Lúc Cố Sanh thêm trà, khóe mắt đối diện đôi mắt Cửu Điện Hạ, chỉ thấy tiểu nhân tra hướng nàng nhướng mày, hiển nhiên rất hài lòng vì việc vừa rồi nàng tỏ thái độ.
Thảo nào bị bỏ quên lâu như vậy cũng không làm ầm ĩ.
Sau đó Giang Hàm cũng bước chậm theo kịp, nhìn Cửu Điện Hạ nhấp vài ngụm trà, mở miệng nói: “Đứng lên, cùng ta luyện tập, nhị tỷ nhìn xem công phu của ngươi có thối lui không.”
Cố Sanh nghe ra trong giọng nói của Nhị Điện Hạ đã không có tức giận của vừa rồi, thái độ tương tự như thường ngày khảo sát tứ thư ngũ kinh của Cửu Điện Hạ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Cửu Điện Hạ cũng không phân cao thấp, buông chén trà, xoay người nâng tay hướng gã sai vặt ý bảo hắn cầm binh khí đến.
Mấy gã sai vặt vội vàng phủng hai thanh trường côn, vì thường ngày hầu hạ qua hai vị hoàng tước luyện võ lo lắng song phương ngộ thương, nên mỗi lần hai người chuẩn bị đối luyện đều sẽ là mộc côn.
Cố Sanh thấy hai người đi đến giữa giáo trường như thường ngày, Giang Hàm nói “chuẩn bị tư thế”, Giang Trầm Nguyệt trái lại hỏi nàng “Luyện bộ côn pháp nào.”
Cửu Điện Hạ thường ngày cùng người bên ngoài đối luyện, cũng không nói nhiều quy củ, xuất thủ nhanh chóng như gió, nào chú ý đến những điểm này.
Nhưng mỗi lần đối luyện với nhị hoàng tỷ sẽ không giống , lúc nhỏ cũng vậy, Cửu Điện Hạ mỗi tập võ được Nhị Điện Hạ chỉ huy chi phối, ngoan như một con rối nhỏ, Cố Sanh nhìn thấy đều nhịn không được hé miệng thẳng nhạc.
Chờ hai vị hoàng tước chậm rãi làm tốt tư thế tiêu chuẩn, lại bắt đầu chậm rãi điều chỉnh bộ pháp, chọn góc độ các loại.
Cố Sanh lúc này mới an tâm ngồi xuống, châm một chén trà cho bản thân.
Giang Hàm nói xong không sai, Cửu Điện Hạ xác thực cùng nàng tình cảm thâm hậu.
Tựa như Cố Sanh cùng Nhan Thị, cho dù là mẹ con, nhưng kiếp trước lúc tuổi nhỏ vẫn thường phát sinh tranh chấp.
Cố Sanh còn nhớ rõ lúc nàng mười hai mười ba tuổi, thường vì một chút việc vặt cưỡng cổ cùng mẫu thân, sau đó tình cảm mẹ con vẫn như cũ không phải sao?
Chỉ không biết tỷ muội hoàng thất, kiếp trước rốt cục vì sao sẽ đi đến kết cục đó.
Cố Sanh hít sâu một hơi, kiếp này có nàng, nhất định phải tùy thời quan sát nhất cử nhất động của Giang Hàm.
Lúc sắp buổi trưa, Cố Sanh tiến lên cung thỉnh hai vị hoàng tước dùng bữa.
Công vụ trong người, Giang Hàm cũng không có nhiều thời gian, vội vã bồi hai người dùng ngọ thiện liền xuất môn làm việc.
Buổi trưa qua đi còn muốn nghe giảng kinh thư, còn chưa tới giờ Thân, bên ngoài lại có một gã sai vặt xa lạ, vội tới truyền lời với thư đồng của Cửu Điện Hạ, nói là Ôn công tử đã ở giáo trường, xin đợi Cửu Điện Hạ đại giá.
