, sợ rằng Cửu Điện Hạ sẽ đắc tội đại hoàng tử!
Nàng cân nhắc một chút, còn muốn chạy đến phía sau Giang Trầm Nguyệt, khuyên điện hạ không nên đem sự tình nháo lớn, chỉ cần sai người mang Cố Nhiêu tống xuất khỏi cung, xem như xong việc.
Nhưng nghĩ lại, người đứng đối diện là ai? Cần lo lắng đắc tội đại hoàng tử sao?
Nàng thế nào đã quên? Nơi này đứng chính là đế vương tương lai!
Nên sợ chính là đại hoàng tử cùng Cố Nhiêu! Bọn họ đại khái vẫn không kiến thức qua Giang Trầm Nguyệt có bao nhiêu thù dai….
Nghĩ đến đây, Cố Sanh liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Nhiêu còn đang giãy dụa, thầm nghĩ: Nhiêu tả nhi, ngươi lần này uống rượu thật đúng là tự tìm tử lộ, tước vị thân vương trong tương lai của đại hoàng tử sợ là đã bị ngươi uống đến đánh mất.
Không bao lâu, đại hoàng tử đang trên đường xuất cung, nghe thông truyền vội vã đến nơi, chỉ đi bộ nhưng đều gấp đến ra một thân mồ hôi.
Hắn liếc nhìn Cố Nhiêu bị mọi người chế trụ, mi tâm khẽ nhíu, nhưng cũng không phát tác mà chỉ vẻ mặt tươi cười đi đến chỗ Cửu Điện Hạ, hô: “Yêu, lão Cửu của chúng ta hôm nay thần võ rồi, uống một bình, vẫn chưa hồi cung nghỉ ngơi a?”
Thấy đại ca tới rồi, Cửu Điện Hạ hiển nhiên có chút không chịu nổi lửa giận, một cổ khí tức uy hiếp khiêu khích vỡ đên tràn về phía đại hoàng tử, bên kia các quân quý cũng bị ảnh hưởng, lại một trận đỏ mặt nóng tai, bước chân như nhũn ra.
Cố Sanh cũng không kéo căng thân thể nữa, nàng sớm nghe nói lúc tước quý cao đẳng tranh đấu từ bản năng tỏa ra loại tin tức tố đe dọa đối thủ, cũng có thể gián tiếp dẫn đến các quân quý vây xem nổi lên phản ứng.
Từ trước, Cố Sanh đối với điều này vẫn rất khó hiểu, nàng xưa nay chán ghét đấu đá quyền thuật, cho nên rất khó tưởng tượng có quân quý nào, sẽ bị loại tin tức tố bạo ngược không tình cảm này mê hoặc.
Nhưng hôm nay thật sự đến phiên bản thân thể hội, nàng mới có chút hiểu được, loại phản ứng này hẳn là bản năng truy cầu phối ngẫu cường đại của quân quý mà thôi.
Đại hoàng tử thân là hoàng tước, lúc này đã rõ ràng cảm thụ được địch ý cùng phẫn nộ của đối phương.
Tuy rằng cổ khí tức khiêu khích kia còn non nớt nhưng lại khiến hắn không hiểu sao cảm thấy run rẩy, bước chân đều có chút run, vội vàng thả nhẹ khẩu khí, làm dịu: “Đây là làm sao vậy, ai làm cho tiểu thọ tinh của chúng ta không vui rồi?”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy, thở phì phì nâng ngón tay chỉ vào Cố Nhiêu, nhíu mày nhìn thẳng đại hoàng tử, cả giận nói: “Đại ca, cô nương kia là người của ngươi? Nàng muốn cướp người của ta!”
Đại hoàng tử theo phương hướng nhìn đến Cố Nhiêu, trên mặt lộ ra quấn quýt lại không cam lòng.
Nếu là cơ thiếp thông thường, hắn tất nhiên tại chỗ gọi người kéo xuống phía dưới dùng hình trượng cho xong việc, nhưng nữ nhân kia là Cố Nhiêu!
Nói quanh co chốc lát, đại hoàng tử một thở dài, vẻ mặt giận dữ chậm rãi đến trước mặt Cố Nhiêu, quát lớn: “Ngươi là thứ không biết tốt xấu! Đây là bị chuốc bao nhiêu rượu? Dám trêu chọc hoàng muội của bản vương! Nhìn xem ta hôm nay thu thập ngươi thế nào!”
