Kinh Giám Hội là đại hội tuyển chọn mỹ nam mỹ như danh tiếng nhất Đại Hạ, cũng là do Lễ Bộ tổ chức.
Tuy rằng hàng năm đều tổ chức, nhưng người dự thi không thể dự thi hai năm liên tiếp, cùng một người, phải cách hai năm mới có một cơ hội dự thi, hơn nữa phàm là quân quý giành được một trong ba thứ hạng đầu, sẽ không được tham dự lần thứ hai.
Đa số quân quý lần đầu dự thi là ở mười ba đến mười lăm tuổi, không nhận được danh hào sẽ phải chờ tới lúc mười sáu đến mười chín, mới có thể dự thi lần nữa, suốt đời cũng chỉ có hai lần cơ hội.
Tuy rằng không hạn chế tuổi tác tham dự, nhưng quân quý ngoài hai mươi đa số đã xuất giá, có giành được thứ hạng cũng không có ý nghĩa gì, ưu thế về tuổi tác cũng mất dĩ nhiên sẽ không tham dự.
Cho nên quân quý hai mươi mốt tuổi mới dự thi như Cố Sanh kiếp trước, thật là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cố Sanh năm nay đã tròn mười lăm, hôm nay đã nhập xuân, qua sinh thần thì đã là mười sáu, so sánh với những quân quý dự thi khác thì nàng dự thi đã tương đối trễ, như vậy cũng có thể ngăn chặn những lời đồn đoán rằng nàng muốn trèo cao.
Lựa chọn dự thi năm nay còn có một nguyên do trọng yếu.
Mỗi kỳ Kinh Giám Hội, cũng không thiếu quân quý có hậu trường vững chắc tham gia, mỗi người đều có số lượng người “ái mộ trung thành” nhất định, dẫn đến kết quả thi đấu có chút không công bằng, chuyện này đối với Cố Sanh là vô cùng bất lợi.
Với quan hệ giữa nàng cùng Giang Hàm mà nói, hiện nay vẫn không tiện ra tay can thiệp.
Nhưng Cố Sanh nhớ kỹ, Kinh Giám Hội năm nay Kỳ Hữu Đế cũng sẽ tự mình xem xét!
Đây là lợi thế lớn nhất khiến lần Kinh Giám Hội này công chính tiến hành, gần như có thể hoàn toàn ngăn chặn những người dự thi muốn giở trò sau lưng.
Dù sao ai cũng không dám làm trò trước mặt thiên tử, nếu là một đống mỹ nhân dự thi, cuối cùng tuyển ra ba người nghiêng thùng đổ xô, như vậy bộ mặt của Kỳ Hữu Đế biết đặt ở đâu? Không xấu hổ sao?
Nói không chừng hôm sau sẽ có mật thám tìm hiểu nguồn gốc điều tra đến cửa, kéo ra người chủ mưu sau màn diễu phố thị chúng.
Nếu không có cách nào động tay động chân, Cố Sanh đối với bản thân cũng có tự tin không nhỏ.
Dù sao là người mẫu thân nàng năm đó chính là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành, phụ thân tuy rằng là kẻ cặn bã nhưng luận dung mạo quả nhiên cũng là tuấn tú bất phàm, bất luận dáng vẻ của nàng giống ai, Cố Sanh ở giữa các quân quý cùng tuổi đều là mỹ nhân nhất nhì.
Nếu muốn tìm ra một đối thủ, vậy phải đề cập đến Cố Nhiêu.
Cố Nhiêu cùng nàng khí chất khác xa, nhưng tư sắc mỗi người mỗi vẻ, nếu cùng dự thi, trái lại chưa hẳn có thể phân ra cao thấp.
Cũng may trước khi Cố Nhiêu được nạp vào vương phủ, đã tham gia Kinh Giám Hội năm kia, bất luận là tướng mạo hay là chỗ dựa là đại hoàng tử, Cố Nhiêu đều không hề lo lắng mà đoạt được vị trí đệ nhất dung hoa, hôm nay đã không còn tư cách dự thi nữa.
Mà sàng chọn trong số những người dự thi, đã không còn đối thủ có thể chống đối cùng Cố Sanh.
Này tự tin cũng không phải không có lý do, từ lúc cỗ kiệu của Cố Sanh tiến nhập phố Hồ Uyển, một cái chớp mắt lúc xốc mành kiệu lên, đã dẫn tới bao nhiêu công hầu tử tước trừng mắt há mồm, muốn nhìn một chút vị quân quý cấp S này, rốt cục là dáng vẻ thế nào.
Cố Sanh lần thứ hai đi đến con phố này, kiếp trước đến nàng đã hai mươi mốt tuổi, bị ốm đau dằn vặt đến dung nhan tiều tụy, tất nhiên là không cách nào cùng một đám tiểu thư công tử vị thành niên so sánh.
