Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 111

701 0 4 0

Mọi người vây quanh bàn, nín thở ngưng thần.

Chỉ thấy trên bàn cách một chậu gỗ đường kính một thước, miệng chậu được chụp kín, hai con dế đang ở trong đó.

Chiến đấu vẫn chưa bắt đầu, thanh đầu dế dường như đã thắng trận, đang vui vẻ trong chậu, dựng thẳng lên đôi càng đầy lông, không ngừng hướng hắc đầu dế phát sinh tiếng kêu đầy khiêu khích.

Cố Sanh nhìn thấy khí thế này, càng tràn đầy lòng tin, hướng thanh đầu dế phất cờ hò reo: “Lên a! Tướng quân!”

Bên kia hắc đầu dế vẫn bất động, đôi cánh ép chặt vào thân thể, lạnh lùng đối diện cùng thanh đầu dế.

Đột nhiên, thanh đầu dế nhanh như thiểm điện nhảy dựng lên, thẳng tắp lao vào hắc đầu dế, nhưng lúc đáp xuống lại không trúng.

Xoay thân vừa nhìn, lại nhìn thấy hắc đầu dế chậm chạp không hề động chẳng biết khi nào đã lắc đến phía sau nó.

“Cẩn thận!” Cố Sanh không khỏi thất thanh hô lên, cho rằng hắc đầu dế sẽ đánh lén, sau một khắc lại thấy thanh đầu dế xoay người điều chỉnh tốt góc độ, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Mọi người lau mồ hôi.

Lưu công công liếc mắt nhìn sắc mặt Cửu Điện Hạ, trong lòng bất ổn, hắn sợ thắng, nhưng cũng không muốn thua trận mà mấy một tháng lương.

Không biết Cửu Điện Hạ đang đùa cái gì, chẳng lẽ là cố ý muốn thua trận này, dùng đó dỗ dành vương phi vui lòng?

Đấu dế xưa nay là chọn hai con đực ra đấu, nào có chuyện một đực một cái?

Dế cái không hiếu chiến, hơn nữa con hắc đầu này sống ở nơi âm u ẩm ướt, yên tĩnh ít động, sức mạnh chênh lệch khá xa so với thanh đầu dế, làm sao cũng không phải đối thủ của nó.

Nhưng từ lúc bắt đầu hắn lại phát hiện, hắc đầu dế có chút không ấn lẽ thường, phương thức né tránh cũng không giống những con dế đực.

Trong nháy mắt lại thấy thanh đầu dế huy vũ hai chân trước, nhảy bổ về phía hắc đầu dế.

Lần này, mọi người nhìn chăm chú cử động của hắc đầu dế, rốt cục thấy rõ quỹ đạo hành động của nó.

Khi nó tránh né công kích, không phải lui ra sau hoặc tránh sang hai bên mà là thẳng tắp nhắm về phía kẻ địch.

Lúc thanh đầu dế rơi xuống đất , nó liền vững vàng đứng ở phía sau đối phương.

Đây tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để đánh lén, con hắc đầu dế nhanh chóng mở hai chân trước, kẹp lấy đối phương, chỉ thoáng chốc liền kẹp đứt một chân sau của thanh đầu dế!

Nhưng nó không hề đánh lén, giống như e sợ làm thanh đầu dế tức giận.

Giữa lúc mọi người nghi hoặc, thanh đầu dế đã lập tức xoay người, cũng không lập tức tấn công mà trái lại yên tĩnh, không hề khinh địch, gắt gao nhìn đối thủ.

Không bao lâu, nó chuyển biến phương hướng, nhảy đến bên cạnh hắc đầu dế, không đợi hắc đầu dế kịp phản ứng, nó liền từ phía sau nhảy dựng lên, khống chế đối thủ, từ phía sau vững vàng khóa chặt hắc đầu dế!

“A!” Cố Sanh mở to hai mắt, hướng Cửu Điện Hạ kích động nói: “Bắt được! Bắt được rồi!”

Giang Trầm Nguyệt hé miệng nhợt nhạt mỉm cười, giương lên hướng chậu gỗ ý bảo nàng tiếp tục nhìn.

Cố Sanh vội vàng mừng rỡ cúi đầu, phát hiện sau khi “ái tướng” của nàng ôm lấy đối thủ, cư nhiên bất động….

