Cho dù Cố Sanh chọn một gian nhà rộng nhất trong thôn cũng không chịu được động tĩnh kịch liệt này của tiểu nhân tra.
Gian nhà này không có kết cấu cách âm như trong cung, Thạch Lựu cùng cận vệ ở bên ngoài mặt đỏ tai hồng kéo góc áo, sau khi trải qua một đoạn thời gian rất dài dòng trong nhân sinh, tiếng khóc nức nở của vương phi rốt cục dần dần lắng xuống.
Thường ngày thị trướng không cần đến Thạch Lựu tự mình động thủ nhưng vương phi lần này xuất hành đơn giản, không dẫn theo những tỳ nữ khác, còn lại ngoại trừ xa phu chính là cận vệ, bất đắc dĩ Thạch Lựu chỉ đành tự mình đến cửa phòng ngủ khom người chờ chủ tử phân phó.
Quả nhiên, sau khi Cửu Điện Hạ xong việc phất tay phân phó nha đầu vào cửa di chuyển vương phi đến sương phòng để ngủ.
Thạch Lựu khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: Điện hạ, nơi này điều kiện gian khổ, không có phòng ngủ nào khác để di chuyển, chỉ có thể phiền ngài vất vả tự mình ôm tiểu thư xuống giường, rồi ngoan ngoãn chờ bên cạnh.
Sau khi nàng vào phòng vừa thấy đống hỗn độn trước mắt mà cả kinh sửng sốt, một lát sau mới nghĩ ra tiểu thư đây là trướng sữa rồi.
Thạch Lựu lại đau lòng, muốn căn dặn Cửu Điện Hạ ba tháng này không thể tùy tiện lăn qua lăn lại, nhưng nàng làm nô tỳ lại không dám đi quá giới hạn, chỉ đành ẩn nhẫn đổi mới chăn gối.
Trước khi xuất môn nàng âm thầm xem xét tiểu thư đang ngủ trong lòng điện hạ, ngủ đến ngọt ngào.
Cố Sanh ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh lại thân thể còn đang oa trên giường dựa vào một mặt tường, đại khái là cách cái bụng không thể ôm lấy, cho nên tiểu nhân tra là từ phía sau mà ôm nàng đi vào giấc ngủ, một bàn tay còn hạnh phúc khoác lên ngực nàng….
Hồi thần, Cố Sanh khẩn trương sờ sờ tiểu phúc – đã lớn như vậy rồi, còn bị lăn qua lăn lại đến xương sống thắt lưng đau nhức, tiểu nhân tra làm gì có dáng vẻ của người làm mẫu thân !
Nàng tức giận đẩy móng vuốt trên ngực mình ra, xoay người, thật muốn nện Giang Trầm Nguyệt một quyền nhưng tiểu nhân tra trước mắt khi ngủ vẻ mặt điềm tĩnh, dường như mang theo ấm áp cùng an nhàn đã lâu chưa có, khiến trong lòng Cố Sanh thoáng chốc đã dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Quên đi, tha thứ tiểu nhân tra lần này.
Cố Sanh gian nan thay đổi tư thế, nghiêng người nép vào trong lòng Giang Trầm Nguyệt.
Không được mấy ngày, thái y cùng chúng hạ nhân của vương phủ mang theo vài xe hành lý chạy đến tiểu thôn.
Đây là một thôn trang nhỏ ven biển, tổng cộng ở hơn hai mươi hộ làm nghề đánh cá, tìm không ra nhiều gian nhà cho người đến ở, thái y cùng cao đẳng cận vệ chỉ đành ở tạm trong nhà dân, các tỳ nữ thì dựng trướng bồng đơn sơ ven biển.
Đầu xuân, ánh dương quang một ngày so với một ngày ấm áp, gió biển mang theo hơi ẩm hòa lẫn hương thơm khiến người ta thư sướng, Cố Sanh lại đến thời kì rất dày vò ngồi cũng không xong nằm cũng không phải, cái bụng rất giống như mang song thai.
Đúng lúc đến khánh xuân hội của làng chài, phải liên tiếp ăn mừng bảy ngày, giữa thôn dựng một mộc đài cao mấy trượng, bên trên đặt một quả tú cầu lớn, gọi là “Hải thần hoa đoàn”.
Trong thời gian diễn ra khánh xuân hội, sáng sớm mỗi ngày các thôn dân sẽ tụ tập xung quanh mộc đài, chờ thôn trưởng tuyên bố chuẩn bị, từng đợt mà lên tranh đoạt hải thần hoa đoàn.