Lời này vừa nói ra, Cố Sanh giật mình nhìn đại hoàng tử, nàng không ngờ tới, nam nhân này dĩ nhiên một tia tình cảm cũng không lưu cho nữ nhân mình rất âu yếm!
Nàng đại khái là đã đánh giá cao tình cảm đại hoàng tử dành cho Cố Nhiêu, cũng có lẽ, Cố Nhiêu tuy là nữ nhân hắn yêu nhất nhưng đại hoàng tử chung quy càng yêu bản thân, bo bo giữ mình mới là đạo xử thế bất biến của hắn.
Tân khách xung quanh cùng nội thị cung đình, lúc này đang nhất tề nhìn một màn này, đều hiếu kỳ Thừa An Vương sẽ trừng trị cơ thiếp làm càn này thế nào.
Lúc này Cố Nhiêu nâng đôi mắt say khướt, rốt cục thấy rõ người đến, nét mặt lập tức trở nên dịu dàng nhu hòa.
Nàng nhìn đại hoàng tử, không coi ai ra gì gọi tên hắn: “Duẫn Thần! Ngươi đã đến rồi! Duẫn Thần…. Bọn họ ,bọn họ khi dễ Nhiêu Nhi…..”
Đại hoàng tử chỉ cảm thấy ngực run lên, trong mắt lập tức lộ ra thương tiếc cùng không đành lòng, vốn dĩ muốn sai người tiến lên tát Cố Nhiêu, lúc này cũng đã khó khăn mở miệng.
Hắn do dự chốc lát, đột nhiên nhìn về phía tân khách xung quanh, đối với nội thị dẫn đường trách mắng: “Còn trố mắt làm gì! Có chuyện gì của các ngươi? Mau dẫn tân khách xuất cung! Nhanh nhẹn một chút!”
Nội thị liên tục đáp vâng, dẫn theo một đám tân khách muốn xem náo nhiệt lập tức rời khỏi.
Trong lúc nhất thời, người xung quanh đi hơn phân nửa, đại hoàng tử hiển nhiên là muốn giữ sĩ diện cho Cố Nhiêu, Cố Sanh lại liếc mắt nhìn Giang Trầm Nguyệt cách đó không xa.
Dưới ánh đèn nhợt nhạt, khuôn mặt thông thấu không tì vết như bạch ngọc. Như cũ nén lấy lửa giận.
Xem ra Cố Nhiêu lúc này tuyệt đối chạy không khỏi bị nghiêm phạt, phạt nặng phạt nhẹ, chỉ có thể nhìn “thành ý” của đại hoàng tử!
Đại hoàng tử trong miệng nhiều lần trách cứ Cố Nhiêu uống quá chén, bất quá là muốn ám chỉ Giang Trầm Nguyệt nên buông tha một quân quý nhu nhược đang say rượu.
Cửu hoàng nữ tuy biết thân là tước quý phải thương tiếc quân quý, nhưng nàng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, mới vừa rồi nhìn thấy Cố Nhiêu nắm kéo thư đồng của mình, có thể chịu đựng không tự mình động thủ nghiêm phạt đã là chí tình chí nghĩa rồi, lúc này thế nào lại có thể dàn xếp.
Nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt dần dần tỏ vẻ không kiên nhẫn, trong lòng đại hoàng tử biết không còn khả năng xoay chuyển, nhìn Cố Nhiêu, nhắm mắt lại tiếng nói khàn khàn phân phó: “Vả miệng ba mươi cái!”
Cố Nhiêu nghe vậy ngây ngẩn cả người, nàng khó có thể tin mà nhìn sườn mặt đại hoàng tử, dường như không nhận ra người trước mắt, giọng nói rất nhỏ, mở miệng hỏi: “Vả miệng? Vả miệng ai? Duẫn Thần? Duẫn Thần ngươi nhìn ta! Ngươi… Ngươi muốn đánh ta?”
“Nhanh!” Đại hoàng tử bỗng nhiên rống một tiếng, hận không thể che hai tai của mình lại, không muốn nghe thấy giọng nói bi thương của Cố Nhiêu.
Trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân: Sỉ nhục hôm nay, chỉ cần chờ tương lai hắn ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế liền có thể đòi lại gắp trăm nghìn lần!
Cố Sanh nhìn Cố Nhiêu kêu khóc, bị kéo đến góc tường.
