CHƯƠNG 22
Cảm xúc phải chăng là nền tảng cho hạnh phúc, nếu Oanh không dũng cảm chấp nhận cảm xúc yêu thương mà mình dành cho Lam có phải cô mãi vẫn không biết thế nào là tình yêu thật sự. Sống cùng Lam đã được 3 tháng 15 ngày, có những buồn vui không phải lúc nào cũng có thể chia sẽ cùng nhau, nhưng Lam luôn chân thành và cô biết tình yêu của cô dành cho Lam vẫn đong đầy, cảm xúc này vẫn tồn tại vẹn nguyên. Cô chỉ sợ rồi sẽ có lúc nó phai mờ đi. Đến công ty đôi lúc phải gặp ba, có chút gì đó lo lắng, có chút gì đó yêu thương, cô không biết mình nên làm gì để ba vui lòng. Nhìn ba tiều tụy, cô sợ rồi ba sẽ rời xa chị em cô. Những lúc buồn và khóc một mình cô đều cô gắng không để Lam nghe thấy và biết được.
Thế nhưng nỗi đau của Oanh, cũng là nỗi đau của Lam. Có những việc Lam biết mình không thể giải quyết thay Oanh, cũng không thể giúp cô ấy nhưng Lam tin chỉ cần cả hai yêu thương chân thành, tin tưởng lẫn nhau thì sẽ có một lúc nào đó cùng nhau chia sẽ và giải quyết mọi khó khăn trong cuộc sống.
Giật mình khi có người gọi mình, Lam cười hiền với cô y tá, còn định đi khỏi phòng thì lại bị cô bé ấy giữ lại.
Ngập ngừng cô y tá đưa món quà ra trước mặt Lam.
Lắc đầu Lam từ chối.
Câu hỏi hay là lời khẳng định, cười buồn Lam xoay người rồi thẳng thừng.
Câu nói của cô y tá làm một người bên ngoài cánh cửa tắt hẳn nụ cười.
Riêng Lam cô vẫn bình thản.
Cô y tá hậm hực và rồi là buông thả, những lời Lam nói liệu có cho cô được chút gì đó gọi là sáng suốt hay không.
Ra đến khuôn viên bệnh viện nơi mà các bác sĩ thường tiếp khách riêng nhưng Lam chẳng thấy ai ở đây, ngồi chờ thêm một chút Lam mỉm cười nhìn theo hướng của tụi nhỏ. Những đứa trẻ này còn quá nhỏ để phải mang trong mình những nỗi đau, nếu sau này có con Lam nhất định đánh đổi mọi thứ để con của mình được hạnh phúc. Rồi Lam lại cười buồn, cuộc sống bên cạnh Oanh vẫn làm Lam hạnh phúc nhưng cô ấy còn quá nhiều điều khúc mắt và buồn phiền. Nhìn nước mắt cô ấy mà Lam thì bất lực, cái cảm giác ấy chỉ khiến Lam như muốn điên lên. Nhìn người mình yêu đau khổ có là điều vui sướng bao giờ. Nhưng Lam phải làm sao để hạnh phúc của Oanh được trọn vẹn đây.
Dáng Lam khuất xa rồi Oanh mới dám bước ra, cô ngồi lại chiếc ghế mà Lam đã ngồi, ngồi ngay nơi mà người yêu của cô đã để lại hơi ấm. Từ góc nhìn này cô có thể trông thấy những đứa trẻ dễ thương nhưng kém may mắn kia, chúng vẫn vui đùa và chúng vẫn thiết tha với cuộc sống này. Rồi cô nhớ đến Lam của cô, bấy lâu nay cô cứ chìm trong nỗi sợ hãi, sự tủi thân, rồi là cảm giác có lỗi với ba nhưng cô chưa nghĩ tới việc Lam cũng như cô, cũng đang đau cùng với nỗi đau như cô. Cô chỉ nghĩ cho mình, còn Lam thì sao.
Vuốt tóc đứa bé ngây thơ ấy, Oanh cười mà nước mắt rơi.
Mỉm cười khi nghe những đứa nhỏ nhắc về người yêu mình, Oanh rất tự hào, càng yêu Lam hơn nhưng cũng tự trách bản thân mình nhiều hơn.
Bật cười trước những câu nói dễ thương, vô tư và hồn nhiên ấy, Oanh lại khóc. Cô không nghĩ người khác sẽ biết về chuyện tình cảm của cô và Lam.
Nghe đến tên Lam, Oanh liền lau nhanh nước mắt của mình.
Nắm tay đứa nhỏ Lam nhìn về hướng mà chúng chỉ, mỉm cười Lam xoa đầu chúng.
Buông tay bọn trẻ, Lam để chúng tự do chơi đùa. Từ khi làm bác sĩ Lam luôn dặn lòng phải đem lại niềm vui cho bệnh nhân, gắn bó với những đứa trẻ này từ lúc mới vào nghề Lam chưa từng hối hận về con đường mình đã chọn.
Nhìn Lam thay câu trả lời, chợt Oanh phát hiện, Lam của cô cũng xinh đẹp có thua gì cô đâu.
Cảm nhận bàn tay mát lạnh đang miên man mà hoành hành trên mặt mình Lam nhướng mày rồi hỏi nhỏ.
Bật cười Lam nắm tay Oanh rồi giữ chặt.
Trề môi Oanh tựa đầu lên vai của Lam rồi trả lời tự tin.
Lè lưỡi, Oanh lại tiếp tục tựa đầu lên vai của Lam, bờ vai không to rộng nhưng êm ả và đủ vững chắc cho cô.
Biết là Lam lại định trêu mình, Oanh chống tay vào hong.
Nghiêm mặt Lam đưa tay lên trán theo kiểu quân đội.
Rồi cả hai bật cười nhìn nhau.
Thế là trong một khuôn viên không quá rộng nhưng lại đong đầy tiếng cười đùa hạnh phúc, Lam và Oanh mỉm cười nhìn nhau, có lẽ họ đã tìm được lối đi riêng cho cả hai. Và có lẽ họ cũng đã biết thời gian im lặng thế là đủ, đến lúc họ cần phải cùng nhau làm tất cả, cho dù đó là việc khó khăn nhất đi chăng nữa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)