Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 46

752 0 6 0

Cửu Điện Hạ lâm vào lựa chọn gian nan, giữa “người trưởng thành có trách nhiệm” và “Tiểu hài tử không thừa nhận sai lầm”, do dự bất định.

Cố Sanh thấy thế liền mềm lòng, trong lòng cũng bận tâm mặt mũi tiểu hoàng tước, cho qua việc này cũng không sao nhưng lại muốn lợi dụng lần này khiến Cửu Điện Hạ biết suy nghĩ đến cảm thụ của người khác.

Ngay lúc hai người đều do dự, Cố Sanh chỉ thấy Cửu Điện Hạ bỗng đứng lên, xoay người bước nhanh về phía cửa, khiến Cố Sanh sợ đến vội vàng dùng cánh tay chống người, khiếp sợ nghĩ thầm: Người này không đến mức muốn chạy trốn đi!

Nhưng mà, Cửu Điện Hạ tuy rằng mở cửa phòng nhưng cũng không bước ra, chỉ là phân phó người đi theo hầu ở bên ngoài: “Mọi người lui xuống dưới lầu, tạm thời phong tỏa lối vào lầu hai.”

“Vâng!” Tùy tùng lĩnh mệnh lui về phía sau vài bước, xoay người bước nhanh đi qua hành lang, xuống lầu.

Cửu Điện Hạ ngóng nhìn, thấy toàn bộ người đã lui hết, lúc này mới vẻ mặt trầm trọng đóng cửa, lại xoay người tỉ mỉ kiểm tra rồi hai cửa sổ có đóng kín hay không, cuối cùng nhíu mày liếc mắt nhìn về phía Cố Sanh đang ở trên giường, tràn ngập đau lòng…

“Điện… Điện hạ, ngài đây là muốn?” Cố Sanh trừng mắt há miệng.

Cửu Điện Hạ gian nan từng bước đến bên cạnh bàn trà, khom lưng thổi tắt cây đèn….

Trong nháy mắt, trong phòng hôn ám, ánh sáng ngoài cửa sổ mơ hồ xuyên qua khe cửa, chỉ miễn cưỡng chiếu ra đường nét hôn ám của sự vật trước mắt.

Cố Sanh ngơ ngác nhìn thân ảnh Cửu Điện Hạ chợt lóe, rất nhanh đã xông đến bên giường, không hề dự liệu mà thái sơn áp đỉnh cúi người bước đến….

“Điện hạ? Điện hạ!” Cố Sanh cuống quít muốn lui lại, nhưng một bàn tay ấm áp lại đột nhiên lách cổ của nàng, áp lên má nàng.

Tay áo rộng thùng thình mềm mại của Cửu Điện Hạ nhẹ nhàng lướt qua hai má nàng, mang đến cảm giác ngứa ngáy.

“Ngài muốn làm gì!” Cố Sanh đã nhịn không được muốn đưa tay đẩy hùng hài tử trước mắt ra.

Người này sẽ không phải là không muốn nhận sai nên muốn diệt khẩu đi!

Muốn vặn gãy cổ nàng?!

A a a đừng a!

Giữa lúc Cố Sanh gắt gao nhắm mắt lại, cho rằng bản thân đại nạn giáng xuống, Giang Trầm Nguyệt đã tiến đến bên má nàng, cự ly quá gần. Hàng mi thật dài lướt qua vánh tai nàng, một trận tê dại, Cố Sanh mẫn cảm rụt cổ lại.

Ngay sau đó, tiếng nuốt nước bọt truyền đến bên tai, Giang Trầm Nguyệt rốt cục mở miệng, giọng nói nhỏ như gió nhẹ phất qua, thấp giọng thổi khí bên tai Cố Sanh: “Ta không phải cố ý.”

Nghi thức xin lỗi đến đây là kết thúc!

Cửu Điện Hạ như trút được gánh nặng, đứng dậy mở cửa sổ, gọi tùy tùng trở về thắp đèn châm trà, thần thanh khí sảng.

Cố Sanh ở trên giường vẫn sợ đến hóa đá, không cách nào cử động, hai mắt vô thần, vẫn duy trì tư thế vừa rồi lúc bị tiểu nhân tra kéo vào trong lòng lặng lẽ xin lỗi…

Tiểu nhân tra ngươi có cần như vậy không! Nhận sai mà thôi a!