Ngay sau đó, một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, vang vọng trong đêm tối vắng vẻ.
Cố Sanh muốn che lỗ tai, nhưng trong đầu lại thoáng hiện kiếp trước, lúc nàng bị giải đến pháp trường, Cố Nhiêu một thân hoa phục, cố ý xuống kiệu nhìn nàng bị hành hình, đắc ý tươi cười.
Trong nháy mắt, cổ cừu hận thiêu đốt tất cả nhu nhược của nàng, Cố Sanh ngẩng đầu, hung hăng nhìn về phía Cố Nhiêu bị phạt trong góc phòng.
Vài cái tát giáng xuống, phụ sức trên búi tóc của Cố Nhiêu đã rơi ra, sợi tóc tán loạn, tiếng hô đau đớn bén nhọn phát ra từ trong miệng, cũng dần dần trở nên yếu ớt.
Lúc sắp kết thúc, Cố Nhiêu đã bị tát đến ngất đi, cả người xụi lơ như bùn, được người đi theo hầu nâng cánh tay dìu đứng dậy, khóe miệng đã chảy ra vết máu đỏ sẫm, lại bị tát thêm sáu cái cuối cùng.
Tiếng tát tai khiến người ta khiếp sợ rốt cục kết thúc, người đi theo hầu mới vừa chuẩn bị đem nàng kéo quay về trước mặt đại hoàng tử để báo cáo kết quả, lại bị đại hoàng tử thật xa quát bảo ngưng lại nói: “Mang nàng xuất cung, trước đưa về trong phủ!”
Nhìn Cố Nhiêu một đường bị kéo ra Kiền Thanh Môn, đại hoàng tử hít sâu một hơi, run giọng nói nhỏ với tùy tùng bên cạnh: “Đi mời thái y đi cùng….”
Sau khi ổn định tâm tình, đại hoàng tử một lần nữa treo nụ cười lên, xoay người trở lại trước mặt Giang Trầm Nguyệt, cười nói: “Nữ nhân này mới vừa vào phủ, không hiểu quy củ, A Cửu đừng tính toán cùng nàng!”
Cố Sanh nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ, ngoài ý muốn chính là trên mặt nha đầu này không có một tia kinh hoảng cùng không đành lòng, trong đôi mắt như có như không thoáng hiện một cổ đạm mạc tàn nhẫn.
“Đại ca, đừng để nữ nhân kia trở lại trong cung, ta không muốn gặp lại nàng.”
Đại hoàng tử vẻ mặt hiền lành gật đầu nói: “Nhất định! Nhất định!”
Hai người cũng không nói nhiều thì đã cáo biệt, sau đó mỗi người đi một hướng.
Lúc này đã sắp bước sang giờ Hợi, xe ngựa của Cố phủ là cỗ xe của tân khách duy nhất còn đang chờ ở Đông Hoa Môn.
Thạch Lựu lúc này sợ là đã nóng lòng đến điên rồi, Cố Sanh yên tĩnh theo tùy tùng của Cửu Điện Hạ, một đường đi vào thâm cung, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về phía Đông Hoa Môn.
Nàng không có tùy tùng nào để phái đi truyền lời, lúc này tiểu nhân tra tựa hồ còn đang nổi nóng, nàng dĩ nhiên không dám tùy ý tiến lên thỉnh cầu, chỉ có thể yên lặng đi theo.
Giang Trầm Nguyệt rốt cục muốn mang nàng đi chỗ nào?
Cố Sanh nghi hoặc đánh giá bốn phía, kiếp trước nàng ở trong phủ của Giang Hàm gặp qua phong thuỷ đồ của hoàng cung, xác nhận quen thuộc cảnh trí các nơi.
Chỉ là cảm giác về phương hướng của nàng có chút khiếm khuyết, lúc này theo sau tùy tùng thất rẽ bán lạng, phương hướng cũng sắp không xác định rõ, tất nhiên là không cách nào suy đoán vị trí của bản thân.
Nếu sau khi Giang Trầm Nguyệt xong việc liền bỏ lại nàng, nàng phải một mình tìm được cửa cung, sợ là sẽ lạc đường.
Đi ước chừng một khắc, Cửu Điện Hạ rốt cục dừng bước, xoay người, các tùy tùng lập tức tản ra khom người thối lui.
Chỉ còn lại một mình Cố Sanh, bối rối ở lại tại chỗ, đứng đối diện cách Cửu Điện Hạ hơn hai trượng.