Người đoạt được hoa đoàn mỗi ngày không chỉ được một số tiền thưởng, còn có thể nhận được sự “bảo hộ của Hải thần”: cả một năm sẽ không gặp sóng lớn hay dông lốc.
Thôn dân vô cùng tín ngưỡng tập tục này, nhiệt tình đoạt hoa đoàn mỗi năm một tăng cao, năm nay lại không giống bình thường – trong thôn đến một đám người lạ mặt.
Thôn dân cũng không bài xích những người lạ mắt đến chiếm dụng nhà mình, một là bởi vì thù lao những cận vệ này cho họ cũng đủ để họ sinh hoạt một năm.
Hai là bởi vì, đoàn người này tựa hồ là quý tộc trong kinh.
Dân chúng không phân biệt được cái gì mà quân quý tước quý, chỉ cảm giác mỗi người trong số này đều là trời sinh thần lực, có thể thỉnh cầu bọn họ thay nam đinh trong nhà tranh đoạt “Hải thần hoa đoàn”
Vì vậy, tranh hoa đoàn trong thôn năm nay phá lệ kinh tâm động phách,
Đỉnh cấp thị vệ của Đại Hạ triển lộ thân thủ, phi thân lên đỉnh đài, giẫm lên cây gỗ dịch chuyển như thiểm điện, luận bàn võ nghệ dẫn tới toàn bộ thôn dân thán phục không ngớt.
Cố Sanh sắp bị tiếng ầm ĩ ngoài cửa sổ nháo đến điên rồi.
Mang thai hậu kỳ, tâm tình của nàng vẫn bị vây trong trạng thái sắp sụp đổ, nhưng lý trí vẫn còn, nàng cũng biết bản thân hiện tại xem cái gì đều sẽ không vừa mắt, cho dù là xung quanh một mảnh an bình, tâm tình cũng không nhất định có thể dể chịu hơn lúc này bao nhiêu.
Cho nên nàng cũng không biểu thị bất mãn gì đói với tiếng ầm ĩ bên ngoài, để tránh Cửu Điện Hạ ra lệnh cưỡng chế đình chỉ tất cả hoạt động khánh xuân trong thôn nàng cũng sẽ không bởi vì bản thân khó chịu mà lôi kéo mọi người cùng chôn chung.
Nàng đứng dậy đỡ bụng đi vài vòng trong phòng ngủ, nghiêng đầu hỏi Thạch Lựu: “Sao Điện hạ còn chưa trở về?”
“Tám phần là đi xem náo nhiệt rồi.”
Cố Sanh bĩu môi, nàng mang thai cũng sắp tám tháng rồi, tiểu nhân tra còn có tâm tư xuất môn xem náo nhiệt!
Nàng không thể một mình ở nhà, nâng tay đưa cho Thạch Lựu: “Chúng ta cũng xuất môn đi dạo, mang theo hài tử bồi điện hạ cùng nhau xem náo nhiệt.”
Thạch Lựu bĩu môi – Tiểu thư đây là lại muốn lấy Cửu Điện Hạ ra trêu đùa, nửa tháng nay Cửu Điện Hạ đứng cũng không phải ngồi cũng không phải, thỉnh thoảng phát ngốc một chút cũng có thể bị “thai phụ tàn bạo” giáo huấn giống như tôn tử…
Hôm nay Cửu Điện Hạ thật vất vả chuồn ra cửa hít thở, Thạch Lựu thật sự không đành lòng kéo điện hạ quay về “pháp trường”, cho nên nàng vội vàng khuyên bảo: “Bên ngoài có rất nhiều hài tử chạy loạn nhảy loạn, vạn nhất va phải ngài…..”
Cố Sanh lơ đểnh: “Không có việc gì, xem một chút thì tốt rồi, vẫn luôn ở trong phòng cũng quá khó chịu rồi, thái y cũng dặn ta phải đi lại nhiều.”
Thạch Lựu chỉ đành đáp ứng.
Đầu xuân gió nam ấm áp hương khí ngập trời, Thạch Lựu khoác cho Cố Sanh một kiện áo dày, hai người một mạch đến giữa thôn, thi đấu đang lúc kịch liệt, thôn dân cùng các hài từ vây xem thỉnh thoảng bộc phát ra từng đợt kinh hô.
Cố Sanh không tìm thấy Giang Trầm Nguyệt, khóe mắt liếc qua tiểu bàn trà đặt ở một bên, nhân tra nào đó đang đứng trước mặt một đám thôn phụ.
