Cửu Điện Hạ đứng bật dậy, Hoàng Hậu sợ đến kinh hô một tiếng ngã người ra sau, khiến ghế thái sư cũng nghiêng ra sau, cũng may được Cửu Điện Hạ lấy lại tinh thần tiến lên đỡ lấy, nâng tay ổn định cái ghế.
Hoàng Hậu nâng đôi mắt nhìn người trước mắt cả kinh nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Giang Trầm Nguyệt trong lòng biết thất thố, cúi đầu thay mẫu hậu chỉnh lại ghế thái sư, đem nàng an an ổn ổn di chuyển quay về cạnh bàn trà, giả vờ bình thản làm như cái gì cũng không phát sinh, khẽ động đôi mắt đạm kim sắc nhìn Hoàng Hậu, giả vờ thuận theo thấp giọng giải thích: “Xin lỗi, việc này đến quá đột ngột.”
Chúng hậu phi nhìn siêu phẩm hoàng tước đang đè nén lệ khí, đại khí cũng không dám suyễn cũng không ai dám hỏi rốt cục xảy ra chuyện gì.
Siêu phẩm người ta nói không có việc gì vậy chính là không có việc gì, có việc cũng là không có việc!
Hoàng Hậu nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút buồn bực, ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng dám phát lửa giận lớn như vậy ở trước mặt nàng!
Nhưng đây rốt cuộc không phải hài tử thân sinh, thỉnh thoảng có chút xung đột cũng không thể thật sự tùy tiện phát tác, Hoàng Hậu chỉ có thể cười gượng: “Bản cung sớm đã nghĩ qua, bản thân điện hạ vẫn là một hài tử, thai đầu đến cũng quá sớm, nhất thời kinh ngạc cũng là có….”
Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt gật đầu, chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại vạt áo , trầm giọng nói: “Mẫu hậu nói phải, việc này thực sự đến quá đột ngột, nhi thần muốn xin cáo lui trước, hồi phủ hòa hoãn tâm tình, xin mẫu hậu thông cảm.”
Hoàng Hậu không dám không thông cảm, cổ chiến đấu tin tức tố cường liệt đến dường như có thể xuyên thấu qua thân thể, quá dọa người rồi có được hay không? Lập tức tránh được bao xa thì tránh!
“Cứ như vậy cũng tốt, điện hạ đường xá mệt nhọc, hồi phủ nghỉ ngơi vài ngày đi, tịnh dưỡng xong rồi hãy vào cung trò chuyện cùng mẫu hậu.”
Vì vậy Hoàng Hậu an toàn rồi, lại khổ cho chúng hạ nhân trong vương phủ.
Thanh Y Viên liên tiếp hơn một tháng không có chủ nhân, quản gia trong phủ cúc cung tận tụy trông giữ, ba ngày hai đầu còn phải bị Tuyên Vương kéo đi nghiêm hình bức cung.
Lúc này nghe thị vệ thông báo “Điện hạ hồi phủ”, quản gia nhất thời lão lệ đầy mặt, nghĩ thầm ngày tháng khổ sở rốt cục đã chấm dứt rồi, vui vẻ đến một đường nhảy nhót chạy về tiền viện nghênh tiếp, lại không nghĩ rằng….
Quản gia đang hưng phấn một đường không có mắt, lách qua hành lang lao ra cửa hông, dụng vào thân ảnh đang muốn vào cửa.
Quản gia bị va chạm một cái văng ra hơn nửa trượng, ngã trên mặt đất, vừa muốn tức giận quát mắng, ngẩng đầu xem là ai liền lập tức quỳ gối hô lên: “Nô tài đáng chết! Điện hạ tha mạng!”
Cửu Điện Hạ đầu cũng không cúi xuống, chỉ bước nhanh đến Thiên Thủy Các, thuận miệng hỏi: “Thạch Lựu có trong phủ hay không?”
Quản gia quỳ trên mặt đất vội vàng đứng dậy đuổi theo chủ tử khom người đáp: “Thạch Lựu theo vương phi nương nương xuất hành rồi….”
“Thiếp thân thị tỳ của A Sanh còn ai ở lại trong phủ không?”
Quản gia hạ thấp người: “Có! Đều đang đợi ở Thiên Thủy Các.”
Cửu Điện Hạ liếc mắt trừng hắn: “Vương phi nửa năm nay có từng gặp mặt Tuyên Vương không?”
