Khóe miệng Giang Trầm Nguyệt tràn đầy tiếu ý, nghiêng đầu liếc nhìn về phía Cố Sanh, trong mắt một vòng quang vựng nhợt nhạt: “Vị này chính là thư đồng mới?”
Trong lòng Cố Sanh chấn động, nghe ra bất mãn trong câu hỏi này, dù sao Giang Hàm chưa từng thông báo cho Cửu Điện Hạ một tiếng đã tự mình sắp xếp, rốt cuộc không thích hợp.
Bởi vậy người chưa hẳn sẽ ở lại, nhưng bị chỉ trích là không tránh khỏi.
Cửu Điện Hạ đang “long nhan lạnh nhạt” đây, Lâm Nhiễm bên kia còn không tự biết, cúi đầu mỉm cười nói: “Ta năm ngoái đã xuất sư ở Đạo Đức Đường, là chuyên vì Cửu Điện Hạ trở lại Quốc Tử Giám, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hầu hạ điện hạ!”
Cửu Điện Hạ cũng không trả lời, tiến lên hai bước đi đến giữ hai bàn học, đem học nang đặt trên bàn của mình, mắt nhìn hai bên, nhẹ giọng mở miệng nói: “Bàn học hai bên, cũng là ngươi di chuyển đến để “hầu hạ” ta?”
Lâm Nhiễm mừng rỡ tiến lên đáp lời: “Vâng.”, giải thích: “Ta sợ ngồi quá xa chủ tử, gần kề như vậy ta mới tiện thiếp thân hầu hạ ngài!”
Giang Trầm Nguyệt nét mặt không biểu tình gì, ánh mắt xuống, đôi mắt ánh mắt lướt qua bàn học, nhìn chăm chú vào ghế bành đối diện, đạm nhiên gật đầu mở miệng chế nhạo: “Ân, suy nghĩ đích thực chu đáo, cứ như vậy ngươi dự định để ta sau này thế nào ra vào chỗ ngồi? Là từ trên bàn nhảy qua? Hay là từ dưới bàn chui qua?”
Tiếu ý tâm hoa nộ phóng của Lâm Nhiễm lập tức cứng lại ở trên mặt….
Chủ tử đây là rõ ràng cắt chức nàng a!
Lúc nàng di chuyển cái bàn xác thực không nghĩ tới chuyện này, hai bên hai cái bàn xuất nhập ra vào rất phiền.
Lúc này mới phát hiện bản thân phạm vào chuyện ngu xuẩn, ấn tượng đầu tiên trước mặt điện hạ sợ là hỏng rồi, trong lòng nhất thời khó chịu như bị lửa đốt!
Cố Sanh bị chọc cười khanh khách.
Nàng sớm quen Cửu Điện Hạ thường ngày chế nhạo trào phúng, lời này coi như là đang nói nàng, nhưng nàng một chút cũng xem như chưa phát giác ra, ngược lại cảm thấy thú vị, đúng là tìm vui trong khổ.
Nghĩ đến nàng ta là một hảo hảo nũng nịu tiểu quân quý, cứ như vậy bị tiểu nhân tra dày vò thực sự là một chút thương xót cũng không có…
Quay đầu lại xem Lâm Nhiễm một cái, dáng vẻ như bị sét đánh giữa trời quang.
Trong lòng biết cô nương này là lần đầu, vừa rồi vui đến sắp phi thiên, lúc này lại chịu một kích, không phải sẽ đau lòng đến chết sao!
Lâm Nhiễm nhất thời có vẻ chân tay luống cuống, trông mong nhìn cái bàn học, muốn gọi thư đồng tiến đến di chuyển, lại không dám mở miệng.
Bộ bàn ghế của Cửu Điện Hạ là trong cung mang ra, là hoàng lê mộc chạm trổ song long hí châu, nếu muốn dời cũng không phải người ngoài tùy tiện dời.
Nhưng này đồ đằng ở trên mặt bàn, những người khác tùy tiện sử dụng, chính là đi quá giới hạn.
Không có cách nào khác, Lâm Nhiễm chỉ có thể tự mình ra trận di chuyển bàn học.
