Ngoài động mưa to không dứt, bất quá mới giờ Thân, sắc trời đã bị mây đen che lấp nặng nề.
Tâm tình của Cửu Điện Hạ dần dần trở nên nôn nóng, bắt đầu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhìn tay áo của Cố Sanh.
Cố Sanh đối với cử động như vậy của tiểu nhân tra tập mãi thành thói quen, gần như phản xạ có điều kiện vô thức muốn từ trong tay áo lấy bao giấy dầu gói cao điểm ra, trong lòng lẩm bẩm nói: “Cửu Điện Hạ đói bụng, Cửu Điện Hạ đói bụng….
Ăn ý của hai người cũng không hữu dụng như bình thường, bởi vì Cố Sanh đã bỏ thói quen mang cao điểm bên người nửa năm rồi, trong tay áo hôm nay chỉ còn lại túi tiền, nàng đã không phải một thư đồng ngốc nữa.
Cửu Điện Hạ cúi đầu, khổ sở run run lỗ tai.
Cố Sanh cảm thấy rất lo lắng việc không thể cho tiểu nhân tra ăn no, xê dịch cái mông đến gần Cửu Điện Hạ, trấn an: “Lát nữa đến doanh địa thì sẽ có thức ăn, điện hạ ngoan, nhịn một chút.”
Thần sắc của Cửu Điện Hạ càng thêm ưu thương — bởi vì Bát Công Chúa trốn đi phát sinh quá đột ngột, hậu cần vẫn chưa chuẩn bị kịp, trong doanh địa chỉ có rau dại cùng khoai lang ăn vào vô vị, nhẫn đến trở lại doanh địa cũng vô dụng…
Ước chừng nửa canh giờ, bên ngoài mưa đã yếu đi, trong không khí cô độc rơi xuống vài giọt mưa, Cố Sanh lập tức chuẩn bị khởi hành.
Ngụy Tam cũng cõng túi hành lý, như cũ dự định tự mình tiễn Cố Sanh đến doanh trướng.
Cố Sanh hôm nay gặp gỡ Cửu Điện Hạ, đã không cần người bên ngoài dẫn đường, nghĩ thầm không thể chậm trễ thời gian săn bắn của người ta, nhân tiện nói tạ ơn uyển chuyển từ chối Ngụy Tam dẫn đường.
Cửu Điện Hạ phủi phủi góc áo, cũng ý thức được sắp cáo biệt cùng thợ săn kia, niệm tình người này có công cứu thư đồng, liền nâng tay uy nghiêm nói: “Ban thưởng —”
“….” Cố Sanh vốn dự định sau khi cáo từ sẽ khiến Giang Hàm ban chút ngân lượng cho phụ thân và huynh trưởng của Ngụy Tam, xem như tạ ơn.
Dù sao người ta là nhiệt tâm giúp đỡ, ngay mặt “Giao dịch tạ ơn” rốt cuộc có chút tổn thương tình cảm trên cao nhìn xuống còn là trên cao nhìn xuống mà “ban thưởng”.
Nhưng tiểu nhân tra là mặc kệ những chuyện này.
Xung quanh lại không có cung nữ cùng tùy tùng, mệnh lệnh của Cửu Điện Hạ chỉ có Cố Sanh có thể chấp hành.
Dừng chốc lát Cố Sanh không dám trái lệnh, chỉ đành kiên trì tiến lên đem túi tiền ra, tận lực dùng ngữ khí đương nhiên mà nói: “Ân cứu mạng của Ngụy cô nương ta không có gì báo đáp, trên người chỉ mang theo chút tiền, coi như là ta mua vài cái bẫy thú cho cô nương….”
Ngụy Tam lập tức khước từ “phần thưởng của Cửu Điện Hạ” , cười sang sảng với Cố Sanh: “Nếu ngươi xem ta là bạn bè, cũng đừng nói chuyện này, nếu có lần sau, ta sẽ tức giận! Được rồi chúng ta lên đường, ta tiễn các ngươi đến chỗ đó, mới có thể an tâm trở lại, trong rừng nhiều mãnh thú, sao có thể để hai cô nương nhu nhược các ngươi một mình du đãng?”
