Trong nháy mắt đã tới tết Nguyên Tiêu, Cửu Điện Hạ Cửu Điện Hạ như cũ bặt vô âm tín.
Cố Sanh xin phép nghỉ ở Quốc Tử Giám, nhàn rỗi ở nhà năm ba ngày, vốn dĩ là vì trốn tránh Lâm Nhiễm dây dưa truy vấn nhưng một khi yên tĩnh trong lòng sợ hãi càng không chỗ che giấu.
“Đây là làm sao vậy? Ủ rũ không vui.” Nhan Thị đi đến bên cạnh hoa viên.
Cố Sanh không đáp lại, như trước ngồi trên tảng đá mà ngẩn người.
Nhan Thị nhấc váy ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai nàng nói: “Điện hạ buổi tối không hẹn ngươi đi xem hoa đăng?”
Cố Sanh lấy lại tinh thần, chậm chạp chuyển mắt, nhàn nhạt đáp: “Úc, có hẹn, nhưng ta từ chối.”
“Từ chối làm gì!” Nhan Thị trừng to mắt.
Cố Sanh liếc nhìn mẫu thân một cái, chế nhạo nói: “Nhị Điện Hạ người ta chưa gấp ngài lại gấp như vậy!”
Nhan Thị nghiêm trang nói: “Hôm nay là ngày trăng tròn nhất, ngươi từ chối lời mời của người ta làm gì? Dù sao cũng phải có một cái cớ chứ, người ta tốt xấu gì cũng là Tuyên Vương của Đại Hạ, há có thể dung thứ ngươi tùy hứng hồ đồ!”
“Không có việc gì.” Cố Sanh đạm nhiên giải thích: “Điện hạ lúc này so với ta càng không có tâm tình ngắm hoa đăng, nếu như ta thực sự đồng ý, vậy mới gọi là không nhãn lực.”
Nhan Thị càng kinh ngạc: “Không có tâm tình cùng người ngắm hoa đăng? Vì sao? Đang yên lành….”
Cố Sanh ngắt lời nói: “Nương, ngài đừng loạn quan tâm nữa, là bởi vì cửu hoàng muội của Giang Hàm xuất kinh làm việc! Đây là lần đầu tiên, còn là việc rất khó giải quyết, tất cả mọi người đều chờ đợi lo lắng, nào còn tâm tình ngắm hoa đăng?”
“Cửu hoàng muội?” Nhan Thị híp mắt thu hút con ngươi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: “Chính là tiểu chủ tử ra ta phóng khoáng của ngươi?”
“Ân….” Cố Sanh không khỏi cười khổ một tiếng, mẫu thân chưa thấy qua Cửu Điện Hạ, mà chỉ nhớ kỹ mỗi lần quản sự đến phủ báo phần thưởng, Cửu Điện Hạ ra tay hào phóng đáng sợ…
Nhan Thị trầm ngâm chốc lát lẩm bẩm nói: “Hài tử kia còn nhở hơn ngươi bốn tuổi? Hài tử nhỏ như vậy đã đi công vụ? Chả trách đều nói nhà đế vương dụng tâm lương khổ!”
Nhìn thấy Cố Sanh không lên tiếng trả lời, Nhan Thị lại nói: “Nếu không, buổi tối nương cùng ngươi đi dạo phố đi?”
Nàng nâng tay nhéo gương mặt khuê nữ, từ ái cười nói: “Cô nương lớn, cũng không cùng nương ngắm hoa đăng như lúc nhỏ nữa, càng về sau a, vị trí bên cạnh ngươi cũng nên để Tuyên Vương chiếm lấy!”
Cố Sanh nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Thị, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, quả thật tết Nguyên Tiêu hàng năm, nàng đều ở bên cạnh Cửu Điện Hạ hầu hạ, đã nhớ không được là bao lâu không ngắm hoa đăng cùng mẫu thân nữa.
“Được, Sanh Nhi cùng nương đi ngắm hoa đăng.” Cố Sanh nghiêng đầu tựa vào vai Nhan Thị, đôi mắt trong suốt như thu thủy khẽ lưu chuyển, chợt nhớ đến cái gì, lại lập tức ngồi thẳng dậy, tràn đầy hăng hái cười nói: “Ngài chờ một chút, ta đem trang sức lần trước mang lên!”