* * * * * * * *

Kế hoạch của Cố Sanh vốn là nhanh chóng tham dự kinh giám hội, thụ phong danh hiệu mỹ nhân, để sau này lúc Giang Hàm hướng Kỳ Hữu Đế xin phong nàng làm vương phi cũng thuận lợi hơn.

Nhưng năm nay nàng mới vừa đoạt được quán quân nhạc sư, nếu như liên tiếp tham gia thi đấu không khỏi có vẻ chỉ vì cái trước mắt, bất quá là lo lắng miệng lưỡi thế gian.

Nàng chỉ là tham dự cổ nhạc đại hội, trong Quốc Tử Giám đã có biết bao quân quý nói nàng muốn nâng cao bối cảnh của bản thân, nhất tâm bám lấy Cửu Điện Hạ.

Cố Sanh cũng lười nổi giận với những nhàn ngôn này, chỉ tạm thời đem đem kinh giám hội dời lại một năm sau, để tránh thời gian tới cùng Giang Hàm bên nhau, rơi vào tiếng xấu.

Trong nháy mắt đã đến thời điểm lá phong chuyển vàng, như trong trí nhớ của Cố Sanh, vào thu năm nay Cố Nhiêu được nạp vào Thừa An Vương Phủ.

Cho dù là vương tước nạp thiếp, cũng không có khả năng tiến hành theo lễ tiết như cưới chính thất, cái gọi là sính lễ bất quá cũng chỉ dùng để mua thân thể Cố Nhiêu.

Cố Sanh không hiểu đắc ý trên mặt Cố Nhiêu ngày đó rốt cục là vì sao mà có.

Theo Cố Sanh, đời này nếu như không có cơ hội mặc giá y, ngồi kiệu hoa, được âu yếm nhân cưới hỏi đàng hoàng rước vào cửa, mà là bị người coi như hàng hóa mua về, vậy quả thực vô cùng bi thương.

Nhưng mà mẹ con Trầm thị lại đều là dáng vẻ quang tông diệu tổ, vẻ mặt đắc ý, thực sự khiến Cố Sanh dở khóc dở cười.

Cảm thán xong, Cố Sanh lại không khỏi nghi hoặc, quân quý sinh tra trong phủ tử tước như các nàng, lại có nhà ai không lấy việc gả vào hoàng thất làm quang vinh đây, mẹ con Trầm thị đắc ý thật ra cũng xem như bình thường.

Mà chính nàng có quan niệm không giống người thường như vậy, rốt cục là từ đâu mà đến?

Lẽ nào là bởi vì kiếp trước, Giang Hàm kiên trì muốn cưới nàng vào cửa nên mới khiến nàng có cái nhìn khắc khe như vậy đối với ái tình?

Giữa lúc Cố Sanh buông xuống ánh mắt suy tư, một bàn tay thon mềm đặt lên vai nàng, bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa của Nhan Thị: “Sanh Nhi, chúng ta không cần phải ngưỡng mộ một tỷ muội làm thiếp cho người ta, nương cũng không muốn nhìn ngươi leo lên nhà quyền quý, của hồi môn ta cất giữ cũng đủ cho ngươi sống cả đời, chỉ nguyện ngươi có thể gả cho một người tử tế, người chỉ có duy nhất một mình ngươi.”

Cố Sanh quay đầu nhìn về phía mẫu thân: “…..”

Được rồi nàng đại khái đã biết, quan niệm của nàng đối với ái tình là bị ảnh hưởng từ ai rồi.

Nhan Thị cười tươi như hoa, tuy nói nhân sinh vẫn chưa như ý muốn, nhưng năm tháng vẫn chưa lưu lại bao nhiêu vết tích trên mặt nàng.

Đoạn ngày tháng thống khổ nhất đời này của nàng đại để là nhìn thấy Trầm di nương mới vừa vào Cố phủ không lâu liền vì Cố lão gia sinh hạ hài tử, đoạn thời gian đó  khiến nàng lo nghĩ bất an.

Khi đó Nhan Thị còn không chết tâm, còn từng nghĩ  sau khi nàng sinh con, Cố lão gia sẽ thuộc về nàng giống như trước kia, thẳng đến sau khi Cố Sanh sinh ra, thái độ của Cố Huyền Thanh mới khiến nàng triệt để hết hy vọng.