Cố Sanh quay đầu lại liếc mắt nhìn “Tiểu nhân tra nhu nhược” một cái, nhìn thấy Cửu Điện Hạ như cũ không có biểu tình gì, lúc này mới an tâm một chút, liền thuận theo ý tốt của Ngụy Tam.
Nói đến cũng sầu, từ nhỏ đến lớn Cửu Điện Hạ đều mang dung nhan vô hại, đến chỗ bào cũng bị người ta xem thành một bình hoa không chịu nổi một kích.
Chỉ có lúc căm tức hoặc cảnh giác, người bên ngoài mới có thể phát giác ra một tia uy hiếp, mà đa số thời gian Cửu Điện Hạ là không có tâm tình cũng biểu hiện gì.
Cho nên sau khi Cố Sanh biết được sự kiện “gối thiêu hoa”, cũng không trách cứ người nhà mình không biết quan sát.
Lúc ra cửa động, Cửu Điện Hạ đang mừng thầm đợi Cố Sanh cầu xin nàng bế qua vũng nước….
Ngụy Tam cũng rất không có nhãn lực đặt mông ngồi xỗm trước mặt Cố Sanh, đưa lưng về phía nàng, bảo nàng leo lên, muốn cõng nàng qua vũng nước để tránh nàng lại rơi vào trong bùn lầy…..
Trong nháy mắt Cố Sanh cảm thụ được bên cạnh có một cổ phẫn nộ cuồn cuộn mà đến….
Đáng tiếc Ngụy Tam chỉ là một bách tính bình thường, không có năng lực cảm nhận cùng đáp lại chiến đấu tin tức tố của Cửu Điện Hạ, không nhìn ra tiểu nhân tra phẫn nộ khi bị phá đám, như trước vui tươi hớn hở đem Cố Sanh cõng qua vũng nước.
Cố Sanh xin lỗi mà quay đầu lại nhìn một cái —
Tiểu nhân tra cô độc đứng trước cửa động, nhìn chằm chằm bóng lưng của Ngụy Tam, vẻ mặt oán giận như muốn nói “Thu hồi phần thưởng, kéo xuống phạt hình trượng”.
Cố Sanh bất đắc dĩ thở dài, cũng may bên cạnh không có ma ma cũng không có tùy tùng.
Ba người theo đường nhỏ đi vào sâu trong cánh rừng.
Không bao lâu, Ngụy Tam dẫn đường ở phía trước bỗng nhiên dừng bước, hướng phía sau “xuỵt” một tiếng, quay đầu lại cố sức ngửi không khí xung quanh.
Cố Sanh hiếu kỳ hít mũi, sau đó ngửi ngửi, không phát hiện mùi dị thường, liền vẻ mặt nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Cửu Điện Hạ thiển đồng khẽ chuyển, thần sắc có chút không kiên nhẫn, những vẫn nàng giải thích nghi hoặc cho nàng: “Có mùi máu tươi.”
Cố Sanh bừng tỉnh đại ngộ, trong không khí xác thực có một mùi tanh rất nhạt, nàng còn tưởng rằng đây là vị đạo đặc biệt trong rừng cây sau cơn mưa.
Xem ra Ngụy Tam đối với con lợn rừng vẫn canh cánh trong lòng, Cố Sanh có chút nóng lòng, tiểu nhân tra sao có thể kiên trì cùng nàng tìm lợn rừng?
Đang nghĩ ngợi nên khuyên Ngụy Tam như thế nào để nàng chịu đi, đã thấy Ngụy Tam ở phía trước tựa hồ phát hiện gì đó, cài tên xong liền lủi vào trong đống cỏ hoang!
Cố Sanh vội vàng đuổi theo, mới vừa tiến vào bụi cỏ liên thấy trong cỏ hoang trước vách đá cách đó không xa, đang tất tất tốt tốt phát ra tiếng động.
