Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 71

748 0 6 0

Vốn dĩ còn tưởng rằng hoàng thượng sẽ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đi hỏi thái y những phương thuốc cổ truyền, lúc hoàng thượng vào trướng bồng trong đầu Cố Sanh đã giống như cối xay gió, thời khắc chuẩn bị anh dũng can gián!

Kết quả hoàng thượng cứ như vậy muốn đi…

Cố Sanh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn một chút lão thái y, cũng may lão lang băm này không có can đảm ở trước mặt thánh giá bịa chuyện.

Kết quả nàng vẫn là vui vẻ quá sớm, hoàng thượng mới vừa vén mành, tiếng nói trầm ổn của hắn ngay sau đó đã truyền vào lại trướng bồng.

Cố Sanh nghe được rất rõ ràng, hoàng thượng nói chính là — Trương Toàn Thuận, đem quân quý của Trữ Tú Cung, nhưng người còn chưa chải tóc toàn bộ đều lưu lại để ngừa A Cửu cần đến, đã phối cũng không ngại.”

Cố Sanh: “!!!.”

Cái này tính là gì!

Cố Sanh hận không thể đuổi theo, nhưng nàng muốn nói như thế nào, hoàng thượng chỉ để lại người dự phòng, lại không hạ chỉ trực tiếp thị tẩm, thật là chọn không ra sai lầm.

Hoảng thần như vậy, tiếng bước chân của đoàn người bên ngoài càng lúc càng xa.

Cố Sanh phải dựa vào bên giường, thình lình phát giác gương mặt nhột nhạt…

Vừa quay đầu nhìn, một đôi mắt vô cùng ủy khuất, đang ghé vào bên má nàng, chóp mũi trơn bóng tựa hồ đang tìm tòi thể vị của nàng, đôi mắt đạm kim sắc ngập nước, đầy mặt tuyệt vọng: “Thế nào không có vị đạo nữa”

“Điện hạ! Ngài làm gì vậy!” Cố Sanh vội vàng ổn định cánh tay tiểu nhân tra, thúc dục: “Nhanh nằm xuống, ngài quỳ gối trên giường làm gì? Truyền ra sẽ bị người ta chê cười…”

Ngọc Nhi cùng mấy ma ma cung nữ tiến lên giúp đỡ, Cố Sanh xoay người muốn đi cầm khư ô thang trên hỏa lô, thái y trẻ tuổi bên cạnh liền ngăn cản: “Điện hạ lúc này còn đang ở gia đoạn đầu của vỡ lòng, có thể nhẫn nại, sẽ không cần thuốc, bằng không hậu kỳ càng khó vượt qua.”

Cố Sanh vừa nghe vội vàng rụt tay, trở lại bên cạnh giường canh giữ.

Chỉ chốc lát sau, Giang Hàm tiễn thánh giá trở về, thân thiết thăm hỏi vài câu với tiểu hoàng muội, kết quả người ta khó chịu nên hoàn toàn không có ý phản ứng.

Giang Hàm chỉ đành cười khổ lắc đầu, gọi các ma ma giáo huấn: “Chính là thường ngày sống an nhàn sung sướng quen rồi, bị các ngươi cầm như trứng phương, một chút kinh lịch cũng không có, lúc này phải ăn khổ rồi, nếu như A Cửu lúc này chịu không nổi, các ngươi đều trốn không thoát tội!”

Những người dối diện quỳ rạp xuống đất, ai thán nhận lỗi.

Cố Sanh biết lời này thật ra cũng là nói cho nàng nghe.

Giang Hàm thường xuyên nói nàng quá phận cưng chiều tiểu hoàng muội, dẫn đến Cửu Điện Hạ thời gian tới không có năng lực đảm đương, hôm nay sợ là thực sự ứng nghiệm rồi.

Tiểu nhân tra hôm qua chỉ một buổi tối mà đã thỏa hiệp, hoàn toàn không có ý chống đỡ, nếu đến ngày thứ bảy thật sự thống khổ không còn thần chí…

Cố Sanh không dám suy nghĩ nhiều, đi một bước tính một bước.