Nàng lúc đó còn từng miên man suy nghĩ, Cửu Điện Hạ sở dĩ vén mành kiệu, nhìn kỹ nàng hồi lâu có phải là bởi vì không nghĩ ra thế nào sẽ có loại quân quý tư sắc thế này đi dự thi hay không?
Cố Sanh vén mành kiệu, lại xem đội ngũ phía trước, đó là xe ngựa của các hoàng tước.
Lúc này Kỳ Hữu Đế đích thân đến đại hội, bốn vị hoàng tước lớn tuổi dĩ nhiên đều sẽ đi theo, chỉ không biết Cửu Điện Hạ có đồng hành hay không.
Trong lòng Cố Sanh đối với “ân oán” kiếp trước vẫn canh cánh trong lòng, vừa nhìn đến nhai đạo giống như đã từng quen biết trước mắt, trong đầu nàng lại bắt đầu thoáng hiện khuôn mặt……nhân tra phong hoa tuyệt đại năm đó Giang Trầm Nguyệt!
Cố Sanh còn nhớ rõ, Cửu Điện Hạ đêm đó trào phúng tư sắc của nàng là “không cần che lấp”, nếu chỉ vậy cũng thôi đi, đáng trách hơn nữa chính là sau đó….
Kinh Giám Hội năm đó, bốn vị tước quý đi theo hộ vệ, tất cả đều đem hoa ký tặng cho Cố Sanh, bao gồm tiểu nhân tra!
Nàng còn nhớ rõ, lúc tặng hoa ký, Cửu Điện Hạ đứng dậy đi về phía nàng, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, thấy thế nào đều không giống như thật tình nhìn trúng nàng!
Các quân quý đứng cùng một chỗ với Cố Sanh, nhũn chân tại chỗ, đều đang cầu khẩn Cửu Điện Hạ nhìn trúng bản thân, xung quanh tiếng tim đập vang như trống đánh!
Cửu Điện Hạ lại hết lần này tới lần khác đứng ở trước mặt nàng, giơ tay lên, đem hoa ký thẳng tắp đưa đến trước mắt nàng.
Cố Sanh nhìn thấy Cửu Điện Hạ buông xuống ánh mắt nhìn chăm chú vào bản thân, dĩ nhiên không dám nhăn nhó, trực tiếp tiến lên, muốn tiếp nhận hoa ký kia.
Cũng không ngờ, Giang Trầm Nguyệt đột nhiên dời đi hoa ký!
Cố Sanh bắt phải khoảng không, lúc ngẩng đầu bỗng nhiên Giang Trầm Nguyệt dán đến bên tai nàng, khẽ cười nói: “Ngươi hôm nay sao lại không mang khăn che mặt nữa? Nếu ngươi mang khăn che mặt, ta có thể không cần chột dạ như vậy.”
Cố Sanh lúc đó đại não trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn nhân tra kia thẳng đứng dậy, ra vẻ thành khẩn mỉm cười, đem ký ký nhẹ nhàng nhét vào trong tay nàng, rồi thi nhiên xoay người rời đi.
Thẳng đến sau khi thi đấu kết thúc, nàng mới hiểu được ý tứ của Cửu Điện Hạ là nàng ta đem hoa ký đưa cho một quân quý tư sắc như nàng, sẽ cảm thấy chột dạ, cho nên mới kiến nghị nàng vẫn nên mang khăn che mặt lên….
Cho đến hôm nay, Cố Sanh nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, vẫn có thể giận đến ngực thẳng nhảy!
Ghét bỏ nàng còn tặng hoa ký cho nàng làm gì! Cố Sanh lại muốn đi bóp nát cao điểm rồi!
Có thể là vì bài xích đoạn ký ức không đẹp của kiếp trước, Cố Sanh vô thức hy vọng tiểu nhân tra không nên xuất hiện lúc thi đấu.
Nhưng nghĩ đến dung nhan hôm nay của bản thân, nàng lại cảm thấy đây là một thời cơ tốt để rửa mối nhục trước kia!
Ngay lúc quấn quýt như vậy, đội ngũ chậm rãi dừng lại, đến lúc Kỳ Hữu Đế tiến nhập đại lâu, các quân quý mới lần lượt xuống kiệu theo vào Đông Lệ Các.
Quân quý tham gia vòng chung khảo tổng cộng có mười chín người, nữ tính quân quý nhiều hơn sáu người.
Cố Sanh một đường đi tới, không khỏi cảm khái, nhìn các công tử mặc thanh lịch trường sam, khí chất nho nhã, thực sự là cảm thấy thuận mắt hơn so với một đám nam quân quý tô son điểm phấn ở kiếp trước.
Tiểu nhân tra rất hại người a….
