Trở lại trong cung, thị nữ vội vội vàng vàng đón A Na Nhĩ vào tiền điện, nói là ngũ hoàng tử đặc biệt vào cùng bái phỏng quốc vương Tây Cương.
“Thất hoàng tử đến sao?” A Na Nhĩ thăm dò.
Thị nữ lắc đầu.
A Na Nhĩ có vẻ thất vọng, ngày đó trên yến hội, đại hoàng tử, ngũ hoàng tử, cùng thất hoàng tử đều đến kính rượu, so sánh với nhau, thất hoàng tử thoạt nhìn an phận thành thật, hợp tâm ý nàng nhất.
Phụ hoàng vốn dĩ cố ý muốn nàng gả cho siêu phẩm hoàng tước của Đại Hạ, nhưng A Na Nhĩ nghe nói siêu phẩm hoàng tước kia là một vị cô nương, liền cực lực phản kháng!
Tuyệt thực nhiều ngày mới tranh thủ được quyền lợi tự mình chọn phu quân.
A Na Nhĩ từ nhỏ đã thích cùng nam hài chơi đùa, cô nương rốt cuộc chú ý một chút, sợ bẩn sợ mệt còn tâm tư mẫn cảm, khó hầu hạ.
Tính tình bá đạo như nàng chỉ có thể tìm một nam nhân có thể chịu được nàng dày vò.
Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã hướng tới vòng tay vững chắc như dũng sĩ Đột Quyết, cường tráng lưng hùm vai gấu.
Thể trạng như vậy mới có thể khiến A Na Nhĩ cảm thấy an toàn.
Nhưng đi đến Trung Nguyên mới phát hiện, bất luận Tước Quý cao cấp thế nào, đa số đều là hào hoa phong nhã, dáng vẻ thanh mãnh.
Đã là như thế này, nàng cũng chỉ có thể chọn một hoàng tước thoạt nhìn “tính phục tùng” cao một chút làm phu quân.
Kỳ Hữu Đế tổng cộng chỉ dưỡng dục năm vị hoàng tước, trong đó có ba vị là hoàng tử.
Đại hoàng tử béo giống như một con gấu, ánh mắt ngũ hoàng tử nhìn nàng mang theo sắc giận, chỉ có thất hoàng tử an phận thành thật tướng mạo tuy nói quá phận thanh tú nhưng rốt cuộc xem như cao lớn.
Nhưng mà, đến cửa bái phỏng lại là ngũ hoàng tử.
A Na Nhĩ chán nản vào cửa điện, không chút che giấu tâm tình — Nàng đối với hoàng tử ngồi bên cạnh phụ vương, không có hứng thú.
Ngũ hoàng tử lại giống như hoàn toàn không phát giác lãnh đạm của nàng, vừa thấy A Na Nhĩ đến gần lập tức đầy mặt tươi cười đứng dậy, ân cần dùng tiếng mẹ đẻ của Tây Cương chào hỏi A Na Nhĩ.
A Na Nhĩ mặt không biểu tình dùng lễ nghi bản tộc đáp lễ, động tác ưu nhã, nét mặt lại mang theo xa cách vạn dặm.
Trái lại quốc vương Tây Cương vô cùng hưởng thụ đối với thành ý của ngũ hoàng tử, tâm nguyện lớn nhất của hắn là để nữ nhi mang cốt nhục của siêu phẩm hoàng tước.
Hôm nay tâm nguyện thất bại, tốt xấu gì cũng phải để nàng lên làm chính phi, cho nên ngũ hoàng tử này xác thực là một lựa chọn không sai.
Kết quả nha đầu kia vẫn bắt bẻ hà khắc!
Cũng may ngũ hoàng tử khí lượng không nhỏ, cho đến lúc cáo biệt chưa từng lộ ra nửa phần tức giận do bị lạnh nhạt.
Sau khi tiễn khách, hai người đóng cửa lại tranh chấp một hồi.
A Na Nhĩ hạ quyết tâm làm trắc phi cho thất hoàng tử, quốc vương Tây Cương tức giận đến thổi râu mép trừng mắt.