Giang Trầm Nguyệt như trước vẻ mặt uy nghiêm, chế phục hạnh hoàng phần phật lay động trong gió nhẹ, giọng nói không mang hỉ nộ: “A Sanh, đến đây.”
Cố Sanh vội vàng thấp người, cúi đầu bước đến.
Đợi đến khi đứng thẳng bên cạnh Cửu Điện Hạ, nàng ngẩng đầu lên, liền bị cảnh tượng trước mắt làm chấn kinh rồi.
Cố Sanh hút một ngụm lãnh khí, trợn tròn đôi mắt, nhìn hồ sen lớn trước mắt, từng trản cung đăng lay động, chiếu sáng một hồ hoa sen kiều diễm mỹ lệ!
“Làm sao có thể…. Điện hạ! Bây giờ đã là tháng chạp! Sớm qua hoa kỳ của hoa sen, đây là hoa thật sao?”
Cố Sanh nhất thời cả kinh quên sợ hãi, vui vẻ chạy đến bên cạnh hồ sen, muốn đến gần một chút để nhận rõ đây là hoa thật hay hoa giả.
Cửu Điện Hạ cất bước đi đến bên cạnh nàng, mặt không biểu tình xem kỹ một hồ hòa mềm mại.
Không bao lâu, Cố Sanh xác định tất cả hoa trước mắt đều là thật, nhịn không được nghiêng đầu bắt lấy tay áo của Cửu Điện Hạ, kích động hô lên: “Là thật! Là thật! Điều này sao có thể đây điện hạ!”
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn nàng một cái, đó rõ ràng là ánh mắt “ngươi ngốc như vậy, ta rất khó giải thích rõ ràng với ngươi:….”
Cố Sanh lúc này quá mức khiếp sợ, hưng phấn vượt xa xấu hổ cùng tức giận, cũng không tính toán với tiểu nhân tra, chỉ vào xa xa, kinh hỉ hô: “Điện hạ ngài xem! Nơi đó đều kết băng rồi, đây là loài sen gì? Có thể nở vào mùa đông!”
Cửu Điện Hạ ở bên cạnh rốt cục mở miệng, thản nhiên nói: “Chỉ đêm nay, mặt trời lên hoa sẽ tàn!”
Cố Sanh nghe vậy sửng sốt, tinh tế nhìn lại, lúc này mới hoảng hốt nhớ đến, trong cung có hoa phòng*, tựa hồ có thể thay đổi hoa kỳ.
* hoa phòng: Nhà ấm trồng hoa
Nhưng những hoa sen này bị dời từ hoa phòng ra đây, sợ rằng sẽ không sống được lâu, cũng chỉ có thể phô diễn vẻ đẹp vào đêm nay mà thôi.
Cố Sanh vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Dưới ánh đèn vàng chanh, sườn mặt Cửu Điện Hạ phảng phất như trích tiên, chỉ một ánh mắt, gần như có thể khiến cả hồ sen thất sắc, lại lộ ra một cổ thanh lãnh khó có thể nắm bắt.
Cố Sanh muốn nói cho Cửu Điện Hạ biết, làm như vậy sẽ có chút tàn nhẫn, còn không bằng đến hoa phòng ngắm hoa.
Nhưng Cửu Điện Hạ tâm tình vẫn bị Cố Nhiêu ảnh hưởng, vẻ mặt uy nghiêm như trước, khiến Cố Sanh không dám nhiều lời.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt của Cố Sanh, Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Cố Sanh cúi đầu thẹn thùng nâng tay sờ búi tóc của mình.
Sau đó, tay áo của nàng khẽ trượt xuống, lộ ra vòng tay…. Điền hoàng thạch trên cổ tay — Cố Sanh lần này tiến cung, toàn bộ bảo bối trong phủ đều mang trên người!
Đôi mắt đạm kim sắc đột nhiên sáng ngời.
Lúc Cố Sanh ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo của Cửu Điện Hạ đã rút đi đạm mạc, đang cong khóe môi, nheo đôi mắt, lộ ra một cổ đắc ý không hiểu từ đâu đến.
Nụ cười đó dường như đang báo cho Cố Sanh biết: Nguy hiểm giải trừ, tâm tình của tiểu nhân tra khôi phục rồi!
Đây là vì sao? Cố Sanh vẻ mặt mờ mịt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)