Ngụy Tam nén hơi thở, vẻ mặt chuyên chú kéo cung, nhắm ngay lông ma lấp ló trong bụi cỏ.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân thảnh thơi của tiểu nhân tra, giọng nói giội nước lã quen thuộc: “Cây cung cũ nát này của ngươi là tổ truyền? Phải mấy trăm năm không bảo dưỡng rồi đi? Còn không bằng nhặt một khối đá…ngôi….”
Cố Sanh vội vàng xoay người, dùng tay che miệng tiểu nhân tra!
Che xong nàng liền ngẩn người…..
Cố Sanh cứ như vậy ngẩng đầu lên, nhìn Cửu Điện Hạ bị nàng che miệng….. Ánh mắt hoa đào Chậm rãi buông xuống, nhìn về phía nàng —
Dưới hàng mi thật dài hàn ý tụ lại, đầy mắt viết mấy chữ lớn “có phải ngươi chán sống rồi không?”
Cố Sanh vội vàng buông tay ra, thật ra chỉ là quá mức khẩn trương, phản xạ có điều kiện không muốn để người khác quấy rối người ta săn bắn mà thôi, nhất thời đã quên người phía sau là tiểu nhân tra ….
Không đợi Cửu Điện Hạ “giáng tội”, con mồi trong bụi cỏ sợ là đã phát hiện tiếng động ở bên này, cảnh giác bỏ chạy, Ngụy Tam vội vàng cất bước đuổi theo.
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn về phía hang động cách đó không xa, tựa hồ bỗng nhiên phát hiện gì đóm ánh mắt đột nhiên cảnh giác, chuyên chú nhìn quét qua địa hình xung quanh.
Có sào huyệt.
Cố Sanh không rõ tiểu nhân tra đang suy luận cái gì, chỉ thấy đôi mắt hoa đào chợt lóe, khóe môi liền hiện lên tiếu ý hưng phấn đặc hữu trước đây.
“Điện hạ?” Cố Sanh không kịp hỏi nhiều chỉ thấy tiểu nhân tra lắc mình chạy ra ngoài!
Nàng cũng xoay người, chỉ thấy một thân ảnh hạnh hoàng ở phía trước phi lủi đến bên cạnh Ngụy Tam, đột nhiên đẩy một cái, lúc đứng vững chân, cung tiễn trong tay Ngụy Tam đã không thấy tung tích….
Cố Sanh: “…..”
Tiểu nhân tra cư nhiên cướp cung tiễn của người ta!
Vừa rồi không phải ngài còn xem thường “Cung tiễn tổ truyền” của người ta sao?
Cố Sanh không phải lần đầu xem Cửu Điện Hạ săn bắn.
Hàng năm đầu thu hoàng thất đều sẽ định kỳ săn bắn ở bãi săn Mộc Lan, Cố Sanh đương nhiên là suốt quá trình đều bầu bạn bên cạnh Cửu Điện Hạ, đối với chuyện này cũng không ngạc nhiên.
Bất đồng chính là ở bãi săn, dùng đều là trang bị hoàn mỹ không có chỗ nào mà không phải là ngàn dặm mới tìm được một.
Mà lúc này Cố Sanh không chỉ nghĩ không ra, Cửu Điện Hạ vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với lợn rừng, mà càng khó hiểu chính là Giang Trầm Nguyệt cư nhiên đoạt lấy cung tiễn cũ nát!
Vậy làm sao phát huy công dụng?
Trong nháy mắt, tiểu nhân tra đã dùng hành động thực tế giải thích nghi hoặc của Cố Sanh.
Con lợn rừng lao ra khỏi bụi cỏ, phía sau không xa lắm, thân ảnh hạnh hoàng cực nhanh lao đến.
Vừa trở mình, lăng không đạp lên lưng lợn rừng, quỳ một gối, khom người hướng xuống kéo cung, mũi tên vuông góc cắm vào cột sống lợn rừng.
Vèo một tiếng âm thanh huyết nhục xé rách vang lên!