* * * * * * * *
Cố Sanh vô cùng khó hiểu, liên tiếp hai ngày tiểu nhân tra đều thỉnh thoảng âm thầm cắm mộc trâm lên búi tóc của nàng…..
Bất luận là bởi vì sao, đối với sở thích đột ngột của Cửu Điện Hạ Cố Sanh vốn dĩ là không có bất kỳ bất mãn gì.
Nhưng điện hạ…. Nếu ngài muốn cài trâm thay người ta, vậy thì dùng chút tâm đi được không?
Vì sao mỗi lần ngồi xuống trước bàn trang điểm liền thấy bản thân cả đầu đầy mộc trâm, giống như đi dâng hương bái phật, cắm thất điên bát đảo!
Trâm cài trên đầu cô nương nhà ai lại dựng thẳng mà cắm ở giữa búi tóc! Thoạt nhìn rất ngốc ngài biết không điện hạ!
Cố Sanh che ngực thở dài, hận không thể đem tất cả mộc trâm Cửu Điện Hạ tàng trữ đều trộm đi bẻ gãy!
Mở mắt ra, lẳng lặng xem kỹ bản thân trong gương.
Không bao lâu, tâm tình của Cố Sanh đột nhiên càng thêm trầm thấp!
Để sát vào nhìn khuôn mặt trong gương đồng, hơi cúi đầu —
Nơi này…. Ngay phía dưới cằm, một tầng nếp gấp nhợt nhạt kia là cái gì? Là cái gì!
Nhất định không phải cằm đôi!
Cố Sanh hút một ngụm lãnh khí, vội vàng ngẩng cao đầu, khiến cằm đôi mơ hồ hiển hiện biến mất vô hình!
Nàng vội vàng đứng lên, hướng cái gương dạo qua một vòng, hỏi Thạch Lựu ở bên cạnh: “Ngươi xem, có phải gần đây ta béo lên hay không?”
Thạch Lựu ngốc nghếch tinh tế đánh giá, vốn cũng không phát hiện có cái gì khác biệt nhưng trong đầu bỗng nhiên quang mang chợt lóe, trừng mắt kích động nhìn về phía Cố Sanh: “Không phải là tiểu thư mang thai rồi đi!”
Cố Sanh nhất thời bị đả kích đến tâm đều nát!
Cho dù là béo một chút, cũng không đến mức giống như mang thai đi!
Ôm nỗi hận ôm nỗi hận tránh khỏi ánh mắt chờ đợi của Thạch Lựu, cả giận nói: “Đừng nói bậy!”
Thạch Lựu cũng không biết tiểu thư nhà mình vẫn chưa cùng lạc thân vương đi đến “một điểm kia”, vui vẻ vòng quanh Cố Sanh, kích động nói: “Tiểu thư! Gọi gọi thái y đến bắt mạch đi!”
Cố Sanh nghe vậy càng cảm thấy lo lắng, hận không thể đụng vỡ gương đồng trước mắt.
Thái y đến bắt mạch sẽ nói thế nào?
“Đề nghị vương phi sau này ăn ít đồ ngọt một chút, tản bộ nhiều…”
Xấu hổ! Muốn! Chết!
Cố Sanh ngã lên giường, đem bản thân vùi vào trong chăn.
Đều nói lúc người ta phát sầu không muốn ăn uống, nhưng hết lần này tới lần khác nàng càng sầu càng muốn liên tục ăn.
Từ lúc gả đi, suốt ngày nhàn rỗi ở trong phủ, đi hai bước sẽ nghỉ ngơi ở lương đình ăn cao điểm, ăn đồ ngọt….
Nhàn đến không có việc gì thì đến thiện phòng nghiên cứu cao điểm hương vị mới, nghĩ đến Tây Cương công chúa mà trong lòng hốt hoảng, càng hoảng hốt càng muốn ăn gì đó, vì vậy nàng một lần lại một lần ăn ăn uống uống….