Thanh đầu dế bất động rồi!

“Cắn nha! Kẹp chết nó!” Cố Sanh nóng nảy, quay đầu hỏi tiểu thái giám: “Ngươi hôm nay đã cho nó ăn no rồi sao?”

Tiểu thái giám thấy như vậy , trong mắt chợt lóe, mặt lộ vẻ xấu hổ nhìn về phía vương phi, run giọng: “Cho ăn no rồi…”

Cố Sanh khó có thể tin cúi đầu xuống, sau một khắc chỉ thấy hắc dầu dế đột nhiên vung cánh, bàn nhược du long, xoay người giương hai chân trước kẹp lấy cổ thanh đầu dế!

Thanh đầu dế vốn dĩ không muốn đấu, nhất tâm muốn giao phối, thượng vị thành công nhất thời không chú ý, vừa ngẩng đầu đã bị con “Hắc mỹ nhân” này “nâng tay chém xuống”, kẹp gãy cổ.

Trong nháy mắt, thanh đầu dế đã thi thể chia lìa!

Cố Sanh: “……”

Sao…sao có thể?

Nàng ngẩng đầu nhìn Cửu Điện Hạ, trong mắt tất cả đều là nghi hoặc cùng không cam lòng!

Tùy tùng lại nguyện đổ chịu thua, cùng đồng thanh chúc mừng lạc thân vương.

Cố Sanh trong đầu trống rỗng, cái đầu lụp cụp xoay chuyển nhìn tiểu thái giám, phẫn nộ nói: “Các ngươi thông đồng cùng điện hạ? Gạt ta….”

“Nô tài không dám! Nô tài đáng chết!” Tiểu thái giám vội vã quỳ xuống: “Mới vừa rồi lúc tuyển chọn, nô tài thầm nghĩ chọn con dũng mãnh thiện chiến nhất, thông thường trước khi xuất chiến sẽ khiến dế đực và dế cái giao phối tăng cường chiến lực, nhưng hôm nay các chủ tử hưng khởi đột ngột, nên nô tài cũng không chú ý điện hạ chọn là một con dế cái…. Hơn nữa không ở thời kỳ động dục….”

Cố Sanh nghe không hiểu nguyên do trong đó, có thể xác định chính là nàng cùng những nô tài này đều thua cho Cửu Điện Hạ rồi!

Đầy mặt ủy khuất trừng tiểu nhân tra: “Điện hạ! Sao ngài có thể như vậy chứ!”

Giang Trầm Nguyệt phất tay phái người mau đem dế bưng đi, để tránh khỏi thư đồng ngốc lại yêu cầu đấu lại một ván.

Quay đầu chỉ thấy Cố Sanh vẻ mặt oán giận, Giang Trầm Nguyệt nheo lại thiển đồng, tiếu ý trong suốt: “Thiên đạo hảo luân hồi, con hắc đầu dế này cư nhiên lợi dụng “lúc người ta gặp khó khăn”, thực sự là khiến ái phi chịu ủy khuất rồi.”

Cố Sanh: “…..”

Này…. Người này rõ ràng là đang ám chỉ “một cước” của nàng đêm qua, chính là cái gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Còn thiên đạo hảo luân hồi, ý là nói nàng bị thua là báo ứng đi!

Lòng dạ hẹp hòi! Đế vương thù dai!

Cố Sanh một ngụm ác khí nghẹn trong ngực, tức giận đến thân thể đứng thẳng.

Chợt một cái lảo đảo, được Giang Trầm Nguyệt đưa tay kéo vào trong lòng, tiếng nói mị hoặc gần như dán bên tai: “Ái phi thân thể không khỏe? Ta mang nàng quay về phòng nghỉ ngơi?”

Cố Sanh bị cổ khí tức mị hoặc bao vây, trong thân thể vẫn có tiêu ký của người này, thân bất do kỷ mà phát ra đáp lại.

Khắc chế thở dốc, muốn duy trì trấn định, nàng cố sức đẩy ra: “Buông vi thần ra… Điện hạ khi dễ vi thần không hiểu đấu dế, vi thần thua không cam lòng!”