Từ đó về sau, tiều tụy cùng lo được lo mất, chưa từng nhiễm trên khuôn mặt Nhan Thị, thời gian của nàng dường như đã dừng lại ở năm tháng tuyệt vọng kia, không hề chảy nữa.

Sau khi mặt trời lặn, Cố Sanh khó có được làm nũng muốn ngủ cùng mẫu thân, mẹ con hai người liền dựa sát vào nhau nói chuyện phiếm cho đến đêm khuya.

Cố Sanh nhân lúc Nhan Thị tâm tình thư sướng, liền thu đủ dũng khí mở miệng nói: “Nương, có phải chỉ cần Sanh Nhi êm đẹp  gả đi , ngài  sẽ có thể an tâm rời khỏi  nơi quỷ quái này hay không?”

Nhan Thị sắc mặt đạm nhiên đột nhiên đông cứng, cúi đầu nhìn về phía khuê nữ trong lòng, giật mình nói: “Ngươi nói cái gì?”

Cố Sanh ngẩng đầu, nương ánh trăng, đôi mắt hạnh trong như nước, kiên định nhìn Nhan Thị nói: “Nương, rời khỏi Cố phủ đi, hưu Cố Huyền Thanh, người kia không xứng làm phụ thân của ta, lại càng không xứng làm chồng ngài!”

Nhan Thị quá sợ hãi, hoảng hốt nói: “Ngươi nha đầu ngốc này, sao lại đột nhiên nói ra lời đại nghịch bất đạo này! Cho dù nương cùng hắn cắt đứt quan hệ, ngươi vĩnh viễn cũng là nữ nhi của Cố Huyền Thanh!”

Cố Sanh nhếch miệng, nhướng mày: “Được rồi, cho dù Sanh Nhi thoát không được can hệ, vậy còn nương? Có phải chỉ cần ta gả cho người khác thì ngài có thể an tâm rời khỏi đây, trở lại phủ công tước cũng tốt, tái giá cũng tốt, dù cho là độc thân, cũng tốt hơn so với ở lại chỗ này!”

Nhan Thị bỗng ngồi dậy, gần như sợ đến muốn nhảy dựng, trợn tròn đôi mắt nhìn Cố Sanh: “Tiểu nha đầu nhà ngươi! Hôm nay là chuyện gì xảy ra! Nào có quân quý nào khuyên phụ mẫu cắt đứt quan hệ, phụ thân ngươi dù không được tích sự gì, nhưng rốt cuộc cũng là tử tước, nếu như hắn bị biếm quan biếm tước, ngươi ở nhà chồng còn có ngày lành sao?”

Cố Sanh cũng vô thanh vô tức ngồi dậy, đạm nhiên nói: “Nương, ngài bình tĩnh một chút, ta không điên, ta giả sử, giả sử ta gả cho một người rất yêu rất yêu ta, nàng sẽ không chú ý ta thân phận hàn vi, hơn nữa không ngại danh tiếng của phụ mẫu ta, vĩnh viễn sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi ta giả như chính là như vậy, ngài có nguyện ý rời khỏi phụ thân hay không?”

Nhan Thị nghe vậy buông xuống đôi mắt, hồi lâu, cảm thán một tiếng: “Vậy dĩ nhiên cầu còn không được…. Nhưng, nha đầu ngốc, trên đời này không có người thuần túy như vậy, nương đời này cũng đã như vậy rồi, sẽ không tệ hơn được nữa, tuyệt không thể lại liên lụy ngươ, đừng miên man suy nghĩ nữa, nhanh ngủ đi.”

Làm sao sẽ không tệ hơn?! Cố Sanh nghĩ đến còn bốn năm nữa, Nhan Thị sẽ bị Trầm di nương mưu hại, nhiễm ôn dịch thống khổ tạ thế, trong lòng liền đau đớn như dao cắt!

Vành mắt Cố Sanh đỏ lên, ôm cổ Nhan Thị, run giọng nói: “Tốt, vậy quyết định rồi, nếu như nữ nhi tìm được một người như vậy, nương phải lập tức viết hưu thư!”

Trong mắt Nhan Thị lệ quang chợt lóe, trầm mặc hồi lâu cuối cùng không đành lòng đánh vỡ mộng đẹp của nữ nhi, chỉ run giọng đáp: “Được…được… Nương đáp ứng ngươi.”