Cửu Điện Hạ đã thật nhiều ngày không thể ăn được cao điểm nàng tự làm nữa, bời vì tất cả đều bị Cố Sanh ăn sạch trong thiện phòng!
Cố Sanh run rẩy lấy móng vuốt nhéo nhéo thắt lưng của mình…
Trời ạ!
Nghe bên ngoài thông báo Cửu Điện Hạ giá lâm, Thạch Lựu vội vã đỡ nàng từ trên giường đứng lên.
Cố Sanh lắc lắc vai khiến nàng ấy không cần lo cho nàng, để nàng cam chịu dùng lưng tiếp giá đi!
Chính diện đã béo đến không dám nhìn người nữa!
Thần thiếp tự ti!
Thạch Lựu vô thố đứng bên giường, một mình cúi người thỉnh an Cửu Điện Hạ.
Giang Trầm Nguyệt đối với tư thái tiếp giá của thư đồng ngốc cũng không biểu hiện tâm tình gì, vẫy lui thị nữ, liền một mình ngồi bên cạnh Cố Sanh.
Vì vậy, Cố Sanh đang vùi đầu giả chết lại cảm giác được có người đang cắm mộc trâm lên đầu nàng….
“Điện hạ!” Cố Sanh tức giận đứng lên, mang theo một đầu mộc trâm mới vừa cắm, lạnh nhạt nói: “Ngài cắm nhiều mộc trâm cho vi thần làm gì! Không phải ngài không thích người ta đầy đầu phối sức sao!”
Giang Trầm Nguyệt vội vàng giấu mộc trâm còn lại vào trong tay áo, thẳng thắn trả lời: “Ngày đó trên yến hội ta nhìn thấy thật nhiều hồ cơ trên đầu đều cắm loại mộc trâm này.”
Sau đó có một dũng sĩ người Hồ nói cho Cửu Điện Hạ biết, trâm cài cắm thẳng là tượng trưng hồ cơ chủ động cầu yêu đối với phu quân…..
Cố Sanh cũng không biết những cây trâm này ký thác hi vọng thế nào của tiểu nhân tra, trong lòng còn đang vì chuyện mập ra mà sầu não, cúi đầu kéo khăn lẩm bẩm nói: “Điện hạ… Vi thần muốn ra phủ đi dạo phố, tự mình đi dạo, không ngồi kiệu!”
“Vì sao không ngồi?” Giang Trầm Nguyệt hơi nhíu mày.
Thư đồng ngốc vốn là thể lực kém cỏi, buổi tối làm không được bao lâu đã khóc hô không được, ban ngày còn muốn lãng phí thể lực đi dạo phố, điều này sao có thể được đây?
Cố Sanh nhăn nhó ưỡn ngực, ý bảo tiểu nhân tra nhìn thắt lưng tròn ra của mình.
Ngượng ngùng ngắt thắt lưng hổ thẹn nhỏ giọng nói: “Ngài nhìn xem vóc dáng của vi thần…..”
Trong lúc cử động, đôi thỏ ngọc trước ngực Cố Sanh cũng bởi vì béo ra mà càng thêm đầy đặn, vô cùng hợp với tình cảnh mà……rung động trước mặt Giang Trầm Nguyệt!
Mi tâm của Cửu Điện Hạ lập tức giãn ra, bất mãn trong lòng tiêu tan thành mây khói!
Đưa tay đem Cố Sanh kéo vào trong lòng, thẳng thắn thành khẩn tán thưởng: “Rất không sai, ái phi không hổ là cực phẩm quân quý.”
Cố Sanh: “…..”
Lần đầu được tán thưởng như vậy, lẽ nào thật sự là bởi vì nàng quá béo, ngay cả tiểu nhân tra cũng cảm thấy thương hại đến an ủi nàng?
Cố Sanh càng thêm ưu thương, không ngừng náo loạn muốn xuất phủ tản bộ, không cần thị nữ cũng cỗ kiệu!