Quản gia bị ánh mắt kia trừng đến ngực cứng lại, nhất thời có chút hoảng hốt, lắp bắp trả lời: “Nô tài… Nô tài không rõ lắm….”
Lời này đã đâm trúng tổ ong vò vẽ, nhân tra trước mắt đang lo không ai đến tìm chết!
Giang Trầm Nguyệt dừng chân, đầu ngón chân vừa chuyển, nhấc chân đến gần quản gia híp đôi thiển đồng trầm giọng nói: “Không rõ lắm? Vương phi từng gặp mặt ai, ngươi “không rõ lắm”? Ta cho rằng quản gia nhận bổng lộc trên hai trăm lượng sẽ không nói ra những lời vô sỉ này.”
Quản gia chân mềm nhũn lập tức quỳ xuống đất dập đầu: “Sau khi Điện hạ xuất chinh chủ tử nương nương lập tức phong tỏa tiểu viện, không cho nô tài của ngoại viện xuất nhập, xuất môn cũng không nói đi đâu, nô tài không dám làm bậy a!”
Hành vi này của Cố Sanh càng khiến người ta nghi ngờ, Giang Trầm Nguyệt bị phẩn nộ mê muội đầu óc nghe vậy liền quay đầu một đường chạy đến Thiên Thủy Các, chờ thị nữ trong phủ đến để tra hỏi, quả thực hỏi ra vương phi từng gặp riêng Tuyên Vương!
Thị nữ không hiểu sự tình nhìn thấy Cửu Điện Hạ tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng phủng trà nóng, lại bị Cửu Điện Hạ giận dữ hất văng tách trà nát thành từng mảnh.
“Chuẩn bị ngựa!” Cửu Điện Hạ nâng tay hô một tiếng, hai thị vệ cận thân lên tiếng trả lời từ mái hiên nhảy xuống, quỳ một gối xuống đất nghe theo chỉ lệnh.
Giang Trầm Nguyệt đầy mặt kinh sợ, chỉ vào hai người quát lớn: “Các ngươi lập tức đến đại lao truyền lời, ta muốn đích thân thẩm vấn Giang Hàm! Bảo bọn họ mang tất cả hình cụ đều chuẩn bị cho ta, ngay bây giờ, lập tức!”
“Vâng!” Hai cận vệ sợ đến sắp tè ra quần.
Tước Quý đẳng cấp càng cao càng có thể cảm thụ được chiến đấu tin tức tố của đồng loại có bao nhiêu nguy hiểm, bọn họ theo Cửu Điện Hạ ba năm, cho đến bây giờ chưa thấy qua chủ tử thất thố đến mức này.
Trong cơn giận, Giang Trầm Nguyệt một đường chạy vào phòng ngủ của Cố Sanh mang toàn bộ đồ thêu thùa trong mộc rương ở đầu giường ra, nâng tay xé thành từng mảnh, ném đầy trên mặt đất!
Tiểu thái giám một đường theo đuôi sợ đến gần như không khống chế được, một đám nha đầu quỳ trên mặt đất, sợ hãi còn phải gắt gao che miệng rất sợ kêu khóc ra tiếng trước mặt chủ tử!
Hạ nhân trong phủ vốn tưởng rằng chờ Cửu Điện Hạ trở về, những ngày cực khổ sẽ chấm dứt, lại không nghĩ rằng sau khi trải qua trận chiến lần này hùng hài tử vốn dĩ suốt ngày vui vẻ lại trở thành ác ma âm hiểu tàn bạo!
Không bao lâu, y quan trong phủ toàn bộ bị triệu vào Thiên Thủy Các
Cửu Điện Hạ đầy mặt lệ khí ngồi trên ghế quý phi, lạnh giọng hỏi: “Thai nhi trong bụng A Sanh xác thực gần năm tháng?”
Y quan sợ đến nuốt nước bọt, run rẩy trả lời: “Vi thần không dám chắc chắn, còn thiếu một phần ghi chép chuẩn xác về việc bắt mạch chẩn thai.”
Giang Trầm Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Ta thấy ngươi là còn thiếu một cái quan tài đây.”
