CHƯƠNG 1
Cánh cổng cứ như đang chờ đợi cả An và Hiền, nó đã được bật mở từ lúc nào. An cho xe chạy vào, rồi sang mở cửa và nắm chặt lấy tay Hiền, An có thể cảm nhận được sự lo lắng từ bàn tay trong tay mình. Mỉm cười An muốn trấn an cô ấy.
Nhẹ gật đầu Hiền siết chặt tay An hơn, cô biết kể từ giây phút này con đường mà cô bước được gọi là tình yêu kia, đã có Gia An.
Cả hai cùng nhau vào nhà, từng bước đi không quá thảnh thơi nhưng cũng không mấy nặng nề, yêu thương chưa bao giờ được gọi bằng hai từ êm đềm. Sự cản ngăn là điều không tránh khỏi.
Yên vị trên hàng ghế sô pha trong nhà là ông bà Thịnh ba mẹ của Hiền, ánh mắt của ông giờ đang tập trung trên người An. Ông muốn nhìn thử xem con người phía trước có bản lĩnh gì mà có thể khiến con gái của ông trao yêu thương, thay đổi như vậy. Bà Thịnh chỉ khẽ gật đầu như ý bảo đã có sự xuất hiện của hai đứa nhỏ. Bà nghĩ cách tốt nhất bây giờ là im lặng, không phải bà không biết nói gì mà bà sợ chính những lời nói của mình sẽ làm mọi chuyện phức tạp hơn. Nhất là sẽ làm cha con họ khó xử, cả Gia An nữa. Bà cần âm thầm quan sát để biết xem mình nên làm gì.
Ánh mắt ấy An không sợ, An chỉ sợ rồi Hiền sẽ chùng bước vì chính ánh mắt mà ba của cô ấy dành cho An.
Mẹ của Hiền có chút bất ngờ, vì khi sáng và bây giờ dường như ở chồng mình là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Hít thật sâu Hiền nhìn An rồi nhìn về hướng ba mẹ mình.
Ngẩng đầu nhìn đứa con gái luôn làm mình tự hào ông Thịnh nhăn mặt, nó dũng cảm đến thế là cùng.
Điều này không chỉ Hiền mà cả An cũng có thể đoán được, nó cũng không quá bất ngờ đối với họ.
Nhìn Hiền mà An đau lòng, lại một lần nữa vì mình mà cô ấy như thế. Một cái cúi đầu dù là dành cho ba mẹ cũng đã gọi là hạ mình lắm rồi. Lần trước cô ấy đã quỳ chỉ xin đánh đổi mấy ngày ngắn ngủi bên cạnh chăm sóc An. Còn bây giờ cô ấy cúi đầu để xin gia đình chấp nhận cả hai. Rồi sau đó cô ấy phải làm gì nữa, cách không phải lúc nào cũng có, có những cách con người buộc phải làm, đôi khi hoàn cảnh cũng tạo nên cách nghĩ và cách làm. Hiền đã làm thế, hoàn cảnh không cho phép cô ấy nghĩ nhiều hơn. An đã rõ và An cũng sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng của mình, còn khả năng là đến đâu còn xem bản lĩnh của An, tình yêu của hai người. An biết mình cần nhìn nhận thực tế, chắc chắn An sẽ không để Hiền một mình đối mặt, đó là lời hứa.
Lại một lần nữa một người làm cha nén lòng nhìn con của mình, hạ mình để cầu xin chính ba ruột của nó. Ông nên đáng tự hào hay là tự chê trách bản thân.
Câu hỏi đau khổ ấy có mấy ai hiểu.
Nước mắt đã không kiềm nén được nữa Hiền giương đôi mắt đầm lệ nhìn ba, ông dường như cũng đang không kiềm chế được, ánh mắt hung tợn khi nảy giờ đây đã được thay bằng một màu đỏ. Cô không thể hiểu được ba đang nghĩ gì nhưng chắc cô có thể cảm nhận được nỗi khó xử của ông. Mẹ nảy giờ không lên tiếng không phải bà muốn buông bỏ mà cô hiểu mẹ không muốn gây thêm áp lực cho cô và ngay cả với ông. Tấm lòng của những bậc làm cha làm mẹ mấy ai thấu hiểu.
Có những con nước đang bị kiềm hãm ở vách đá, nhưng rồi cũng sẽ có lúc nó phải len lỏi mà tràn ra.
Giữ tay Hiền lại, An tiến về phía ông Thịnh một chút nữa, không hiểu sao An có cảm giác ông Thịnh không có thành kiến với mình, chỉ là để An và Hiền yêu nhau thì đối với ông ấy đúng là một việc khó chấp nhận.