Mũi tên từ khoảng cách gần như bằng không cắm vào lưng lợn rừng, thẳng tắp xuyên qua thân nó!
Xạ kích cự ly gần như vậy, khiến cung tiễn cũ kỹ phát huy cực hạn sức mạnh!
Sức mạnh cực lớn khiến lợn rừng bị áp đảo, toàn thân bất động trên mặt đất lầy lội sau cơn mưa!
Tất cả quy về vắng vẻ.
Cố Sanh ngây ngốc đứng tại chỗ, Ngụy Tam ở phía trước cả kinh con ngươi đều sắp trừng rớt ra ngoài!
Giang Trầm Nguyệt một đấm nhắm thẳng lưng lợn rừng, xoay người nhảy lên, nhằm phía trước, tựa hồ có mục đích khác.
Cố Sanh vội vàng đuổi theo Cửu Điện Hạ.
Lúc chạy đến dưới vách đá, chỉ thấy tiểu nhân tra một tay ôm một con lợn con đang kêu la, từ trong một bụi cây nhảy ra ngoài, trong miệng còn hưng phấn nỉ non: “Ta muốn ăn lợn sữa quay…Thịt heo thái lát chấm tương….. Lợn sữa nướng da giòn….”
Cố Sanh: “…..”
Nếu Bát Công Chúa biết được nàng trốn đi làm hại tiểu hoàng muội trong nhà đói thành đức hạnh này, không biết nàng ấy có cảm thấy hổ thẹn hay không….
Phía sau Ngụy Tam đang cẩn trọng từ túi hành lý lấy dây thừng ra để trói lợn rừng, lưu loát đem lợn rừng bị Cửu Điện Hạ giết chết buộc chặt.
Sau đó kéo tấm ván gỗ đi đến trước mặt Cố Sanh, nguyện đổ chịu thua nói: “Con heo này quá nặng, ta giúp các ngươi kéo về doanh địa.”
“…..” Cố Sanh xấu hổ mỉm cười, Cửu Điện Hạ hiển nhiên chỉ chung tình lợn sữa, nàng chỉ đành dán bên tai nhỏ giọng nói với Ngụy Tam: “Không cần, bằng hữu của ta khẩu vị không tốt, ăn không nổi món ăn sơn dã…”
Ngụy Tam nghe vậy hiểu rõ, quyết định thay Cửu Điện Hạ “khẩu vị không tốt” Giải quyết món ăn sơn dã này, sau khi đến doanh địa liền vui tươi hớn hở đem con mồi kéo trở về nhà.
Cố Sanh xin Cửu Điện Hạ phân phó quân sĩ thay nàng kéo con mồi, còn muốn tiện thể ban chút nguyên liệu thể hiện tâm ý nhưng bị Ngụy Tam từ chối hảo ý.
Quân doanh đóng tại một nơi bằng phẳng dưới chân núi.
Bởi vì Cố Sanh chậm chạp không được đưa đến quân doanh Giang Hàm đã phái người đi tìm nàng, chợt nghe thuộc hạ báo lại Cố Sanh đã chờ ở ngoài quân doanh.
Giang Hàm lập tức xuất môn nghênh tiếp, xa xa nhìn thấy Cố Sanh đứng bên cạnh A Cửu, búi tóc mất trật tự không chịu nổi, hiển nhiên là không tránh được cơn mưa vừa rồi, thân thể sợ là đều bị xối ướt.
Đối diện A Cửu đang đứng hai đầu bếp, trong tay còn ôm một con heo sữa, tựa hồ đang nghe Cửu Điện Hạ phân phó phương thức cùng khẩu vị để chế biến.
Giang Hàm chính lý lại y phục, nhanh nhẹn đến bên cạnh Cố Sanh, đau lòng ôn nhu nói: “Bị thấm mưa rồi đi? Trì hoãn lâu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã đi trú mưa rồi, không ngời vẫn bị ướt.”
Cố Sanh quay đầu, chỉnh lại búi tóc rối tung nói: “Không có việc gì, trên người đã hong khô.”