Trở lại phòng ngủ, Cố Sanh đem một chiếc hộp gỗ lim trên đỉnh y quỹ xuống, đặt trên bàn trà.
Trên mặt hộp đã tích đầy bụi, mở nắp, bên trong lẳng lặng nằm một đôi lỗ tai thỏ bằng lông chồn bạc, còn mới tinh, không dính chút bụi.
Lỗ tai thỏ lông xù, đây là Cố Sanh tự tay làm cho Cửu Điện Hạ.
Hàng năm đến Nguyên Tiêu, Cố Sanh đều sẽ đội lỗ tai thỏ này cho Cửu Điện Hạ, lừa gạt tiểu nhân tra nói là mang cái này sẽ có vẻ đặc biệt uy phong …..
Khi đó trên mặt tiểu nhân tra vẫn chưa rút đi vẻ phì nộn của trẻ con, đội một đôi tai thỏ, khiến Cố Sanh thích muốn chết!
Đáng tiếc, mấy năm trước trong yên hội thưởng trăng trong cung, có một quân quý ôm một hài đồng ba tuổi, an vị ở đối diện, ngồi lại quá gần.
Hỏng chính là ở chỗ quá gần, cung đăng sáng rực, người ngồi bên này liếc mắt nhìn là có thể thấy rõ.
Trên đầu hài đồng ba tuổi kia cũng đeo một đôi tai thỏ!
Khi đó, Cửu Điện Hạ vừa mới đến tám tuổi, nhưng đã là một tiểu hoàng tước rất sĩ diện, cứ như vậy cách không khí băng lãnh yên lặng nhìn chằm chằm hài đồng ba tuổi cũng đang đội tai thỏ ngồi đối diện với mình….
Sau đó lập tức nâng tay, hổn hển đem đôi tai thỏ trên đầu kéo xuống! Ném cho Cố Sanh!
Thất hoàng tử ngồi bên cạnh còn ngăn cản, nói là: “Thế nào lại tháo xuống? Khả ái biết bao nhiêu a?”
Đây không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao!
Bởi vì thưởng trăng nên tương đối tùy ý một chút, Cố Sanh lúc đó được Cửu Điện Hạ ban ngồi ngay bên cạnh, thấy thế sợ đến cái đầu sắp rút vào bên trong cổ áo.
Trong đầu không ngừng oán giận quân quý này thế nào lại ở trong cung loạn trang diện cho hài tử đây! Còn để tiểu nhân tra gặp được…
Cho đến lúc kết thúc yến tiệc, tiểu nhân tra không nói mà trừng Cố Sanh hơn mười lần, ánh mắt vô cùng ủy khuất…… Dù sao thì Cố Sanh đến nay cũng không dám hồi tưởng nhiều.
Từ đó về sau, Cửu Điện Hạ sẽ không chịu đội tai thỏ nữa!
Cố Sanh chậm rãi hồi tưởng, đưa tay cầm lấy đôi tai thỏ lông xù, nhịn không được cười một tiếng, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn vào gương, tự đội lên búi tóc.
Còn làm dáng tấm tắc lẩm bẩm: “Xem tay nghề của vi thần này! Ngài ghét bỏ cái gì đây? Người khác muốn đội vi thần còn không cho đây!”
Nhan Thị nhìn thấy nữ nhi đội đôi tai thỏi đi ra, nhất thời vui đến nở hoa, hăng hái tràn đầy vào trong phủ chọn hai mặt nạ, mang theo không ít bạc vụn lôi kéo nữ nhi ra phủ.
Phía sau có Phương Vũ dẫn theo mấy thủ hạ ở bên cạnh bảo bệ, hai mẫu nữ cũng chơi đến tận hứng.
Phố xá Kinh thành rất phồn hoa, tiếng nhạc rung trời, đền hoa rực rõ, những đoàn xiếc trùng điệp thu hút khách vãng lai tụ tập giữa phố.
Mặt nạ dã thú dữ tợn, cùng bầu không khí náo nhiều hình thành đối lập kỳ dị, khiến người ta hưng phấn.