Giang Hàm phân phó cung nữ hầu hạ, quay đầu lại cho Cố Sanh một ánh mắt, liền hai tay bắt chéo sau lưng đi ra cửa, Cố Sanh cách một hồi mới yên lặng cùng đi ra ngoài.

Hai người tới bên hồ đã đóng băng, Giang Hàm quay đầu lại nhìn về phía Cố Sanh, để ý búi tóc có chút tán lạc của nàng, ôn nhu nói: “Tối qua bị hù dọa đi? A Cửu không động vào ngươi?”

“Cửu Điện Hạ hiện nay thần chí vẫn rất rõ ràng, huống hồ ta cũng đã uống khư ô thang, không cần phải lo lắng.” Cố Sanh không  đề cập đến chuyện gương mặt bị liếm qua.

Nàng vốn tưởng rằng đó là tiểu nhân tra đùa dai, sau đó mới biết được, lúc đó Cửu Điện Hạ đã vỡ lòng, bản thân không biết sống chết dán đến, dẫn đến đối phương không khống chế được, làm ra cử động khác thường này, thật sự là nàng sai lầm.

Nói ra, cũng chỉ khiến Giang Hàm trách tội Cửu Điện Hạ hay là không nói thì hơn.

Giang Hàm khẽ nhíu mày, nói: “Quân quý thân thể yếu đuối, khư ô thang hàn khí rất nặng, ngươi không thể uống nhiều, vẫn là sắp xếp ngươi ở trướng bồng khác trước đi?”

Cố Sanh lắc đầu nói: “Cửu Điện Hạ lớn như vậy, lần đầu chịu khổ,  trời có sập xuống ta cũng nên hầu hạ bên cạnh, huống hồ khư ô thang đối với quân quý mà nói dược tính rất nặng, một chén ít nhất có thể duy trì được năm sáu ngày, buổi tối hôm qua ta dùng một chén, có thể chống được đến điện hạ vượt qua vỡ lòng.”

Giang Hàm không nói chuyện, sắc mặt rõ ràng có chút lạnh nhạt, quay đầu lại nhìn về phía tuyết sơn bờ bên kia.

Cố Sanh biết trong lòng nàng vẫn nghẹn lửa giận, suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: “Điện hạ, ta dự định sau khi quay về kinh sẽ từ chức thư đồng, vẫn chưa vẫn chưa nghĩ ra lý do, đúng lúc Cửu Điện Hạ hôm nay vỡ lòng, việc này tám phần sẽ thuận lợi.”

Ánh mắt Giang Hàm sáng lên, mắt phượng liếc đến của, nói: “Thực sự?”

Cố Sanh mỉm cười gật đầu, ôn nhu nói: “Ta đầu cứng hơn ngài? Không chối từ chức, ngài sẽ không cần thân, nếu lại kéo dài, chẳng phải ta sẽ thành lão cô nương?”

Giang Hàm kích động xoay người nhìn nàng, muốn cầm tay Cố Sanh, nhưng xung quanh người đến người đi, chỉ đành cưỡng chế vui sướng, nhỏ giọng nói: “Lão cô nương thì lão cô nương, bản vương chờ được!”

Cố Sanh kéo khóe môi cười khanh khách.

Đại khái là bị bát khư ô thang rút đi khí huyết, trên mặt có chút tái nhợt, đôi môi cũng không đỏ hồng như trước.

Rơi vào trong mắt Giang Hàm, lại có một phen ý nhị như bệnh Tây Thi.

Cố Sanh ngẩng đầu nhìn Giang Hàm, trịnh trọng nói: “Ngài phải nhớ lời của ta, Cửu Điện Hạ đã lớn, bất luận đại sự tiểu sự, nên thương lượng đều phải thương lượng. Còn có ta, ngài suốt ngày thần thần bí bí hành tung bất định, chuyện gì cũng gạt ta! Suốt ngày vội vàng đến không thấy bóng người, cũng may gặp cô nương ngốc như ta, một lòng hướng về ngài, nếu đổi lại là người khác, ai không mỗi ngày chờ đợi lo lắng nghiêm hình bức cung ngài nha? Có phải bên ngoài có người khác rồi hay không?”