Người đau khổ và khó xử nhất ở đây bây giờ chưa hẳn là hai bậc làm cha làm mẹ kia, cũng không phải An mà là Hiền. Nhìn cô ấy mà xem, đau lòng đến nỗi không thể nói lời nào, khóc cũng không thể khóc, chỉ có thể nắm chặt lấy tay An như bấu víu vào một điều gì đó cuối cùng ở đây.
Hiền cảm thấy bản thân mình bất lực, cô là kẻ thất bại có đúng không, cô chả làm được gì cả. Giờ đây cô phải làm sao, nhìn ba đau cô cũng đau, nhìn An khổ cô cũng khổ. Làm sao để trọn vẹn đôi đường.
Một con đường có hai làn phân cách, nó chưa bao giờ là đều nhau. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, có đo thế nào cũng sẽ bị trật một tí về độ dài, giống như con tim cũng có lúc nó trật nhịp đấy thôi.
Lam cũng đang lúng túng, thật tình dù có yêu Oanh thì bấy lâu nay cũng chỉ là mình đơn phương, âm thầm quan tâm thôi, bây giờ cứ ngại ngại sao ấy.
Giật mình vì tiếng gọi Oanh muốn thoát cả tim, cô đang tập trung vào người trước mặt nên không có sự chuẩn bị.
Không trả lời ông Bằng chỉ hơi nhẹ gật đầu ý bảo đã thấy rồi và vào trong.
Có cảm giác gì đó bất an, suýt nữa Lam quên gia đình còn đó.
Mỉm cười với Oanh cứ như mọi sự đời biến mất, giây phút này Lam chỉ biết có Oanh đang đứng trước mặt mình, đang trong tâm trí và trái tim mình, còn những chuyện kia hãy để theo lẽ của nó, mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Tiếc rằng đôi lúc có những cách giải quyết chả đạt được kết quả mà mình mong muốn, chỉ hi vọng nó không gây quá đau khổ cho những con người đang yêu này.
Nhìn cho đến khi bóng xe của Lam dần khuất, cảm giác trong Oanh thật dễ chịu, có vẻ bỏ đi sự cố chấp và gánh nặng trong lòng con người cũng thoải mái hơn. Có thật Lam mới chính là định mệnh của cô.
Tách trà đã đắng hơn hay lòng ông đang cay đắng, không phải An, vậy đây là người mà An nói, ông nên làm sao cho phải.
Cứ đặt câu hỏi “nên làm sao cho phải?” vậy đến khi nào mới là phải.
Sự căng thẳng giờ đây đang bao trùm cả một căn nhà, cả một gia đình. Ngồi phịch xuống ghế ông Thịnh chỉ biết lắc đầu, ông không phản đối, ông chỉ cảm thấy có gì đó chưa được rõ lắm. Trong lòng ông không có lý do nào để phản đối, chẳng lẻ dùng lý do cả hai đều là con gái. Điều đó ông cảm thấy không có vấn đề, ông đã từng thấy nhiều cặp như vậy, cũng đã nghe Bảo nói về họ. Cũng bình thường có khi ông còn thật tâm chúc phúc, nhưng sao khi đến con mình thì ông cứ chần chừ không quyết, ông sợ hay sao. Hay đúng như Bảo nói chẳng qua là ông không đủ dũng cảm để bảo vệ con mình.
Khá bất ngờ về câu hỏi của ông Thịnh, An cùng Hiền nhìn nhau. Từ nảy đến giờ cả hai chỉ đứng, nắm chặt lấy tay nhau, nỗi sợ phải chia xa làm cả hai không thể rời ra.
Lòng An nhẹ hơn rồi đấy, ông Thịnh rất thương Hiền, ngoài ra ông ấy cũng hiểu con. Chỉ cần nhiêu đây thôi cũng đủ để làm cánh cửa cản ngăn kia chỉ là sắt vụn. Điều còn lại là tình yêu của cả hai có đủ để vượt qua sóng gió hay không, gia đình vẫn sẽ là cái nôi chấp cánh cho họ.
Gia An là người thế nào, câu hỏi đặt ra mỗi lúc một lớn. Mà cũng phải thừa nhận ông không khó chịu với An, từ lúc gặp mặt An lần đầu ông đã đặt khá nhiều câu hỏi về con người này. An có cái gì đó khá đặc biệt.
Ngay cả Hiền hiện giờ cũng không thể hiểu rõ rốt cuộc ba mình và An đang định làm gì, nói gì, cô thừa nhận mình thật sự chưa hiểu An cho lắm.
Mẹ của Hiền càng lúc càng thấy mơ hồ, bà đã cố gắng đoán lắm rồi mà vẫn không hiểu được ý của ông. Chung sống hơn 26 năm qua, Hiền giờ cũng đã 25 tuổi, Bảo không còn nhỏ dại, nó còn đang có dự định cưới vợ ở cái tuổi 23. Thế mà hôm nay bà lại không hiểu ông, là bà thất bại hay vì ông khó đoán.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)