Ánh mắt Cửu Điện Hạ vẫn nhẹ buông xuống, nhìn kỹ chỗ kia của Cố Sanh mà ngẩn người, dần dần lộ ra một tia vui sướng, ấp úng đáp ứng: “Được, được, ta cùng ái phi đi dạo.”
Cố Sanh nhất thời lòng tràn đầy cảm động, không nghĩ tới tiểu nhân tra sẽ có một mặt “nói nghĩa khí” như vậy, không chỉ nói dối an ủi nàng còn chủ động bồi nàng!
Ngày thứ hai sau khi dùng xong điểm tâm, Cố Sanh kích động quay về phòng ngủ, lấy ra mấy bộ y phục mới mẫu thân chuẩn bị cho nàng, nhất kiện nhất kiện thử trước gương đồng.
Không may, nàng thực sự béo ra rồi!
Chiếc váy thắt eo cũng mặc không ra phong tư nhược liễu trong gió như trước nữa.
Nữ nhân trong gương nhất phái nở nang, xác thực bắt đầu có một chút khí thế vương phi…
Cố Sanh cố nén chua xót, cuối cùng mặc vào một bộ đan nhu, đi ra khỏi phòng ngủ.
Bởi vì trường độ của đan nhu chỉ tới thắt lưng, chiếc váy vên dưới kéo đến gót chân, kiểu cách như vậy có thể vô cùng hoàn mỹ che giấu tiểu phúc có chút béo ra của nàng.
Cho nên, cho dù vẫn chưa đến lúc thích hợp để mặc loại xiêm y này Cố Sanh vẫn nghĩa vô phản cố mà mặc vào.
Nhưng mà…
Cửu Điện Hạ không hài lòng!
Lúc ăn điểm tâm thì còn tốt, Cố Sanh mới vừa đổi xong dân nhu bước ra liền thấy Giang Trầm Nguyệt mặt mày hớn hở miệng tươi cười, nhưng trong nháy mắt đã đong cứng.
Ánh mắt rơi vào bộ vị nào đó trước ngực Cố Sanh được đan nhu phụ trợ đến dị thường nổi bật, Giang Trầm Nguyệt trầm khóe miệng, giọng nói lạnh đến kết băng: “Nàng dự định mặc như vậy đi ra phố?”
Nghi hoặc nghi hoặc nghiêng đầu: “Đúng vậy, điện hạ không thích?”
Giang Trầm Nguyệt không trả lời, xoay người lạnh lùng phân phó Thạch Lựu: “Đi tìm một bộ xiêm y rộng rãi cho chủ tử của ngươi!”
Cố Sanh nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh?
Rộng rãi? Đây là ghét bỏ nàng béo đi!
Quả nhiên vẫn nói ra miệng!
Vì vậy, rõ ràng là giữa tháng ấm áp, Cố Sanh lại mặc y sam rộng thùng thình của mùa đông đi trên đường….
Cũng không phải lần đầu cùng Giang Trầm Nguyệt đi dạo phố, ngay cả thiếp thân thị tỳ cung không dẫn theo, chỉ hai người đi dưới dương quang ấm áp sau giờ ngọ.
Trên đường phố phồn hoa vô cùng náo nhiệt, mái ngói phản chiếu quang mang màu da cam.
Đoàn người vẫn tấp nập như cũ, dường như đi không đến điểm cuối.
Cố Sanh đã sắp nóng đến hư thoát…
Có thể hẳn là nên để người khiêng kiệu theo chờ sẵn, Cửu Điện Hạ mua cho nàng thật nhiều kẹo mạch nha kéo thành các loại hình dạng.
Trong đó có một con chim công xèo đuôi, cái đuôi đã bị tiểu nhân tra cắn mất…
“Điện hạ.” Cố Sanh kéo thân thể trầm trọng còn không quên khuyên can: “Kẹo này cũng không biết để trên quầy bao lâu, dính tro bụi không sạch sẽ, muốn ăn muốn ăn trở về bảo Lưu công công chuẩn bị, phần còn lại ngài mau ném đi.”