Cố Sanh ở quầy hàng bên đường mua vài chiếc mặt nạ mới, cố ý chọn một cái xấu nhất, dự định sang năm lừa gạt Cửu Điện Hạ mang vào, dùng đó tìm kiếm an ủi trên tâm lý.
Ai bảo ngươi xinh đẹp khiến người ta ghét như vậy!
Mặt nạ có bằng gỗ cũng có bằng gốm sứ, cầm trên tay rất nặng, năm ba cái chất cùng một chỗ có chút nặng nề.
Cố Sanh quay đầu lại nhìn Nhan Thị, muốn nhờ mẫu thân cầm giúp một tay, nhưng quay đầu liền nhìn thấy Phương Vũ ở phía sau cũng không đem lực chú ý đặt ở trên người nàng, mà chỉ nghiêng đầu chuyên chú nhìn cái gì đó.
Cố Sanh nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy mẫu thân lẳng lặng đứng dưới ánh đèn xem đoàn xiếc đi ngang qua, trên mặt lộ ra tiếu ý thư thái trước nay ít có.
Nhan Thị khẽ vén tóc, dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như nhiễm một mảnh quang hoa.
Lại quay đầu lại nhìn Phương đại nhân, thực sự là…..Đôi mắt luyến tiếc chớp dù chỉ một cái.
Phản ứng đầu tiên của Cố Sanh là có chút buồn bực, dù sao mẫu thân của nàng bị một Tước Quý nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút không thích ứng, theo bản năng mà dự định tiến lên ngăn cản.
Đúng lúc này, một đám hài đồng vui đùa ầm ĩ chui ra từ trong đoàn người, trong chớp mắt, một tiểu nam hài mập mạp va vào bắp chân Nhan Thị.
Bịch một tiếng, Nhan Thị lảo đảo được Phương Vũ ở phía sau xông lên đỡ lấy.
Hài tử kia ngã lăn xuống đất, mứt quả trong tay rơi xuống mặt đất, một nửa vừa vặn dính trên giày thêu của Nhan Thị.
Tiểu hài nhi liền bật khóc, Nhan Thị trong lúc nhất thời hoảng loạn vô thố đứng ngây người, Phương Vũ không nói hai lời liền ngồi xổm xuống.
Cố Sanh cho rằng hắn sẽ đỡ tiểu hài nhi lên, không nghĩ tới người này lại đưa tay đẩy mứt quả trên chân Nhan Thị ra, cũng không ngại bẩn dùng ống tay áo, tỉ mỉ lau khô giày thiêu.
Cố Sanh: “…..” Mặc kệ hài tử kia vẫn ngồi dưới đất khóc nháo!
“Đại nhân!” Nhan Thị sợ đến lui lại mấy bước, vội nói: “Ngài mau đứng dậy đi!”
Cố Sanh bị cử chỉ cổ quái của hắn hù dọa sửng sốt, trong đầu một trận cuồng phong cuốn đi tất cả, tâm tư rơi vào hỗn độn.
Nàng nhìn thấy Phương Vũ đứng lên, khuôn mặt đều nghẹn thành màu đỏ tím, hiển nhiên cử chỉ vừa rồi của hắn là chưa qua đại não, lúc này mới phát giác bản thân đã thất thố.
Nhất thời trong đầu Cố Sanh mưa rào đã tạnh, có cảm giác như chờ đợi cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời — trong lòng Cố Sanh không có tức giận nữa, chỉ còn tiếu ý ấm áp chậm rãi bước đến, ôm lấy hài tử trên mặt đất, dẫn hắn mua một xâu mứt quả mới.
Lưu lại hai người ở phía sau đỏ mặt tương đối.
Bởi vì Phù Tang cùng Đại Hạ cách một bờ biển, cũng không thể sớm trở về hồi báo tin tức của Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh chỉ có thể chờ đợi, là người duy nhất biết Cửu Điện Hạ sẽ bình an trở về, nhưng biểu hiện của nàng thật sự là không bình tĩnh hơn Giang Hàm bao nhiêu.