Sau khi tan khóa, thư đồng ở bên ngoài mới vào bẩm báo.
Cố Sanh rất không cam tâm tình nguyện gọi Cửu Điện Hạ đi luận võ cùng Ôn Tử Nghiễn.
Nàng suy nghĩ, ngay bên tai Cửu Điện Hạ nói ra: “Ngài bãi khóa còn phải đi Nghệ An Các luyện đại tự đây, buổi sáng mới vừa cùng giáo đầu đánh một hồi, lúc này hay là tu thân dưỡng tính đi, điện hạ phải bảo trọng thân thể! Bảo trọng!”
Không bảo trụ ….
Cửu Điện Hạ đối với quân quý biết kiếm thuật rất hiếu kỳ! Chờ nhìn kỳ cảnh quân quý múa kiếm , lôi kéo Cố Sanh đi đến giáo trường.
Ôn Tử Nghiễn sớm đã chờ ở giáo trường, nghe được Cửu Điện Hạ giá lâm lập tức mừng rỡ đứng dậy nhìn xung quanh.
Hắn lúc đầu còn mặt mày hớn hở, nhưng thấy trong tay Cửu Điện Hạ kéo lấy tay một người khác, nét mặt liền không cam tâm tình nguyện nữa.
Tỉ mỉ nhìn lên, cư nhiên còn là đối thủ một mất một còn đoạt ngôi quán quân của hắn, trong lòng càng khó tả!
Cố Sanh theo Cửu Điện Hạ đi vào giáo trường, thật xa là có thể cảm thụ được ánh mắt bắn đến có bao nhiêu cừu thị.
Nàng dĩ nhiên không thích bị người nhìn như vậy, nhưng nếu như ngẩng đầu trừng lại, cục diện sẽ càng xấu xí.
Vì vậy Cố Sanh rút khăn, tiến lên lau mồ hôi vốn không hề tồn tại trên gáy Cửu Điện Hạ, giả vờ vô cùng thân thiết nói: “Điện hạ, lát nữa ngày tỷ thí phải cẩn thận một chút….”
Phía sau Ôn Tử Nghiễn lập tức tiến lên một bước, phản bác: “Đều là trao đổi kiếm thuật, tiểu sinh tất nhiên là sẽ không làm bị thương điện hạ.”
Lại nghe Cố Sanh trào phúng nói: “Đừng không lưu ý khiến tiểu quân quý người ta bị tàn phế!”
Giang Trầm Nguyệt: “…..”
Ôn Tử Nghiễn: “!!!.”
Cố Sanh hé miệng đối mặt Cửu Điện Hạ, còn muốn mượn cơ hội tổn hại hắn hai câu, đã cảm giác cổ tay căng thẳng, bỗng nhiên được Giang Trầm Nguyệt nắm ở lòng bàn tay, không thể cử động!
“Điện hạ?” Cố Sanh nghi hoặc, Cửu Điện Hạ chưa từng ngăn cản nàng tiến lên chỉnh lý các loại cho nàng.
Giang Trầm Nguyệt gần kề bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi thế nào vẫn luôn thích lau mồ hôi cho ta? Người bên ngoài sẽ cho rằng ta đi hai bước đường cũng sắp mệt chết….”
Cố Sanh đỏ mặt, bĩu môi lui qua một bên.
Vẫn luôn lau mồ hôi, là có vẻ như siêu phẩm tiểu hoàng tước người ta thể lực kém, xác thực mất khí thế…. Sau này hay là chỉnh lý quan đầu sẽ tốt hơn.
Cửu Điện Hạ cũng không nhiều lời, thẳng đi lên sân đối luyện.