Sau khi vào trong, các tước quý xem thi đấu ngồi vào chỗ của mình.
Các nam nữ quân quý dự thi xếp thành một hàng, đứng đối diện bàn của tước quý, ngay sau đó cổ nhạc vang lên, các quân quý bắt đầu biểu diễn vũ đạo.
Đây là vũ đạo lúc trước chúng quân quý đã luyện tập thuần thục, một vị nam quân quý phối một vị nữ quân quý, quân quý không có bạn nhảy sẽ có cao đẳng tước quý đã định sẵn tự mình lên đài phối hợp.
Sau khi Cố Sanh vào đài, đã bị quản sự an trí ở cuối cùng, kết quả không ngoài dự đoán, nàng trở thành quân quý bị “thừa ra”.
Giữa lúc nàng buồn bực có phải bản thân đưa hà bao không đử dày, thì đã thấy một tước quý đi đến trước mặt nàng….
Là Giang Hàm!
Cố Sanh nhất thời trừng lớn đôi mắt, nhìn Nhị Điện Hạ vẻ mặt đạm nhiên, trong lòng liền kết luận, đây nhất định là Giang Hàm cố ý an bài!
Nhạc vang lên, Giang Hàm vẻ mặt nghiêm túc vươn tay phải.
Cố Sanh cúi đầu, cố nén cười, đưa tay nắm tay nàng, liền bắt đầu đối mặt tước quý ở bốn phương tám hướng xem thi đấu, dáng người lã lướt vũ động.
Biểu diễn vũ đạo mềm nhẹ đơn giản, trong lúc xoay tròn mấy vòng, Cố Sanh đều hữu ý vô ý gần kề Giang Hàm.
Hai người dán rất gần, nhưng thủy chung vẫn giữ lại một chút khoảng cách, càng thêm khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Ánh mắt Giang Hàm vẫn chuyên chú nhìn vào ánh mắt Cố Sanh, chấp nhất trong ánh mắt đương nhiên không cần phải nói, nhưng chưa từng lộ ra nửa điểm lỗ mảng, thủy chung quy củ tư thái tiêu chuẩn phối hợp với Cố Sanh.
Chỉ là, yếu hầu Giang Hàm thỉnh thoảng khẽ động, điều này chạy không khỏi đôi mắt Cố Sanh.
Một vũ điệu hoàn tất, Giang Hàm hữu lễ gật đầu với nàng, mặt không biểu tình ưu nhã rời đài.
Nếu là người bên ngoài, sợ rằng đều nhìn không ra hai người quen biết.
Cố Sanh cũng khẽ cúi người với bóng lưng của Nhị Điện Hạ, ánh mắt cảm kích, có Nhị Điện Hạ dẫn dắt, nàng dĩ nhiên càng được chú ý, Giang Hàm tất nhiên cũng là muốn dùng việc này giúp nàng một tay.
Sau khi biễu diễn kết thúc, các quân quý thối lui, thay đổi bộ y phục tiếp theo.
Trong thời gian chờ vòng đấu tiếp theo, sẽ có vũ cơ Lễ Bộ tuyển chọn từ Vũ Nhạc Ti đến trợ hứng.
Bởi vì lần này có Kỳ Hữu Đế giá lâm, nên Đông Lệ Các đặc biệt mở thiên tỉnh, chứng tỏ màn biểu diễn kế tiếp sẽ vô cùng đặc sắc.
Mấy bộ trang phục của Cố Sanh cũng không tính toán phiền phức, ngày thường nàng vốn là thiên tư thanh lệ, không thích hợp trang đậm, muốn phát huy ưu thế của bản thân, trang diện phải phù hợp nếu không trái lại sẽ phản tác dụng.
Nàng rất nhanh đã trở lại chỗ ngồi chờ dự thi, đợi màn biểu diễn tiếp theo.
Nam quân quý thay y phục tương đối nhanh, Cố Sanh là nữ quân quý trở ra đầu tiên, cũng dẫn tới một chúng nam quân quý ghé mắt, không ít người lộ ra ánh mắt tán thán.
Cố Sanh tìm chỗ nhập tọa, vốn định nhìn xem chúng hoàng tước bên kia có thân ảnh Cửu Điện Hạ hay không, lại trùng hợp gặp phải hí vũ bắt đầu, ánh mắt của nàng cũng lập tức bị cảnh tượng trước mắt thu hút.
Một đám vũ cơ mặc váy lựa mỏng bạch sắc , bên hông đeo ti trù, từ thiên tỉnh chậm rãi bay xuống, dáng người mềm mại, tựa như thiên nữ tán hoa rơi vào vũ đài.
Mỗi người đều là trang dung tinh xảo, thắt lưng thanh mảnh, theo nhạc xoay tròn, mềm mại như tơ, khi thì lại nhấc lên giữa không trung, giống như tiên cảnh.