Y quan nhất thời sợ đến liên tục dập đầu hồi bẩm: “Điện hạ minh xét! Sau khi Vương phi mang thai chưa hề triệu kiến chúng ta nhập viện bắt mạch, tựa hồ định kỳ xuất phủ mời giang hồ lang trung kiểm tra, bọn ta thường ngày ở ngoại viện không tiện ra vào, quả thật là không cách nào nhìn thấy thần sắc của vương phi a! Điện hạ tha mạng!”
Lời này ngược lại khiến Giang Trầm Nguyệt thiển đồng sáng ngời, sắc mặt có chút hòa hoãn, đứng lên, nhấc chân dài đi qua đi lại trước mặt y quan.
Y quan không biết chủ tử lại đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất mà run rẩy
Giây lát sau, Cửu Điện Hạ bỗng nhiên hòa hoãn giọng nói, nghiêng đầu mở miệng nói với hắn: “Nói như vậy, hoài thai năm tháng không phải là các ngươi chẩn đoán ra? Là vương phi tự nói?”
Y quan tràn đầy ủy khuất rốt cục có được cảm thông, lão lệ tung hoành nức nở nói: “Điện hạ minh giám! Vi thần cũng là hôm nay mới biết được nương nương có thai, mấy tháng nay người của ngoại viện bọn ta đều chưa từng gặp qua vương phi!”
Dường như tật phong mưa rào biến mất, trong phòng chỉ một thoáng đã thấy ánh mặt trời.
Cổ kịch liệt sát khí biến mất, các thị tỳ tráng lá gan ngẩng đầu trộm quan sát, chỉ thấy nét mặt Cửu Điện Hạ đã là một mảnh ấm áp thản nhiên sau cơn mưa…
Mọi người lúc này mới thở dài một hơi, nguy hiểm giải trừ rồi!
Cửu Điện Hạ giống như bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận điều gì, lửa giận qua đi lập tức bình tĩnh trở lại, nét mặt hiện ra một tia ngượng ngùng hiếm thấy, cúi đầu ngồi trở lại bên giường, bắt chéo hai chân tự nói thầm với bản thân: “Cũng không xác định là mấy tháng, cớ gì mẫu hậu lại nói là thái y chẩn mạch?”
Y quan nghe được chút áy náy trong lời nói của chủ tử, tuy rằng nói rất uyển chuyển nhưng ý tứ bọn họ có thể hiểu.
Cửu Điện Hạ coi như là một hoàng tước thành thật nhất trong hoàng thành rồi, sai rồi chính là sai rồi, nên bồi tội thì sẽ bồi tội, chưa bao giờ giả bộ ngớ ngẩn cho qua chuyện.
Dĩ nhiên, làm chủ tử về mặt sĩ diện vẫn không thể rõ ràng xin lỗi, nên chỉ phân phó quản gia trọng thưởng hạ nhân trong phủ, xem như an ủi bọn họ.
Thị vệ né tránh ở bên ngoài hai nén hương thời gian nhìn thấy thần sắc của chủ tử đã hòa hoãn, lúc này mới dám vào cửa hồi bẩm: “Điện hạ, ngựa chuẩn bị xong rồi.”
“Ân?” Cửu Điện Hạ nghiêng đầu nhìn về phía người kia, lúc này mới nhớ đến vừa rồi trong cơn thịnh nộ nàng dự định tự mình đến đại lao xé xác nhị tỷ, lúc này thì không cần nữa, chỉ đành khiêm tốn khoát khoát tay: “Quên đi, quên đi, không đi nữa.”
Cúi đầu nhìn thấy đầy đất vải vụn, Cửu Điện Hạ sắc mặt trắng nhợt, những thứ này là thành quả thư đồng ngốc cự tuyệt nàng mấy trăm lần mới thêu xong…..
Giang Trầm Nguyệt vội vàng khom người nhất nhất nhặt lên, đặt trên bàn trà liều mạng ghép lại, phân phó thị nữ: “Mang đến châm công cục chiếu theo nguyên dạng phục chế lại, phải làm xong trong vòng một tháng.
Việc hôm nay, không được để vương phi biết.”
“…..” Các thị tỳ đồng thanh trả lời: “Vâng.”
* * * * * * *
Cố Sanh yên tĩnh ở trong thôn chán nản vượt qua một tháng, cái bụng bảy tháng đã nhô lên rất cao, nặng đến khiến nàng mỗi ngày chỉ có thể nằm nghiêng trên giường.