Bà học bình thường dài chừng nửa trượng, chất gỗ rắn chắc, nếu như Cửu Điện Hạ không ở đây Lâm Nhiễm ngay cả túm một đầu kéo bàn ra cũng không tính toán khó xử.
Nhưng hiện tại chủ tử ở ngay trước mặt, nàng phải chú ý cử chỉ.
Nàng phải đem cả cái bàn nhấc lên, chân bàn không chạm đến để tránh phát sinh tiếng ma sát chói tai, như vậy phải hao chút khí lực rồi.
Cố Sanh mở to mắt nhìn Lâm Nhiễm đem bàn học của mình thu thập sạch sẽ, muốn nhấc bàn lên, nỗ lực đem bàn dọn đi, dùng lực đến cả người đều run rẩy, lăn qua lăn lại nửa ngày vẫn thất bại.
Tiểu nhân tra ở bên cạnh nhìn quân quý người ta chịu khổ, cũng không có ý giúp đỡ, yên tâm thoải mái đứng ở một bên.
Lâm Nhiễm gấp đến độ vô thố, ngẩng đầu, trông mong nhìn Cố Sanh xin giúp đỡ.
Cố Sanh cũng không hai lời, tiến lên nâng một góc bàn, chuẩn bị cùng nàng nâng đi.
Giang Trầm Nguyệt một chút cũng không cam tâm tình nguyện, tiến lên một bước, liếc xéo Cố Sanh một cái, vẻ mặt viết “ngươi góp vui cái gì? Ngươi dời nổi sao, ngu ngốc.”
Cố Sanh lười cậy mạnh, phủi phủi tay đi qua một bên.
Cửu Điện Hạ nhấc chân, móc một cái, bàn học nhẹ nhàng dời đến một đầu khác.
Lâm Nhiễm bên kia chưa kịp buông tay, bất ngờ không kịp đề phòng bị lực đạo kéo đi, bất ổn mà ngã xuống, được Cửu Điện Hạ một tay đỡ lấy, nâng dậy.
Tâm tình của Lâm Nhiễm quả thực là một giây địa ngục một giây thiên đường.
Người đứng lên rồi, tay vẫn túm lấy không chịu buông, ngẩng đầu nhìn Cửu Điện Hạ, cự ly gần như vậy, khuôn mặt đều ngựng ngùng đến đỏ bừng.
Đây là lần đầu thân thể Lâm Nhiễm chủ động tiếp thu một cổ tin tức tố dị thường cường đại mà xa lạ, giống như nụ hoa úa tàn, muốn nhiễm một chút mà không được, si mê trí mạng, muốn dán vào trên người đối phương.
Vì muốn dán đến gần, muốn đánh cược dùng thân thể của mình tranh thủ thương tiếc của Tước Quý, những giữa chừng lại bị Cửu Điện Hạ đẩy ra, Lâm Nhiễm chỉ có thể thức thời thối lui.
Tiên sinh vào học đường, các nàng lập tức ngồi xuống.
Cố Sanh vô cùng kinh ngạc, Cửu Điện Hạ dĩ nhiên không lập tức đánh đuổi Lâm Nhiễm, tuy rằng đem chỗ ngồi của nàng ta di chuyển, nhưng tựa hồ lại cam chịu thân phận thư đồng mới của nàng.
Ba người song song mà ngồi, Văn Hoa Các là học phủ cao nhất của Quốc Tử Giám, kinh thư cao thâm.
Lâm Nhiễm xuất sư từ Đạo Đức Đường, làm sao nghe hiểu được học thuật nơi đây?
Trong học đường tổng cộng bảy người, đều là những môn sinh rất ưu tú của Quốc Tử Giám.
Đừng nói Lâm Nhiễm, cho dù là Cố Sanh thường ngày nghe giảng, chín phần nội dung đều phải thỉnh giáo tiểu nhân tra.
Hôm nay bài này chính là 《 dương độn cửu cục 》 trong nhất cục, kỳ môn độn giáp học vấn bên trong chú ý lĩnh hội, yêu cầu tư duy đối cực rất cao, cũng chỉ có loại biến thái thần đồng như tiểu nhân tra mới thích hợp nghiên cứu loại học vấn này.