Một nhạc khúc du dương kết thúc, mấy vũ cơ như tiên tử chậm rãi bay lên không trung, một thân ảnh cao gầy , vũ phục đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện ở giữa các vũ cơ, bên hông không buộc dây thừng, khiến tịch gian một mảnh kinh thán.
Hồng y vũ vơ mang mặt nạ bạch sắc, tư thái nhất trí với những vũ cơ khác, yên lặng đứng yên ở giữa vũ đài.
Ngay sau đó, nhạc khúc đột nhiên biến đổi, tiếng trống liên hồi, nhạc khúc sục sôi, các vũ cơ bạch y nhanh chóng thối lui, chỉ lưu lại hồng y vũ cơ ở trên đài, theo nhạc khởi vũ.
Cố Sanh bị hình ảnh trước mắt làm kinh sợ.
Chỉ thấy vữ cơ bên hông bên hông rút ra nhuyễn kiếm, theo vũ khúc mà kiếm hí vũ, tốc độ cùng lực đạo vô cùng tinh chuẩn, người xem cảm xúc dâng trào khí huyết sôi trào!
Đợi cho nhạc khúc tiến vào cao trào, hồng y vũ cơ một cước giẫm lên lan can của vũ đài, mượn lực nhảy đến giữa không trung, mũi chân điểm nhẹ lên thạch trụ, cả người liền phi thẳng lên cao, thẳng tắp đem kiếm đâm vào một bố trù (mảnh vải) ở thiên tỉnh!
Một đạo kiếm khí xẹt qua, bố trù theo hồng y vũ cơ từ giữa không trung phiêu linh rơi xuống, chậm rãi lộ ra một tấm biển chữ vàng.
Lúc vũ cơ tiếp đất, tấm biển trên đỉnh đầu đã hiển hiện bốn chỡ lớn “vạn tử thiên hồng”, Kỳ Hữu Đế đứng dậy trầm trồ khen ngợi!
Một chúng tân khách đều đứng dậy, tiếng vỗ tay cùng tiếng xôn xao vang tận mây xanh!
Hồng y vũ cơ nâng tay lưu loát xốc lên mặt nạ, một đôi hoa đào thiển đồng mang theo tiếu ý, cầm chuôi kiếm, cung kính ôm quyền nói với Kỳ Hữu Đế: “Chúc mừng phụ hoàng, Đại Hạ hưng thịnh thiên thu vạn tuế !”
“Cửu Điện Hạ?!”
Cố Sanh lúc này rốt cục theo chúng tân khách đang sôi trào mà đứng lên, giật mình nhìn về phía vũ đài.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt mặc vũ phục vãn búi tóc.
Tuy rằng lúc này bởi vì mới vừa múa kiếm, búi tóc đã có chút tán loạn, y quan cũng không chỉnh tề, nhưng không chút ảnh hưởng đến vẻ tao nhã của Cửu Điện Hạ.
Bởi vì gốc độ, mới vừa rồi Cố Sanh vẫn chưa phát giác hồng y nữ tử dáng người thanh mãnh non nớt, thẳng đến lúc này mặt nạ tháo xuống, nàng mới nhận ra người đó đúng là tiểu nhân tra, nhất thời cả kinh á khẩu không nói nên lời.
Mà các nam quân quý ở bên cạnh liên tiếp hô hào, đã sắp khiến lỗ tai nàng chấn động đến điếc!
Cố Sanh bưng lỗ tai xem xét bên cạnh, các nam quân quý đã kích động đế khóe mắt phiếm lệ, nàng không khỏi âm thầm tưởng tượng trong tương lai bọn họ sẽ mặc váy vãn búi tóc…..
Không bao lâu, Cửu Điện Hạ ở giữa vũ đài, được một đám bạch y vũ cơ vây quanh mà xuống đài, búi tóc vốn dĩ đã có một chút cầm giữ không được, trâm cài lại bị chen lấn rơi xuống.
Trong lúc Giang Trầm Nguyệt hoảng loạn cúi đầu nhìn thoáng qua, quay đầu lại dùng ánh mắt “đừng đụng đến kiểu tóc của ta”, lạnh nhạt nhìn thoáng qua vũ cơ phía sau, khiến vũ cơ sợ đến vội vàng thối lui.
Cố Sanh: “….”
Thảo nào đa số tước quý điều mang ngọc quan, đám hùng hài tử đam mê quyền thuật này nhảy một điệu vũ cũng có thể nhảy tán loạn cả búi tóc, thực sự bất tiện khi đánh đám.
Nhưng….bởi vì sự xuất hiện của Cửu Điện Hạ, Cố Sanh bỗng nhiên cảm thấy một đám quân quý như nàng đây, ảm! đạm! thất ! Sắc!
Người này là tới phá hoại sao?!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)