CHƯƠNG 17
Đêm hôm nay là mùng mấy mình nhỉ, Lam cũng không biết chỉ biết là chẳng trăng cũng chẳng sao gì cả. Giờ thì Lam đang căng thẳng vô cùng khi đứng trước cửa nhà của Oanh. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ông Bằng liệu có chấp nhận hai người. Tâm trạng thay đổi đột ngột khá đột ngột, khi nảy chẳng phải là tự tin lắm hay sao. Giờ thì cứ run run sao ấy.
Thoáng rùng mình Lam nắm chặt tay vào nhau, không được run sợ. Lam đã yêu Oanh ngần ấy thời gian thì trở ngại này có là gì đâu. Gia đình chỉ là muốn tốt cho con cái thôi, ông Bằng là một người cha nên ông ấy phải bảo vệ con của mình, đó là điều hiển nhiên.
Ngồi xuống mà Lam thở nhanh liên tục, nhìn sang thì Oanh đang ngồi phía đối diện, muốn lắm cả hai cùng ngồi cạnh nhau nhưng ông Bằng căng thẳng thế này thì quả là rất khó. Thẳng lưng Lam nhìn thẳng vào ông và không tỏ ra chùng bước.
Lăn lộn trên thương trường mấy chục năm loại người nào mà ông chưa từng gặp qua, nhưng người như Lam thì rất ít. Lam là một bác sĩ, tính tình thì ôn hòa ông không thấy có vấn đề, chỉ là ông vẫn thấy cứ trái trái sao ấy về việc của con mình và Lam.
Đặt mạnh tách trà xuống bàn ông Bằng trân trân nhìn Lam.
Nhìn sang con gái ông Bằng thích thú, lúc trước khi con của ông yêu đơn phương An cũng đâu thấy nó mạnh lời như vậy với ông. Cho dù khi ấy là ông đồng ý.
Cười rồi lắc đầu ông Bằng tự tin.
Có vẻ câu nói này đã đánh trúng vào tâm lý của Lam, đến đây với tâm trạng thoải mái nhất có thể, bằng tấm lòng chân thành dành cho Oanh và sự tôn kính dành cho ông Bằng. Lam biết rồi mình sẽ nhận những lời này chỉ là Lam không ngờ ông Bằng có thể đánh trúng hồng tâm như vậy. Lam cũng không ngờ mình có thể tuột ý chí nhanh như thế.
Nhìn Oanh không chớp mắt, Lam không nghĩ cô ấy sẽ nói những lời này trước mặt ông Bằng. Mỉm cười hạnh phúc Lam đi về phía của Oanh rồi nắm tay người yêu của mình, cả hai cùng quỳ xuống trước mặt ông Bằng.
Mỉm cười nhìn hai bàn tay đang lồng vào nhau, Oanh chưa bao giờ có thể dũng cảm hơn vào lúc này, vào lúc khẳng định và đòi quyền được hạnh phúc của mình.
Nắm tay Oanh áp lên tim mình Lam nhìn vào mắt của người cha đang lưng tròng kia.
Im lặng hoàn toàn trước tình cảnh của hai con người này, ông Bằng có lẽ đã thật sự chào thua. Chào thua đứa con gái do chính ông nuôi dưỡng, chào thua một cô gái đáng tuổi con của ông. Chúng nói với ông bằng lý lẽ, bằng suy nghĩ của những năm tháng tồn tại. Ông trãi đời nhiều nhưng có vẻ lòng ông cũng hẹp hòi không ít.
Nhìn bé út rồi lắc đầu ông Bằng biết mình đang nhẫn tâm, lời đó cũng đồng nghĩa với việc ông đã đẩy con của mình rời xa mình.
Đoán trước điều này nhưng vẫn có gì đó đau đớn, nước mắt của Oanh đã bắt đầu rơi. Tôi qua cô và Lam đã nói chuyện thật lâu với nhau, cả hai đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể. Nhưng sao khi nghe từ chính ba mình nói ra thì nó lại đau đớn như có ai bóp nghẽn trái tim của cô thế này.
Nhìn theo ba đến khi ông khuất dạng, Oanh khóc đến mức làm Lam nao lòng. Ôm Oanh vào lòng, Lam cố gắng xoa dịu nỗi đau này của người mà mình yêu thương.
Tiếng khóc vang vọng trong một ngôi nhà, tuy là ở hai căn phòng khác nhau nhưng cùng chung một nỗi niềm. Người làm cha nào mà muốn con mình đau khổ nhưng để chấp nhận thì thật quá khó khăn.
Quá khó khăn hay là vì chính ông đang làm khó mình, chính ông đang quá cố chấp.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)