Lần đầu nghe tiên sinh nói, Lâm Nhiễm đều mơ hồ, không hiểu ra sao nhìn về phía Cố Sanh, muốn mở miệng thỉnh giáo cũng không nên hỏi từ đâu, một chữ cũng nghe không hiểu.
Cố Sanh ỷ vào từ trước chăm học khắc khổ, trái lại nghe hiểu ba phần, những chỗ cần động não vận dụng lý giải sâu, nàng liền quay đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Cửu Điện Hạ không giống bình thường cười xấu xa chờ để đùa cợt nàng, mà chỉ im lặng cúi đầu xem quyển sách trong tay, vẻ mặt xa cách.
Cố Sanh đem lời muốn hỏi nuốt trở lại trong bụng, bỗng nhiên có chút không tiền đồ, hoài niệm thời gian Cửu Điện Hạ tùy thời chờ để trêu đùa nàng.
Thì ra, người này trở nên đạm mạc sẽ càng có vẻ uy nghiêm, khiến nàng không dám đến gần.
Cứ như vậy vô phong vô lãng qua mấy ngày, Cố Sanh phát hiện Cửu Điện Hạ ít nói hơn, chuẩn xác mà nói là ít nói chuyện với nàng.
Đối với thư đồng mới, lại giống như hoàn toàn không nhìn đến.
Lâm Nhiễm thu đủ dũng khí cầm thư tịch lách đến đầu bàn bên cạnh thỉnh giáo.
Cố Sanh thẳng dùng khóe mắt nhìn muốn biết Giang Trầm Nguyệt có thể giống như trước đây vẫn đối với nàng, vừa trêu đùa vừa giải thích cho nàng ta hay không.
Tư vị trong lòng khó có thể hình dung, nàng hy vọng Cửu Điện Hạ có thể chấp nhận thư đồng mới, lại không hy vọng thái độ của Cửu Điện Hạ đối với người ngoài cũng giống như đối với nàng.
Bị trêu cợt mười một rồi, kết quả là luyến tiếc đem phần trêu đùa này hoàn chỉnh giao cho những người khác, ích kỷ đến không có đạo lý.
Cửu Điện Hạ đã mấy ngày chưa từng nghe qua tiên sinh giảng bài, đôi mắt đạm kim sắc nhìn như chuyên chú rơi vào trên thư tịch nhưng trên thực tế nhưng vẫn đang nhìn thư tịch ngẩn người.
Lâm Nhiễm ở một bên e lệ gọi một tiếng: “Điện hạ.” Giang Trầm Nguyệt mới chậm rãi ngẩng đầu, hàng mi thật dài che lấy thiển đồng tạo ra một tầng bóng mờ nhợt nhạt, mặt không biểu tình tiếp nhận thư tịch trên tay Lâm Nhiễm.
Giang Trầm Nguyệt lập tức đảo qua một đoạn thư văn, cũng may là một người thông minh vô sự tự thông, nhìn một lần là có thể nói được thấu triệt hơn cả tiên sinh.
Không muốn làm cho người khác phát hiện mấy ngày liền nàng thất thố cùng bàng hoàng.
Bất quá là một quân quý mà thôi, đã ở ngoại trạch của người khác, nửa phần danh tiết cũng không để ý, trái lại còn sắp xếp thư đồng mới cho nàng, a, nàng ấy quả nhiên là hào hiệp đến nhẫn tâm, còn có cái gì phải cứng rắn giữ lại?
Giang Trầm Nguyệt phát hiện không vứt bỏ được người đó, trong lòng tuy rằng nén giận nhưng vẫn cảm thấy mặt mũi quan trọng hơn, buông xuống thì buông xuống.
Không yên lòng giảng xong thư văn, như trước mặt không biểu tình, còn có tâm tình gì để cợt nhả nữa?
Rơi vào trong mắt Lâm Nhiễm, tư thái lãnh khốc đạm mạc của Cửu Điện Hạ quả thực sắp mê chết nàng!
Nàng cầm lại thư tịch, Cửu Điện Hạ nói một chữ nàng cũng chưa từng nghe, trong đầu chỉ nghĩ thế nào có thể gần thêm chút nữa.