Cố Sanh ở nhà chờ đợi bất an, nhưng vẫn quy củ đến học đường, rất sợ bỏ qua cơ hội nghênh tiếp Cửu Điện Hạ thắng lợi trở về, nếu như bỏ lỡ sợ là sông nghiêng núi lở đi, tiểu nhân tra không chừng sẽ phát hỏa…
Lâm Nhiễm hai ngày nay đã tuyệt vọng đến yên tĩnh, nhưng vừa vặn ngày thứ hai từ lúc Cố Sanh quay về học đường, giờ Mùi qua đi thì có quản sự trong cung đi đến học đường, mời Cố Sanh vào cung, nói là chủ tử muốn cùng nàng nói chuyện riêng.
Lâm Nhiễm vừa nghe nói là chủ tử đến mời Cố Sanh, khuôn mặt nhất thời trướng đến phát xanh, giành trước mở miệng hỏi: “Chỉ cần một mình nàng vào cung sao? Ta cũng là thư đồng!”
Quản sự giương mắt xem nàng một cái, nghi hoặc nói: “Ngài cũng là thư đồng của Cửu Điện Hạ? Xin hỏi vị nào là Cố Sanh cô nương, chủ tử chỉ mời Cố cô nương.”
Câu hỏi này khiến Lâm Nhiễm nghẹn muốn chết, mở miệng nửa ngày trả lời không ra tiếng, liếc xéo Cố Sanh, trong mắt đều phiếm là nước mắt…
Cố Sanh bước lên phía trước trả lời: “Chính là ta.”, liền theo quản sự vào cung.
Lúc đi trong lòng còn kích động, nàng cũng cho rằng “chủ tử” mời nàng là Cửu Điện Hạ.
Thẳng đến lúc xuống xe ngựa đi vào cung, người dẫn đường dẫn nàng ngang qua Từ Ninh Cung, dẫn Cố Sanh đi về phía Trường Xuân Cung, lúc này mới khiến lòng nàng nổi lên nghi ngờ.
“Công công, không phải nói chủ tử mời ta đến nói chuyện riêng sao? Chúng ta đã đi qua Từ Ninh Cung rồi?”
Công công dẫn đường vẫn không dừng bước, ngữ khí cung kính đáp: “Cô nương nói đùa, Từ Ninh Cung là chỗ của quý phi nương nương, chủ tử của ta ở chính là Trường Xuân Cung.”
Đầu óc Cố Sanh ông ông, dừng lại bước, nói: “Trường Xuân Cung? Vậy… Vậy không phải là mẫu phi của Tuyên Vương ….”
Công công không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lúc này mới dừng bước , xoay người lại đến mời: “Đúng là chỗ của Trang phi nương nương, vẫn xin cô nương nhanh nhẹn một chút, nương nương tính tình nóng nảy.”
Cố Sanh nhất thời xiết chặt nắm tay, Trang phi triệu kiến nàng làm gì?
Cố Sanh nhấc chân không nổi nữa, đều tự trách mình nhất tâm ngóng trông Cửu Điện Hạ trở về, cư nhiên vừa nghe chủ tử triệu kiến đã mơ hồ vào cung, lúc này thật là muốn đến chỗ đó sao!
Cố Sanh từ tay áo móc ra túi tiền, toàn bộ đưa cho công công kia, cố gắng trấn định nói: “Công công, có thể xin ngài giúp một việc sao? Bất luận nương nương triệu kiến ta làm gì, làm phiền ngài bẩm báo xong, lập tức đi Tuyên Vương phủ thông báo cho Nhị Điện Hạ một tiếng.”
Công công kia sửng sốt, cúi đầu nhìn túi tiền, vừa muốn há mồm Thọ An Cung bên kia đột nhiên có một đám cung nga tiến về phía này, rất nhanh đã đi ngang qua hai người, chạy về phía Nam.
Công công dẫn đường cho Cố Sanh rất ít nhìn thấy tình cảnh như vậy ở trong cung, nhất thời có chút hoảng hốt, sợ là xảy ra đại sự, bước lên phía trước vài bước ngăn cản một thái giám quen biết, hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Thái giám kia cấp cấp trả lời: “Cửu Điện Hạ hồi cung rồi! Tất cả chủ tử trong cung đã đều bị tuyên triệu đến Điện Thái Hòa, ta cũng phải đi tiếp giá, đừng chậm trễ!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)