Thắt lưng càng nằm càng mỏi, thỉnh thoảng đến mức khó chịu nàng để Thạch Lựu đỡ nàng xuất môn đi vài vòng giải sầu.
Ban đêm nàng thường mộng thấy bản thân khó sinh, sau khi tỉnh lại sợ đến cơm nước khó nuốt trôi.
Buổi tối ngủ không tốt, buổi sáng hôm nay tựa ở trên giường chợp mắt một lúc.
Trong mộng, Cố Sanh trở lại trong tiểu viện Thiên Thủy Các của mình, trong mơ hồ, nàng một tay nhẹ nhàng đặt trên ngực, giọng nói của Giang Trầm Nguyệt dán bên tai nàng: “Ta muốn ngươi.”
Tỉnh lại trong tiếng thở dốc, Cố Sanh bỗng nhiên cảm thấy ngực mình lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, trên vạt áo trước màu xanh lá đã ướt một mảng, ngoài cùng vết nước còn có vết sữa đã khô.
Đây là vết bẩn dính phải ở nơi nào?
Cố Sanh nghi hoặc đưa tay sờ sờ chỗ ước trên ngực, xúc cảm trong mộng bị tiểu nhân tra sờ nắn chỉ một thoáng đã dâng lên trong lòng, trước ngực lập tức lại tràn ra vết nước…
Cố Sanh ngây người giây lát, hoãn thần khuôn mặt lập tức xấu hổ đỏ bừng, vội vàng bưng ngựa kéo chăn bông đắp kín thân thể!
Hài tử còn chưa sinh ra mà đã bắt đầu tiết sữa?
Nàng không có kinh nghiệm, đối với phản ứng như vậy cảm thấy xấu hổ muốn chết, thăm dò nhìn một chút cửa sổ, cũng may đóng rất kín, không có người phát hiện.
Nàng đem bản thân khóa lại trong chăn, nhưng bịt kín trong chăn vết nước cũng không thể khô được, suy nghĩ một chút vẫn là vội vàng xuống giường, từ trong hành lý lấy ra một cái yếm mới để thay.
Nàng Khẩn trương đến tim đập phình phịch, Cố Sanh biết đây là chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy mất mặt.
Lật tới lật lui, phát hiện trong hành lý chỉ mang theo năm cái yếm, chỉ trong chốc lát nàng đã làm ướt hai cái, năm cái làm sao đủ!
Cố Sanh vội vàng gọi Thạch Lựu vào cửa, nói là muốn đi thị tập, nàng muốn tự mình tìm vài khúc vải dày về làm yếm.
Thạch Lựu nhìn thấy tiểu chủ tử hai ngày ăn không ngon ngủ không tốt, cảm thấy nàng nguyện ý ra ngoài giải sầu cũng là chuyện tốt nên lập tức phân phó cận vệ đi theo phía sau, còn nàng thì tự mình đỡ tiểu thư đi thị tập.
Thị tập của thôn trang nhỏ Tế Nam, dĩ nhiên không phồn hoa như kinh thành, Cố Sanh đi năm dặm đường cũng chưa từng nhìn thấy một cửa hiệu may mặc nào, đa số tiểu thương treo chính là vải thô, không chỉ chất lượng kém, còn chỉ có thể mang về tự may.
Cố Sanh một tay đỡ cái bụng nặng nề, đi đến sức cùng lực kệt, ngay cả Thạch Lựu cũng nghi hoặc khuyên nàng sớm trở về nghỉ ngơi.
Bất đắc dĩ, cuối cùng Cố Sanh thỏa hiệp đứng ở trước một cửa hiệu bán vải thô, thầm nghĩ : tự may thì tự may đi, lúc trước ở trong viện có ma ma may vá nàng còn không cam tâm tình nguyện dùng, hôm nay lười động thủ trái lại không có mệnh hưởng phúc.
Tư vị trong lòng thực sự là rất khó để hình dung.
Nàng vừa muốn cất bước vào trong cửa hiệu, cận vệ phía sau bỗng nhiên tiến lên sau lưng nàng thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử cẩn thận, có nguy hiểm!”
Trong lòng Cố Sanh nhất thời chấn kinh, nông thôn hoang vắng có thể có nguy hiểm gì?
Có thể không lộ diện mà vẫn khiến cận vệ cảm thụ được khí tức nguy hiểm…. Chẳng lẽ là Giang Hàm tự mình đuổi tới?!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)