“Ta ngu dốt, điện hạ mới vừa nói câu này…” Lâm Nhiễm dán đến gần, ôn hương nhuyễn ngọc dán bên vai Cửu Điện Hạ, tùy ý chỉ vào một đoạn văn tự trên sách, hỏi: “Nghĩa rộng là thế nào?”
Ngón tay tay trái của Cửu Điện Hạ lập tức gõ ba cái.
Cố Sanh vừa nhìn đã biết, tiểu nhân tra đây là không nhịn được nữa.
Nhưng nàng không rõ, đã nhiều ngày tiểu nhân tra vì sao yên tĩnh giống như thay đổi thành một người khác.
Dường như đang khắc chế tâm tình nào đó, mới cố ý đem bản thân tầng tầng lớp lớp ngụy trang, ngay cả tính tình vội vàng xao động ngày trước cũng không có nữa.
Đã phiền đến như vậy rồi, cũng chưa từng dùng thư tịch đập vào mặt Lâm Nhiễm…. Thực sự là kỳ lạ.
Giang Trầm Nguyệt bối rối nhận thư tịch, cho dù có không yên lòng hơn nữa cũng phát giác không thích hợp, khép thư tịch lại, nhíu mày trả lại cho Lâm Nhiễm, thấp giọng mở miệng nói: “Làm thư đồng không tất phải học hỏi tinh thông, Cố tiên sinh của ngươi nhiều năm như vậy không phải cũng vượt qua được sao, muốn nói cho nàng hiểu cũng khó như lên trời, ta cũng không cần thư đồng hầu hạ.”
Cố Sanh: “…..”
Không cần sỉ nhục người khác như vậy a!
Nàng hầu hạ hơn mười năm, không có công lao cũng có khổ lao a!
Cho dù đầu óc của nàng không thông minh như tiểu nhân tra, chí ít nàng cũng đã tận lực rồi a!
“Điện hạ!” Cố Sanh bĩu môi: “Ngài lời này từ đâu mà đến? Vi thần tốt xấu gì cũng là dựa vào bản thân thi vào Văn Uyên Các!”
Vừa mới dứt lời, lại nghĩ đến sở dĩ bản thân có thể vượt qua văn thí ít nhiều cũng là nhờ công lực quỷ phủ thần công “truyền giấy đưa đáp án” của tiểu nhân tra, Cố Sanh khí thế nhất thời yếu xuống nửa phần, nhỏ giọng bổ sung: “Tuy rằng, nhờ có ngài giúp một chút….”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy khẽ cười một tiếng, quay lại đón nhận ánh mắt của Cố Sanh, liễm đôi mắt trêu tức nói: “Một chút?”
“…..” Cố Sanh: “Rất… Rất nhiều, giúp ta rất nhiều việc!”
Cửu Điện Hạ bật cười quay đầu lại, phất tay khiến Lâm Nhiễm rời khỏi.
Trong lòng Cố Sanh thùng thùng thẳng nhảy, cảm thấy Cửu Điện Hạ khôi phục bản sắc nhân tra, nhưng không có tiếp tục trêu đùa nàng.
Người này thực sự là càng lớn càng khó nắm bắt.
Mấy ngày sau đó, Giang Hàm sai người đón Cố Sanh tiến cung, cùng Bát Công Chúa nói chuyện.
Bát Công Chúa vẫn ở tại trắc điện của Hi Phi , lúc thấy Cố Sanh tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng rõ ràng vẫn gầy hơn trước đây.
Nàng một thân trung y thanh sắc, giống như khoác lên một cái thùng rỗng, không biết ở Phù Tang chịu bao nhiêu khổ.
Cố Sanh nhìn thấy vành mắt liền đỏ, Bát Công Chúa cười khanh khách đưa tay đón nàng, kéo nàng đến, lúc chạm đến đôi tay Bát Công Chúa cảm giác lạnh lẽo như ngọc thạch.
Giang Ngữ San cười đến thoải mái: “Sanh Nhi thực sự là trưởng thành rồi, không giống như tỷ tỷ thấy trong mộng, càng phát ra thủy nộn rồi.”
Cố Sanh không tự giác nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng, mở miệng, nước mắt rơi trên lưng bàn tay nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)