Giang Hàm gật đầu, săn sóc nói: “Biết ngươi đến vội vangg, trong trướng bồng đã chuẩn bị xiêm y cho ngươi tắm rửa, trước tiên ngâm nước nóng ấm chân đi.”
Cố Sanh gật đầu, đang muốn theo Giang Hàm rời khỏi, cổ tay tay trái lại bị người đột nhiên nắm lấy, một bả kéo trở về chỗ cũ!
Quay đầu lại, Cố Sanh vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Mới vừa rồi còn đang chuyên tâm phân phó đầu bếp quay lợn sữa, lúc này còn không quên chăm chú nhìn cử động của người bên cạnh!
“A.” Cửu Điện Hạ xoay người, hướng Giang Hàm lộ ra một nụ cười không quá thiện ý, buông cổ tay Cố Sanh ra, tiện đà ôm thắt lưng nàng, thản nhiên nói: “Nàng là một quân quý, đến trướng bồng của nhị tỷ thay y phục ngâm chân, còn thể thống gì?”
Giang Hàm nghe vậy ngẩn ra, có chút xấu hổ, vừa muốn nói với Cố Sanh một tiếng là nàng suy nghĩ không chu toàn, chợt nghe cửu hoàng muội tiếp tục nói: “Sai người mang y phục đến doanh trướng của ta, nước nóng phải đun thêm vài chậu.”
Nói xong liền không chút nào khách khí mà ôm lấy thắt lưng Cố Sanh, kéo nàng về phía trướng bồng của mình….
Cố Sanh: “…..”
Giang Hàm: “….”
Không ngờ quân quý người ta cứ như vậy đến trướng bồng của ngươi thay y phục ngâm chân thì có thể thống!
Cố Sanh bị cánh tay Cửu Điện Hạ mạnh mẽ ôm về phía doanh trướng, cổ tay phải lại bị người nắm lấy, kéo ngược lại phía sau, bước chân lúc này mới dừng lại.
Quay đầu lại, Giang Hàm khuôn mặt bình tĩnh, gắt gao nắm cổ tay Cố Sanh, không lên tiếng.
Tim Cố Sanh nhất thời muốn nhảy khỏi cổ họng, thân thể của nàng đã ở một tư thế rất không được tự nhiên bị hai hoàng tước túm kéo, lực đạo còn không khách khí thực sự có chút đáng sợ!
“Điện hạ!”
Một tiếng này của nàng, hai vị “điện hạ” đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nhìn chằm chằm đợi nàng lựa chọn giữa hai người.
Nàng Cố Sanh nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Giang Trầm Nguyệt một cái.
Một chút không lưu ý liền khiến cây trâm vốn đã lỏng lẻo trên búi tóc chấn động xuống đất, đầu to của trầm cài hướng xuống, cắm vào trong bùn đất sau cơn mưa.
Ba người đồng thời cúi đầu, nhìn về phía cây trâm!
Trầm mặc giây lát Giang Hàm chủ động buông tay, rất có phong độ khom lưng muốn thay Cố Sanh nhặt cây trâm lên, lau khô sẽ trả lại.
Cửu Điện Hạ đột nhiên ý thức được nhị tỷ đang muốn dùng thủ đoạn thể hiện phong độ, trong nháy mắt đã buông Cố Sanh ra, dùng ưu thế tuyệt đối về tốc độ, giành trước Giang Hàm nhặt cây trâm lên!
Tiện thể chộp cả tay bùn đất……
Giang Trầm Nguyệt thẳng thắn lưu loát, nâng tay đem cây trâm đầy bùn đất cắm vào búi tóc của Cố Sanh!
Bùn đất trên cây trâm theo sợi tóc chậm rãi chảy đến thái dương của Cố Sanh….
Cửu Điện Hạ nheo thiển đồng nhìn về phía nhị tỷ, khóe miệng hiện lên nụ cười thắng lợi.
Cố Sanh ở bên cạnh dần dần bị bùn lầy chảy xuống che mờ cả mắt…..
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)