Giang Hàm bị chọc cười to,  búng chóp mũi Cố Sanh nói: “Nha đầu ngươi! Bản vương còn không phải là vì danh tiết của ngươi, mới không thể lúc nào cũng cùng ngươi tư thủ, hôm nay ngược lại trách ta hành tung bất định!”

Cố Sanh hé miệng mỉm cười, trong lòng nói kiếp trước lúc ở cùng nhau ngươi không phải cũng như vậy sao? Suốt ngày thần long kiến thủ bất kiến vĩ, chuyện gì cũng không thương lượng cùng ta, ai hiểu được ngươi đang làm gì?

Cố Sanh nhìn Giang Hàm, trịnh trọng nói: “Điện hạ, ngài đáp ứng ta, sau này có gặp chuyện lớn đến đâu đều phải nói cùng ta. Ta biết ngài bận rộn chính là quốc gia đại sự, cho dù ta giúp không được gì, tốt xấu gì  cũng có thể cùng ngài cùng vui cùng buồn, cứ như vậy trong lòng ta lại kiên định. Nếu ngài chuyện gì cũng gạt ta, ta thân thể nhu nhược, không chừng cưới về chưa được vài ngài đã tự mình dọa chết mình, lãng phí một đống sính lễ của ngài.”

Giang Hàm cười đến thẳng lắc đầu, sẵng giọng: “Không được nói lung tung!”

Cố Sanh bĩu môi nói: “Vậy ngài đáp ứng ta!”

Giang Hàm cười nói: “Hảo hảo, ta cam đoan, sau này chuyện gì cũng sẽ không gạt ngươi, nhưng chuyện trong tay ta đặc biệt rườm rà, ngươi đến lúc đó cũng đừng chê ta lải nhải.”

Cố Sanh cười: “Ta đương nhiên sẽ không.”

Những ngài ở bên ngoài quả thực sống một ngày bằng một năm, ba ngày trước Cố Sanh tốt xấu gì còn có thể cùng người khác nói cười, những ngày sau đã không được rồi.

Từ ngày thứ tư, Cửu Điện Hạ đem bàn trà, trác y, giường tất cả đều đập vỡ, trướng bồng đều bị đá sụp vài lần, tà hỏa vừa lên đầu, lúc nghiêm trọng thậm chí sẽ co quắp ngã trên mặt đất.

Cố Sanh đau lòng đến sắp chết bên cạnh tiểu nhân tra.

Có đôi khi Cửu Điện Hạ một hơi thở cũng thở không ra, Cố Sanh gấp đến độ móng tay cấm vào trong lòng bàn tay, hận không thể chiêu quân quý đến thị tẩm cho xong.

Tất cả kiên trì trước đó của nàng trước mặt thống khổ cực đoan của Giang Trầm Nguyệt, dường như đều sẽ hóa thành bột phấn chỉ trong nháy mắt.

Nàng sống nhiều năm như vậy, lần đầu gặp Tước Quý vỡ lòng, còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.

Dường như mây đen thiểm điện khắp bầu trời, mưa to sấm chớp , nàng đứng ngay dưới mái hiên, mưa không chạm được nàng, đều nện ở trên mái ngói, thiểm điện xé trời chấn động đại địa.

Nàng có thể chân thực cảm thụ cổ uy hiếp đáng sợ kia, nhưng lại không thể nào chia sẻ thống khổ.

Giang Hàm đã sớm muốn gọi người thị tẩm giảm bớt thống khổ, nhưng Cố Sanh không đáp ứng.

Cố Sanh khóc đến đôi mắt sưng đỏ, cuối cùng cũng không biết bản thân đang kiên trì cái gì.

Nhưng mỗi khi muốn thỏa hiệp, nàng nhìn Giang Trầm Nguyệt, nghĩ đến đây là nhân gian chí tôn chói mắt mắt như ánh mặt trời.

