CHƯƠNG 13
Có phải là An vừa chạy ra? đứng lên rồi lại ngồi xuống Lora không nghĩ sẽ có lúc mình đứng nhìn An thay vì tấn công và làm hại người ta. Nghĩ tới việc của của hai cô cười buồn, cô làm vậy để được gì. Nơi này cô cũng thường đến, có lẽ An cũng như cô cũng thường đến đây. An cũng là con người và cô cũng vậy nhưng sao cô vẫn căm phẫn những người đồng tính. Cô yêu anh, một người không chọn cô, nhưng người đó lại chấp nhận bên cạnh một người đồng tính. Từ đó cô hận và căm phẫn người đồng tính, tình cờ biết An qua một dự án cô lên kế hoạch để khám phá, để dày vò nhưng sao cô không thấy thoải mái. Khi mà cô biết mình cũng đang chịu thiệt thòi. Rốt cuộc thì cô đang làm gì, vì chuyện của cô và An mà ba đã bắt cô nghĩ phép dài hạn, ông rất giận trước hành động sốc nổi của cô. Ngã ra ghế cô lại nhớ về tối qua, cô nhớ ánh mắt đau khổ của Hiền và An lúc đó, còn cô trong ánh mắt chỉ là sự thù hận để khi tỉnh ra rồi có lẽ cô đã hối hận với quyết định của mình. Giây phút đó cô đã gủi một tin nhắn không tưởng đến cho anh người mà cô yêu.
Giây phút ấy Lora chỉ nghĩ đơn giản là trả thù, cô biết An đã có người yêu và hai người họ đang hạnh phúc. Phải, cô ganh tị và căm phẫn hạnh phúc của họ.
Cái gì mà yêu thương xác thịt, cái gì mà thỏa mãn dục vọng, An bệt người xuống đường. Dục vọng tầm thường làm người con gái An yêu bị tổn thương.
Hít thật sâu An kiềm nén nước mắt của mình.
Xuân đến thổi vào lòng người bao sự kì diệu của cuộc sống, sự kì diệu sao, khóc mà không ra nước mắt chính An đã đánh mất sự kì diệu ấy. Lang thang khắp các góc phố, An vẫn lắng nghe từng lời của Jack nói, An như kẻ điên, kẻ mất trí.
Đằng sau An, Lam đang lặng lẽ đi theo bạn mình, dù chưa biết chuyện gì nhưng Lam không an tâm để An một mình thế này.
Người ta nói khi yêu màu đen cũng là màu hồng, quả không sai nhưng Lam hiểu đó là dành cho Lam. Còn An với tình trạng lúc này thì Lam nghĩ An cũng không phân biệt đâu là đen đâu là hồng nữa.
Ôm vai mình trong nỗi cô đơn trống trãi, có lẽ ngập tràn trong hạnh phúc bấy lâu cũng đến lúc Hiền phải đối diện với nỗi đau. Cô đã tha thứ cho An từ lúc nhìn vào ánh mắt đau khổ của người yêu, thế nhưng cô vẫn chưa thể đối diện với người yêu vào lúc này. Nắm chặt điện thoại trong tay không biết cô đang chờ điều gì, tin nhắn từ An hay cuộc gọi nào đó. Dù là đang giận, đang buồn thì cô vẫn nhớ, cô nhớ giọng nói dịu dàng, quan tâm và yêu thương mà An dành cho mình. Cô nhớ giọng cười tinh nghịch ấy, hạ màn cô lại nằm dài ra giường nhưng không tài nào nhắm mắt được.
8 giờ tối An thẩn thờ về nhà với tâm trạng không thể xấu hơn, không buồn tắm táp mà quăng người lên giường. Khi nảy về đến trước cổng thì An mới biết thì ra là Lam đã theo mình từ chiều đến giờ, có lẽ An đã quá vô tâm.
Thở dài An ậm ừ trong miệng.
Lắc đầu Lam mỉm cười nhìn hình của Oanh rồi trấn an bạn mình.
Phì cười An đặt điện thoại xuống giường, quả là đắm chìm trong hạnh phúc quá lâu để khi gặp phải chướng ngại thì lại gần như là bất lực thế này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)