Cửu Điện Hạ nghe vậy ngừng liếm kẹo, cầm nửa con chim công dường như hiến vật quý đưa cho Cố Sanh, hỏi nàng: “Nàng ăn không? Cái này rất sạch, ta đã liếm qua rồi!”
Cố Sanh: “…..”
Liếm một vòng mà sạch sẽ sao? Ngài thật đúng là không chê bản thân!
Thực sự đi không nổi nữa, Cố Sanh nửa treo trên cánh tay Cửu Điện Hạ, chỉ tiểu trà quán bên đường, yêu cầu đi vào nghỉ tạm chốc lát.
Giang Trầm Nguyệt cũng không phát hiện dị thường của thư đồng ngốc, từ trong phủ đi ra, đi đến phố Khánh Long, bất quá hai dặm đường xá thực sự đoán không được thư đồng ngốc sẽ cảm thấy uể oải.
Cố Sanh nửa chết nửa sống ôm cánh tay phu quân, theo Cửu Điện Hạ đây là một phương thức lấy lòng chủ động thân cận.
Hai người bao cả nhã gian lầu hai, Cửu Điện Hạ chợt nhớ đến trong tay áo của mình không còn lại bao nhiêu mộc trâm. Những cây trâm đã cắm ra, bình thường bị thư đồng ngốc âm thầm lấy xuống tiêu hủy, hôm nay đưa tay kiểm tra hàng tồn, chỉ còn lại năm ba cây.
“A Sanh, ta phải xuống lầu mua một túi mộc trâm, nàng ở chỗ này chờ ta, đừng chạy loạn.”
“….” Đầu Cố Sanh lớn như cái đấu: “Điện hạ! Ngài mua nhiều mộc trâm như vậy làm gì!”
Giang Trầm Nguyệt không trả lời, bới lông tìm vết nhìn về phía nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng, nâng lên trước đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn một cái.
Đôi mắt hoa đào đạm kim sắc không hề chớp mắt xuyên qua hàng mi dài chuyên chú nhìn về phía nàng, trong ánh mắt lộ ra thần bí thâm tình.
Cố Sanh trong nháy mắt đã bị mỹ sắc mê hoặc, hai gò má ửng đỏ, nghĩ thầm “Điện hạ cắm cây trâm nhất định có dụng ý gì đó”, lập tức phất tay nói lời từ biệt: “Vi thần ở chỗ này chờ ngài.”
Trước mắt thanh sam nhoáng lên, bóng lưng đã đi xa.
Ra khỏi quán trà, Giang Trầm Nguyệt bước nhanh đến quầy hàng lần trước, lúc cách gần mười trượng lại đột nhiên dừng chân.
Bị người theo dõi.
Thiển đồng nhạy bén đảo qua bốn phía.
Một đám võ sĩ cải trang thường dân đang dần dần vây quanh nàng, nhìn thể trạng, không giống như người Trung Nguyên.
Giang Trầm Nguyệt hơi nghiêng người, khóe mắt quét về phía bệ cửa sổ nhã gian của trà lâu.
Thư đồng ngốc vẫn vẻ mặt si mê bám trước cửa sổ chăm chú nhìn nàng.
Thiển đồng khẽ liễm, ánh mắt nhìn bốn phía hiện ra một tia khó chịu.
Giang Trầm Nguyệt vừa chuyển đầu ngón chân, lập tức lắc mình lủi tới giao lộ, nhắm ngõ hẻm hướng Đông vắng người mà chạy.
Nếu như tranh đấu không thể tránh, vậy phải rời khỏi tầm mắt của của nàng ấy, thư đồng ngốc quá nhát gan thực sự khó hầu hạ.
Đầu cùng ngõ hẻm, đứng một cô nương trang phục dị tộc.
Nàng một thân y phục hỏa hồng, trong tay nắm mã tiên thật dài, đôi mắt giống như mèo Ba Tư hơi nheo lại, cong khóe môi, một đôi tiểu răng nanh trắng sáng lại bén nhọn lộ ra.
“Hừ, xem ngươi hôm nay còn chạy đi đâu!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)