Tuyệt không thể ở cửa ải cuối cùng để tập tính ô uế như vậy theo Cửu Điện Hạ suốt đời.

Đến ngày thứ sáu, mặt trời lặn về hướng tây, Giang Hàm cùng một đám thị vệ hoàng thất đều ngăn không được Giang Trầm Nguyệt phát rồ.

Một đám người phi thiên độn địa muốn vây khốn Cửu Điện Hạ, Cố Sanh ở phía sau một đường đuổi theo, chạy đến hài cũng rơi mất một chiếc, lúc chạy tới Giang Hàm đã bị thương, bị đỡ ra khỏi vòng chiến.

Giang Trầm Nguyệt hoàn toàn không khống chế được nữa.

Cố Sanh khàn cả giọng xông vào đám người gọi: “Điện hạ!”

Một tiếng này mới vừa ra khỏi miệng, cũng không biết là trùng hợp thế nào, Cửu Điện Hạ lại dâng lên một trận tà hỏa, đang giãy dụa bỗng nhiên ngả xuống đất trở nên co quắp.

Giang Hàm vội vàng sai người cầm xiềng xích đến trói người, hơn mười thị vệ vội vã xông lên.

Thị vệ bị đánh cả người uể oải, vai trái của Giang Hàm bị đạp một cước, nếu đổi làm người khác cánh tay đều phải phế đi, cánh tay hơi chút cử động toàn tâm đều đau nhức.

Thị vệ dùng dây xích sắt cột Giang Trầm Nguyệt đang co quắp hôn mê vào thân cây.

Thân cây lớn đến ba người ôm mới hết, cổ tay cổ chân của Cửu Điện Hạ đều bị xiềng xích, cúi đầu thỉnh thoảng nức nở, rất đáng thương.

Cố Sanh luyến tiếc nhưng thị vệ đã không đủ sức chiến đấu nữa, không còn biện pháp khống chế.

Băng thiên tuyết địa, bị cột bên ngoài cả đêm, đến ngày thứ bảy, Cố Sanh lo lắng Cửu Điện Hạ đập đầu vào thân cây, nên vẫn cùng các ma ma canh giữ, canh giữ ở chỗ cánh xa năm trượng, nhóm hỏa lô nấu thuốc.

Thật ra lúc này thuốc cũng đã vô dụng, Cửu Điện Hạ tinh thần không bằng hai ngày trước, sau khi tỉnh lại thì ôm cây run rẩy, thỉnh thoảng đáng thương kéo xích sắt trên trên cổ tay.

Đại khái là đến cực điểm của thời kỳ vỡ lòng, thân thể không chịu nổi, đã không còn khí lực, chỉ có thể đỡ cây run rẩy.

Quay đầu nhìn Cố Sanh, tấm lưng trượt xuống theo thân cây, mở miệng liền khóc giống như hài tử.

Vừa khóc vừa run rẩy, Cố Sanh bên này lập tức nhịn không được, khóc còn lớn tiếng hơn Cửu Điện Hạ.

Giang Hàm thương thế vẫn chưa khỏi, vừa nghe tiếng khóc liền chạy đến xem, đứng bên cạnh Cố Sanh trầm mặc hồi lâu, ách giọng khuyên nhủ: “Một đêm cuối cùng, sẽ nhanh chóng qua đi, đừng khóc.”

Cố Sanh lau khô nước mắt, bảo Giang Hàm trở lại dưỡng thương, như trước ở cạnh than lô canh giữ.

Lúc sắp đến chạng vạng, Cửu Điện Hạ đã lăn qua lăn lại đến không khí lực, tựa vào cây ngủ gật.

Cố Sanh ở đây cũng không ai lên tiếng, mấy ma ma lớn tuổi một chút đều đã lạnh đến cứng người quay về trong trướng bồng, còn lại mấy cung nữ cũng có chút khô héo.

Cố Sanh nhìn vẫn có tinh thần nhưng đôi môi lại bắt đầu tróc da, trên mặt cũng không có huyết sắc, như trước thẳng tắp nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Cửu Điện Hạ.