“Có gì mà không cam lòng.” Đôi môi mỏng của Giang Trầm Nguyệt mang theo hơi thở ấm áp, một tấc một tấc lướt qua sườn mặt của nàng, giọng nói ôn nhu lại hơi khàn, nói ra chữ chữ tru tâm: “Hiểu cũng chơi không lại ta.”

Cố Sanh nghe vậy trong lòng cứng lại, không cốt khí nghĩ thầm: “Cũng phải…”

Bại bởi tiểu nhân tra xác thực không có gì không phục, muốn trách thì trách bản thân lúc đó “ham món lợi nhỏ”, bị điều kiện Cửu Điện Hạ đưa ra làm mờ mắt!

Nhưng vẫn không cam lòng, Cố Sanh lắc lắc thân thể muốn giãy ra, Giang Trầm Nguyệt buông cánh tay, bình tĩnh nhìn nàng.

Thật ra nàng có thử lý giả cách nghĩ của thư đồng ngốc.

Cố Sanh không thích bị đôi thiển đồng quan sát như vậy.

Phương thức nhìn nhận sự việc và cách nghĩ của nàng và Giang Trầm Nguyệt khác biệt quá lớn, thế cho nên ở trong mắt Cửu Điện Hạ,” Thư đồng ngốc tuy rằng rất ngốc, nhưng còn khó nắm bắt hơn so với người bên ngoài.”

Cố Sanh hành sự hoàn toàn bằng cảm tính, đây vừa vặn là một mặt Cửu Điện Hạ rất khuyết thiếu, quả thực không hề có quy luật gì đáng nói.

Tỷ như bị liếm một cái sẽ tức giận đến giậm chân, nhưng vì trên vai nàng bị chút vết thương lại không tiếc đánh đổi thân thể thuần khiết.

Thực sự là một nữ tử ngốc tâm tư thần bí không gì sánh được….

Cho nên Cố Sanh thường bị đôi thiển đồng dùng thần thái tìm tòi nghiên cứu mà quan sát.

Thua cược, Cố Sanh mất hết can đảm.

Tuy nói chỉ đáp ứng thiển độ tiêu ký giống như đêm thu hôm đó, nhưng vạn nhất tiểu nhân tra nửa đường dừng không được, vậy thì sẽ không cho nàng cơ hội đá thêm cước nữa!

Phải chuẩn bị sẵn sàng, Cố Sanh thối lui vài bước, đưa tay muốn Thạch Lựu đến đỡ nàng, chỉ vào tiểu hồ ở phía nam nói: “Điện hạ trước kia đã nói, muốn sắp xếp vi thần ở Nguyệt Địa Vân Cư, nếu là như thế này, vi thần cũng có chút mệt mỏi, trước hết quay về phòng nghỉ ngơi.”

Cửu Điện Hạ khẽ buông mí mắt, dáng vẻ có chút lạnh nhạt.

Cố Sanh biết, động phòng vẫn chưa thành, Cửu Điện Hạ không muốn nàng từ chính viện dọn ra ngoài.

Mỗi đêm chạy đến hậu viện ngược lại cũng không có gì đáng nói, then chốt là sĩ diện của điện hạ người ta, thỉnh thoảng lâm hạnh vương phi một chút cũng là lẻ thường, nhưng nếu để hạ nhân nhìn thấy điện hạ mỗi ngày không biết mệt mỏi chạy đến hậu viện, truyền ra ngoài còn dễ nghe sao?

“Đỡ vương phi về chính viện nghỉ ngơi.” Cửu Điện Hạ hoàn toàn không nhìn đến ám chỉ muốn “ở riêng” của Cố Sanh, trực tiếp phái hạ nhân tiễn nàng quay về trạch viện của mình,

“…..” Cố Sanh chỉ đành che mặt xin cáo lui.

Cũng không phải cố ý gây sự với Cửu Điện Hạ, nếu đã gả vào vương phủ mặc kệ trên tâm lý khó chấp nhận thế nào đi nữa Cố Sanh cũng không dự định nháo đến dùng tương tương bức.

Giang Trầm Nguyệt dễ dàng tha thứ cùng thoái nhượng, nàng không phải không nhìn thấy, bằng lương tâm mà nói, một cá nhân cường đại như vậy, đối với nàng lại mọi cách nhân nhượng, trong lòng không phải không cảm động.

Nhưng nàng vẫn muốn duy trì bình thản, không thể bị tiến thêm một bước mà chiếm lấy.