Cố Sanh lúc này mới hai mắt đẫm lệ buông tay ra,  cùng Nhan Thị nằm xuống.

Mẹ con hai người nhất thời không ngừng nghẹn ngào, Cố Sanh nhất thời cảm xúc phập phồng, liền nhịn không được thẳng thắn nói: “Nương, ngài đừng lo lắng, ngày tháng nghẹn khuất của chúng ta rất nhanh sẽ đến điểm cuối, người si tâm ta nói thật ra ta đã tìm thấy rồi.”

Nhan Thị nghe vậy sửng sốt, sợ đến nước mắt đều ngừng, rốt cục nhịn không được nắm gương mặt khuê nữ, giận dữ nói: “Hài tử này, còn miên man suy nghĩ, ngươi lúc này bao nhiêu tuổi? Đã biết nhìn người? Vạn nhất để người khác nghe thấy được, ngươi thật không e lệ!”

Cố Sanh nghe vậy mặt đỏ lên, liền nhăn trán im miệng.

Trầm mặc giây lát, Nhan Thị cuối cùng nhịn không được ho khan một tiếng, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi là ở Quốc Tử Giám coi trọng công tử nhà ai rồi? Thành niên chưa? Là tử tước hay là hầu tước?”

Trong lòng Cố Sanh âm thầm trả lời: Không phải công tử, mười chín tuổi rồi, là…. Hoàng tước!

Nhưng lo lắng nói ra lại làm Nhan Thị sợ đến “nhảy dựng”, Cố Sanh vẫn là ấp úng mở miệng: “Đúng vậy, đã ở học đường học kinh thư, đã thành niên….”

Nhan Thị thấy nàng cố ý không trả lời thân phận, liền đoán rằng đối phương nhất định cũng chỉ là một tử tước, khuê nữ xấu hổ nói ra, liền ôn nhu cười nói: “Môn đương hộ đối mới tốt, nhưng cho dù ngươi gả cho một thường dân, chỉ cần đối phương một lòng đối đãi ngươi, lại có chí tiến thủ, thi được công danh, nương cũng sẽ không ngăn cản.”

Cố Sanh xoay người, xấu hổ: “Nương, bọ ta có thể không quá môn đăng hộ đối…”

Nhan Thị nhíu mày, có thể đi vào Quốc Tử Giám, thấp nhất cũng phải tử tước,  lẽ nào…

“Cái gì!” Nhan Thị đôi mắt chợt lóe, kinh ngạc nói: “Lẽ nào là một công tước a! vậy cũng không được! Tước quy của phủ công tước sẽ nạp thiếp cũng không phải là số ít, cho dù hắn hiện tại đối với ngươi, cũng khó đảm bảo ngày sau sẽ không thay lòng!”

Cố Sanh vội vàng trấn an: “Không…. Không phải, nương ngài đừng lo lắng, không phải công tước.”

Nhan Thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

” Là một vị hoàng tước….” Cố Sanh vẻ mặt ngại ngùng bổ một đao.

Nhan Thị nhảy dựng lên: “Cái gì!”

Việc này bảo nàng thế nào không lo lắng! Công tước nạp thiếp, là có thể xảy ra, nhưng nếu đổi làm hoàng tước, không nạp thiếp mới là không bình thường!

Cố Sanh bất đắc dĩ lần thứ hai ngồi dậy, trấn an Nhan Thị: “Nương, ngài đừng vẫn luôn nghĩ sẽ phải làm thiếp, đối phương mới không dám phụ ta, phụ thân là một tử tước nho nhỏ, không phải cũng thay lòng đổi dạ đó sao? Có thể thấy được ác nhân không phải dựa theo thân phận cao thấp mà phân chia..”

Nhan Thị quả thực sắp tức giận đến nở nụ cười, một khắc trước nha đầu ngốc vẫn nói với nàng, muốn tìm một người nhất tâm, hiện tại dĩ nhiên nói bản thân xem trọng hoàng tước, đây không phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ sao?

Từ cổ chí kim, hoàng tước không nạp thiếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoài trừ sinh lý có chỗ thiếu hụt, hoặc không kịp nạp thiếp đã chết trong lúc tranh giành hoàng vị, thì cũng là người có sở thích bất thường….

Sàn lọc qua, chân chính bởi vì tình cảm chuyên nhất mà không nạp thiếp, Nhan Thị chưa từng thấy qua!

 

 

 
 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16