Đột nhiên, Cửu Điện Hạ mạnh ngẩng đầu, hưng phấn đứng lên, thăm dò nhìn về phía hồ nước.

Cố Sanh theo ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa một đám người đi theo hầu đang ở bên hồ, cầm tảng đá đập vỡ băng trên mặt hồ, dùng mộc dũng múc nước về nấu.

Cố Sanh nghi hoặc quay đầu lại nhìn Cửu Điện Hạ  một cái, vẻ hưng phấn đó… Có phải khát nước hay không?

Không đợi Cố Sanh hỏi, Cửu Điện Hạ đã khom lưng chọn một hòn đá không nhỏ, xoay người ném đến trên mặt hồ.

“Đông” một tiếng vang lên, băng tầng trên mặt hồ bị đập vỡ tràn ra vết nứt như mạng nhện.

Cố Sanh trừng to mắt, quay đầu lại chỉ thấy Cửu Điện Hạ từ bên này cây lách đến bên kia cây, lấy lòng mà cong khóe miệng mỉm cười với các thị nữ.

Mấy thị nữ bên kia vô cùng cảm kích đi đến, ngồi xỗm bên hồ cách Cửu Điện Hạ ba trượng, kéo mấy khối băng đã bị Cửu Điện Hạ đập vỡ lên.

Giữa lúc Cố Sanh không hiểu ra sao, Giang Trầm Nguyệt cố gắng trấn định thanh thanh tiếng nói, lại ức chế không được run rẩy, mở miệng nói: “Ngươi… Ngươi là Tiết Yến? Ta… Nhớ, nhớ kỹ ngươi….”

Một cô nương bên kia lập tức xoay người nhìn qua, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh phúc thân đáp: “Cửu Điện Hạ vạn an, thần thiếp đúng là Tiết Yến!”

Nói xong liền mỉm cười với Cửu Điện Hạ.

Cố Sanh xiết nắm tay, lập tức biết xảy ra chuyện gì — nữ nhân này là xen lẫn trong thị nữ, định thừa dịp Cửu Điện Hạ vỡ lòng đến trước mặt để câu dẫn!

Cửu Điện Hạ hôm nay đâu chịu được tin tức tố dụ dỗ?

Hạ mình chủ động đi lấy lòng một quân quý xa lạ, cũng may trí nhớ tốt, phỏng chừng ngay cả nữ nhân kia cũng không nghĩ tới Cửu Điện Hạ sẽ  nhớ kỹ tên nàng, trong lòng sợ là vui đến nở hoa rồi.

“Trâm cài tóc của ngươi… Có có chút…..lệch rồi….” Cửu Điện Hạ lúc này ôm cây, nói một câu hàm răng thẳng run lên, giương mắt nhìn, như trước mê đảo quân quý đối diện, mặt đỏ tai hồng chỉnh lại trâm cài của mình.

“Qua….qua đây, ta giúp, giúp ngươi chỉnh lại…”

Cố Sanh: “….”

Điện hạ ngài đời này chưa từng có lòng tốt như vậy qua!

Mắt thấy quân quý đối diện biết rõ là “cạm bẫy”,, còn vẻ mặt thụ sủng nhược kinh muốn tặng thân thể của mình đến, Cố Sanh nhanh hơn bước chân, kéo lấy cánh tay quân quý kia, không nói hai lời liền túm lấy nàng đi đến trướng bồng nàng nên ở.

“Ngươi làm gì! Buông ta ra!” Quân quý kia bị kéo lảo đảo, còn muốn giãy dụa, lại nghe Cố Sanh lạnh lùng nói: “Chủ động câu dẫn hoàng tước đang kỳ vỡ lòng, là tử tội mất đầu.”

Quân quý kia nhất thời run rẩy, ngoài miệng nói: “Vừa rồi là điện hạ gọi ta….” Thân thể lại không dám giãy dụa nữa, trái lại đi theo Cố Sanh quay về trướng bồng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16