Thân thể cùng tâm vốn là không cách nào phân biệt rõ ràng, chỉ là thiển độ tiêu ký thân thể của nàng cũng đã khó có thể ức chế bản năng, muốn đến gần người kia, nàng không hy vọng có một ngày bản thân nàng cũng đến mức không thể tự kềm chế như Bát Công Chúa.

Nếu như đã nhận mệnh dứt bỏ tất cả, khiến thể xác và tinh thần hòa hợp một thể đi yêu Giang Trầm Nguyệt, Cố Sanh lại nhận thấy nàng không cách nào đạm nhiên đối mặt oanh oanh yến yến trong vương phủ.

Chỉ là hai tỳ nữ ngự ban thôi, sợ rằng cũng có thể khiến nàng phát cuồng mất đi lý trí.

Sẽ bức bách điện hạ không màn thánh ý, lập tức trục xuất khỏi phủ.

Từ nay về sau liều lĩnh rơi vào vòng xoáy tranh giành tình cảm, suốt ngày hoảng loạn lo được lo mất…..

Biết rõ Giang Trầm Nguyệt tương lai sẽ là loại người gì, tội gì phải khiến bản thân rơi vào tuyệt vọng như vậy?

Cửu Điện Hạ một đường trở lại Hối Phương Thư Phòng.

Lưu công công vẫn cùng theo sau, một đường tiễn đến cửa mới chuẩn bị mang theo lồng chim khom người xin cáo lui, lại nghe Viên thị ở bên cạnh mở miệng nói: “Nô tỳ thấy vương phi đặc biệt thích con chim này, vừa rồi tựa hồ còn chưa đùa tận hứng, không bằng đem con vẹt này đến chính viện, cho chủ tử giải khuây.”

Cửu Điện Hạ nghe vậy dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn con vẹt trong tay thái giám, gật đầu nhàn nhạt phân phó: “Mang đến đó, trước buổi tối thì mang đi.”

Ánh mắt Lưu công công sáng lên, cúi đầu lĩnh mệnh

Viên thị đây là trải đường cho hắn ở trước mặt chủ tử, lễ thượng vãng lai, Lưu công công trước khi đi còn khe ngợi Viên thị: “Vẫn là Viên cô nương suy nghĩ chu đáo!”

Viên thị mỉm cười khách khí vài câu, dùng khéo mắt liếc nhìn Cửu Điện Hạ, đã thấy đối phương chưa từng quay đầu.

Nhưng hẳn là nghe thấy được, giới thiệu cho chủ tử một chút về dòng họ của nàng, thật là đủ loại vòng vo.

Dáng vẻ nhu thuận liễm mục theo vào thư phòng, sau khi vương phi rời khỏi cổ tin tức tố cường liệt trên người điện hạ vẫn duy trì, thân thể Viên thị đã sớm không được rồi.

Không có cách nào lý giải, vì sao Cố thị muốn tận lực lảng tránh?

Hoàng tước lúc này rõ ràng đang đè nén, là thời cơ tốt để lọt vào mắt nàng ấy.

Viên thị tiến lên cho lui tỳ nữ hạ đẳng, đứng ở bên cạnh thư án, thay điện hạ mài mực, bắp chân từng đợt run rẩy, trong lòng hưng phấn đến cực điểm.

Khí tức của Quân quý dần dần tràn ngập, Giang Trầm Nguyệt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra cổ khí tức kia, chỉ thấy một tỳ nữ vẻ mặt ửng hồng đang cúi đầu.

Viên thị cảm ứng được ánh mắt của đối phương, chậm rãi nâng mắt, đầy mặt e thẹn ôn nhu gọi: “Điện hạ….”

Thái độ hoàn toàn bất đồng so với lúc đối thoại cùng vương phi, trên mặt Cửu Điện Hạ không có nửa phần căm tức cũng không có nửa phần hăng hái, mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt lãnh đạm phất tay phân phó : “Đến chỗ vương phi hầu hạ đi.”

Viên thị nhất thời như băng vỡ, ngây người chốc lát, cố lấy dũng khí tiến lên, quỳ trên mặt đất, tỏ vẻ nhu nhược, giọng nói mị hoặc: “Nếu như điện hạ khó chịu, thì giữ lấy nô tỳ đi.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16