Ôn Tử Nghiễn một đôi mắt đen kịt lóe tinh quang, tự mình tiếp nhận trường kiếm đã chuẩn bị sẵn, cung kính đưa đến trước mặt Cửu Điện Hạ, giới thiệu: “Đây là Tử Ngọ Uyên Ương Kiếm tiểu sinh từ nhà mình mang đến, tứ diện còn chưa mở lưỡi, nghe nói…”
“Công tử thật có tâm.” Cố Sanh thiếu kiên nhẫn ngắt lời nói: “Những chuyện này thật ra không cần phải giải thích nhiều, điện hạ chúng ta là một người hiểu biết, tỷ thí xong còn phải đi luyện chữ đây, ngài cũng không tất yếu phải giới thiệu nữa.”
Ôn Tử Nghiễn liếc mắt trừng nàng một cái.
Cửu Điện Hạ kinh sợ tiếp nhận kiếm, trong lòng có chút chột dạ, thật đúng là không nghe nói qua cái gì gọi là Tử Ngọ Uyên Ương kiếm.
Nhưng thư đồng ngốc nếu đã đem da trâu thổi phồng lên, Cửu Điện Hạ cũng chỉ có thể nuốt xuống, kiên trì giả vờ hiểu biết.
Vốn dĩ gọi Ôn Tử Nghiễn giải thích xong thì tốt rồi, hiện tại nghe hắn cố lộng huyền hư nói đến một nửa Cửu Điện Hạ liền mang theo Uyên Ương kiếm mới nghe lần đầu lên đài, trong lòng đặc biệt không chắc chắn.
Rất sợ bản thân bởi vì không hiểu biết, cuối cùng bại bởi một quân quý, vậy sẽ khiến mặt mũi tám đời Giang gia đều mất hết….
Tâm tính như vậy, liền dẫn đến song phương mới vừa giao thủ Cửu Điện Hạ đã không phân nặng nhẹ, nháy mắt đã đánh ngã Ôn công tử!
Cố Sanh đã trợn tròn mắt, nàng vẫn chưa biết rõ xảy ra chuyện gì, Ôn công tử trước mắt vừa mới ưu nhã rút kiếm, tiểu nhân tra đã đến gần hắn tấn công chỗ hiểm!
Cố Sanh dù chưa chớp mắt, cũng không thấy rõ động tác của hai người, chỉ cảm thấy tốc độ của Ôn Tử Nghiễn so với Cửu Điện Hạ, vậy hoàn toàn giống như là bất động rồi!
Ngay lúc hắn đứng thẳng tống xuất lưỡi kiếm hướng Cửu Điện Hạ, Cửu Điện Hạ đã đến trước người hắn, chuôi kiếm hướng về phía ba thốn trên đan điền của hắn, đánh mạnh một cái! Tay vừa chuyển, mũi kiếm hướng phía trước khẽ động.
Keng một tiếng tinh thiết va chạm, kiếm của Ôn Tử Nghiễn rời tay, bay ra khỏi võ đài.
Tất cả động tác đều phát sinh trong nháy mắt, Cố Sanh vẫn chưa kịp chớp mắt, chỉ thấy Ôn Tử Nghiễn nôn một ngụm máu tươi, bị đánh vài yếu huyệt , chưa kịp rên một tiếng đã gục xuống hôn mê bất tỉnh!
Cố Sanh: “…..”
Nàng chưa thấy qua Giang Trầm Nguyệt hạ thủ ngoan độc như vậy, thì ra từ trước đến nay truy đuổi giáo đầu trên võ đài thật sự chỉ là đang “luyện tập”….
Cửu Điện Hạ cũng trợn tròn mắt.
Hoàng tước tự tay đả thương quân quý, chuyện này truyền ra sẽ không mặt mũi gặp người nữa!
Cố Sanh xa xa nhìn cái lỗ tai của Cửu Điện Hạ khẩn trương đến run lên, liền bước lên phía trước hô: “Điện hạ!”
Cửu Điện Hạ nghe tiếng, vô thố quay đầu nhìn về phía nàng, ủy khuất đến bĩu môi, ném kiếm, nhanh chân trốn trong lòng Cố Sanh.