Nàng nhanh hơn bước chân đi đến cạnh bàn trà, nhìn thấy tiểu nhân tra đang vẻ mặt chuyên chú lừa gạt một tiểu muội trong thôn: “Ngươi muốn thắng lại số tiền này, không phải sao? Vừa rồi thời gian phán đoán trong lúc rung của ngươi quá ngắn… Hẳn là giống như vậy…. Thấy không?”
Tiểu muội xấu hổ gật đầu, tiếp nhận chung gỗ trong tay tiểu nhân tra.
Giang Trầm Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhìn quét một vòng thôn phụ đang vây quanh bàn, nghiêm túc mở miệng: “Một ván cuối cùng, một đền năm, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội.”
Quả nhiên, các thôn phụ đều móc hết những đồng tiền cuối cùng ra, không oán không hối hận để siêu phẩm nhân tra nào đó lừa gạt tất cả tài sản.
Cố Sanh: “…..”
Tiểu nhân tra đây là đem những tội ở nhà phải chịu, toàn bộ phát tiết trên người thôn dân vô tội?
Thôn dân chất phác ngài cũng lừa gạt được!
Cố Sanh đỡ bụng, nhanh chân tiến vào đoàn người, đi đến bên cạnh tiểu nhân tra, nộ không thể át mở miệng: “Ngài còn có tâm tư đỗ xúc xắc!”
Cửu Điện Hạ giật mình nghiêng đầu, nhìn thấy thư đồng ngốc trề môi, lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi cho ái phi.
Các thôn phụ mới vừa thua hết tiền vừa thấy Cố Sanh đã than oán dậy trời.
Lúc Cố Sanh mới vào thôn, các thôn phụ thuần phác nhiệt tình này đã chiếu cố nàng không ít, hôm nay thấy các nàng thua bởi phu quân nhà mình nàng cũng có chút băn khoăn, vội vàng bức bách tiểu nhân tra đem tiền trả lại cho người ta.
Các thôn phụ vẫn rất không cam lòng, nói nhỏ với Cố Sanh: “Người này cũng là ngươi mang đến trong thôn? Lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng tâm địa lại xấu xa muốn chết!”
Chúng thôn phụ cùng hùa theo: “Xấu xa muốn chết!”
Tiểu nhân tra ưu nhã gật đầu một cái: “Các vị quá khen rồi.”
Cố Sanh dùng ánh mắt như dao trừng đến: “Đây không phải là khen!”
Một thôn phụ nâng ngón tay chỉ các cận vệ đang chiến đấu kịch liệt trên đài cao, tấm tắc tán dương: “Ngươi xem những người đó, cũng là ngươi mang đến trong thôn, có người nói đều là Tước Quý trong kinh thành! Bọn họ không chỉ xuất thủ hào phóng, còn thay hán tử nhà bọn ta đoạt hoa đoàn, thật là tốt bụng, đâu giống như có một số người….”
Nàng có ý ám chỉ nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt: “Lớn lên xinh đẹp nhưng lại không dùng được.”
Từ lúc sinh ra đã định sẵn buộc cùng một chỗ với danh hiệu gối thêu hoa, Cửu Điện Hạ đối với loại đánh giá này cũng tập mãi thành thói quen, híp mắt cười lộ ra hàm răng trắng: “Ngươi làm sao biết không dùng được?” Nghiêng đầu vẻ mặt xấu xa ôm lấy Cố Sanh, khóe môi kéo ra độ cong xinh đẹp: “Người đã dùng qua mới có tư cách đánh giá.”
“Đừng náo loạn….” Cố Sanh nhăn nhó đẩy tiểu nhân tra ra.
Những thôn phụ này cũng rất biết nhìn người, nhưng nàng không thích người khác nói nói Cửu Điện Hạ nhà nàng không dùng được, nên lập tức nghiêm trang giải thích với mọi người: “Những người đó chỉ là công tước mà thôi, trong kinh còn có rất nhiều, không giống với phu quân của ta.”
“Yêu —” các thôn phụ lập tức ồn ào, nhìn Cố Sanh vẻ mặt trêu đùa: “Đây là bao che khuyết điểm? Phu quân ngươi nến như thật sự có năng lực, vì sao không đi đoạt hoa đoàn?”
Cố Sanh có chút không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt, chỉ thấy tiểu nhân tra cũng cười theo những người đó, khẽ động mi phong vui đùa nói: “Bởi vì vẫn chưa nghĩ ra “sự bảo hộ của Hải thần” có ý nghĩa thực tế gì đối với ta.”
Mọi người lại một trận cười vang: “Ngươi tranh không được, dĩ nhiên không ý nghĩa!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)