Cố Sanh vội vàng vỗ lưng Cửu Điện Hạ, dỗ dành nói: “Điện hạ đừng sợ! Ai bảo hắn khoe mẽ đây? Không hiểu kiếm thuật còn muốn thổi phồng!
“Ta đây là cho rằng hắn lợi hại mới hạ thủ nặng tay, đó là nể mặt hắn, không phải sai lầm của ta, xem hắn sau này còn dám khoát lác cùng ta nữa không! Đồ ba hoa!”
Mắt thấy Ôn công tử được thư đồng trong nhà nâng đi chữa trị, trong lòng Cố Sanh ngược lại thật có một chút băn khoăn.
Nàng học qua một chút y thuật, bộ vị vừa rồi Cửu Điện Hạ tấn công, ngay cả châm cứu cũng không thể xuống châm đúng huyệt vị, sợ là thật sự bị thương nặng.
Nếu sớm biết đã để hắn giới thiệu xong, để trong lòng Cửu Điện Hạ yên tâm, cũng không đến mức xuất thủ nặng như vậy!
Không hổ thẹn là không có khả năng, Cố Sanh đối với Cửu Điện Hạ có tư tâm, nàng muốn dạy dỗ ra một hoàng đế tốt không lạm tình, cho nên không muốn Giang Trầm Nguyệt ở lúc ngây thơ đã lung tung trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này mới cố tình cản vận đào hoa của nàng lại, cũng không phải cố tình đả thương người.
Hôm nay huyên náo Cửu Điện Hạ cũng đầy sợ hãi, trong lòng hai người cũng không phải tư vị.
Cố Sanh suy nghĩ, dù sao thì khóa luyện chữ cùng tiên sinh xin nghỉ, thẳng thắn dẫn tiểu hoàng tước ra Quốc Tử Giám, đi phố xá dạo chơi.
Cửu Điện Hạ lớn như vậy vẫn chưa trốn học qua, nhưng có lẽ xuất phát từ thiên tính của nhân tra, vừa nghe Cố Sanh nói muốn trốn học, lập tức không khổ sở nữa.
Cố Sanh còn nghĩ ra ngoài làm thế nào chu toàn cùng Trương ma ma, Giang Trầm Nguyệt không hề nghĩ ngợi mà dẫn theo nàng đi về hướng ngược lại.
“Điện hạ, ngài là muốn đi chỗ nào?” Cố Sanh kéo lấy tay áo Cửu Điện Hạ.
Giang Trầm Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng: “Không phải muốn dẫn ta đi thị thập chơi sao?”
Cố Sanh quay đầu lại nói: “Xem ngài vui vẻ kìa! Lối ra ở đầu kia!”
Giang Trầm Nguyệt kéo cổ tay nàng, khiến Cố Sanh dừng bước.
Cố Sanh quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nhân tra cong khóe miệng, nói: “Lối ra có ma ma trông chừng, chúng ta đến bức tường phía đông rồi nhảy ra, trước giờ Dậu trở về, có thể đi dạo một canh giờ đây.”
Cố Sanh: “…..”
Đúng vậy! Ma ma không thể vào giáo trường, cứ như vậy không phải đúng lúc cho rằng Cửu Điện Hạ đang luyện kiếm thuật sao?
Bằng không chỉ là chu toàn khẩn cầu ma ma thả người, cũng phải mất nửa canh giờ!
Tiểu nhân tra thực sự là trời sinh bại hoại thích làm chuyện xấu a!
Cố Sanh hoài nghi các loại bại hoại, nhìn chung luôn linh hoạt hơn “người tốt” như nàng một ít….
Cố Sanh cũng không dám dẫn tiểu hoàng tước chạy xa, hai người ở ngay con phố bên kia Quốc Tử Giám mà đi dạo.
Xuất môn không được vài bước đã đụng phải người bán kẹo hồ lô, Cửu Điện Hạ vừa nhìn đã cảm thấy muốn ăn, vừa muốn tiến lên lại bị Cố Sanh ngăn lại.
Thứ bên ngoài không rõ nguồn gốc, không lưu ý ăn vào sẽ hại bao tử.
Cố Sanh không dám phiêu lưu, mang theo Cửu Điện Hạ đến cửa hiệu son phấn, mua một hộp yên chi tốt nhất cho Cửu Điện Hạ chơi đùa.
Đem bạc vụn trên người tiêu hết, để tránh tiểu nha đầu này muốn ăn.
Ra khỏi cửa hiểu, hai người đến hoa viên đối diện cửa tây Quốc Tử Giám ngắm hoa.
Trong cung hoa cỏ gì cũng có, nhưng lúc này quý ở chỗ được tự do.
Cửu Điện Hạ đi dạo một vòng còn rất hưng phấn, kiên trì nghe Cố Sanh nói hoa danh hoa ngữ.
Trong lúc du đãng, Cố Sanh chợt thấy bên cạnh có một khóm hoa một mảnh hỏa hồng, ở giữa khóm hoa đỏ không biết ở đâu xuất hiện một bông hoa màu lục nhạt nhụy trắng, nhất thời trước mắt sáng ngời.
“Hoa này… Thế nào lại màu xanh?” Cố Sanh khẽ động khóe miệng, vẻ mặt kinh ngạc đến gần quan sát, quả nhiên là đế hoa , hoa hình lẫn màu sắc nàng đều chưa thấy qua.
Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu, chỉ thấy Cố Sanh ghé vào trước một đóa hoa dị sắc, trong ánh mắt tràn đầy mừng rỡ.
“Thưởng cho ngươi.”
Cố Sanh chợt nghe bên tai truyền đến giọng nói hùng hồn uy nghiêm của Cửu Điện Hạ, nhất thời cười khanh khách, ngẩng đầu liếc nhìn tiểu nhân tra một cái, trong lòng nghĩ thầm đây cũng không phải ngự hoa viên của ngươi, hoa là của mọi người, ai cần ngươi ban thưởng đây!
Cửu Điện Hạ không chút khách khí, đưa tay muốn ngắt bông hoa dị sắc kia xuống, tự mình thưởng cho Cố Sanh, lại nghe một bên đột nhiên trở nên ồn ào: “Đừng lộn xộn!”
Hai người vô cùng kinh ngạc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bà phụ chuyên trông vườn đi đến, đôi mắt sắc bén, hung hăng nhìn hai người nói: “Hoa này không thể tùy tiện hái như vậy, một đóa mười văn tiền!”
Cửu Điện Hạ nghi hoặc nhìn Cố Sanh, lớn như vậy lần đầu tiên có người thẳng thắn đòi tiền nàng.
Cố Sanh vừa mới mua yên chi, tiền lẻ đều tiêu hết, lúc này chỉ có thể cùng bà tử giương mắt nhìn nhau.
Tuy rằng biết người này chỉ là thuận lợi muốn vớt mấy đồng bạc, mười văn tiền ngược lại cũng không tính là công phu sư tử ngoạm, phàm là có chút tiền nàng nhất định sẽ không dây dưa cùng người này.
Vấn đề chính là nàng không có tiền….
Cố Sanh không muốn quét hăng hái của tiểu hoàng tước, chỉ đành tiến lên cùng bà tử lý luận: “Viện này là Quốc Tử Giám xây dựng, ngài muốn mượn thời cơ bán hoa, cũng phải có một thân phận đi?”
Bà tử vừa nghe liền tức giận, cô nương trước mắt bất quá mới vừa cập kê, bên cạnh còn dẫn theo một hài đồng đẹp như thiên tiên, nhưng ngay cả một gia đinh cũng không có, vậy mà cũng dám đến cò kè mặc cả!
Bà tử há mồm mắng: “Không có tiền thì lăn khỏi vườn! Tiểu dân ở đâu đến! Không biết quy tắc!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)