CHƯƠNG 5
Hôm nay Hiền tự về, An đang rất bận, không biết có ăn uống gì không, mua mấy lốc sữa giờ cô cảm thấy mình quyết định đúng, làm cho nhiều vào rồi không ăn gì hết. Uống toàn là nước lọc, với bia, không được rồi cô phải mang đi tẩm bổ thôi. Ôi yêu rồi có nhiều suy nghĩ lạ quá ta, vừa chạy xe mà cô vừa tủm tỉm cười, cần tập trung thôi. An luôn căn dặn khi chạy xe phải tập trung không nên nghĩ lung tung, kể cả nghĩ về An. Cô hỏi tại sao thì An giải thích rất buồn cười. “Hiền nghĩ đến An rồi cứ cười làm người ta nhầm tưởng có vấn đề, khi đó vào Biên Hòa là không có biết đâu đó”. Nghĩ sao mà lại nói cô như vậy chứ, giám đốc gì mà nói chuyện kì cục. Mà cũng phải, nghĩ đến An là cô lại cười, rất là vui, giờ chắc An đang chuẩn bị đi tiếp khách. An nói còn 1 tuần nữa là nghĩ tết âm lịch nên việc tiếp khách hàng trong nước là không tránh được, cô cũng sắp được nghĩ tết rồi, năm nay được nghĩ 2 tuần. 2 tuần này lo nhà cửa, rồi gặp vài đứa bạn cũ, đi họp lớp, rồi còn tụi học trò nữa, Gia An bận như vậy không biết hai đứa có bên cạnh nhau trong mấy ngày này được không. Mấy năm trước dù là có người yêu nhưng cô cũng chỉ đi chung với họ qua loa, họ có nhã ý mời về gia đình nhưng cô từ chối. Cô không muốn người ta thất vọng, giờ thì cô muốn bên cạnh An thật nhiều, có điều hoàn cảnh không cho phép. Cô không muốn trách An, An phải lo cho ba và công việc, bác Tùng cũng lớn tuổi và sức khỏe cũng không cho phép chịu áp lực cao. Đó là cách mà An có thể làm để đáp phần nào hiếu thuận, còn cô cô làm được gì cho gia đình. Cô thấy có lỗi quá, làm ba mẹ phải đau đầu vì mình nhưng cô không thể xa An được. Chắc là nên cho tất cả mọi người thời gian, cô nhất định cố gắng, An được thì cô được.
Thời khắc giao mùa cũng dần đến, một bước chuyển từ năm cũ sang năm mới. Mọi thứ trở nên hối hả hơn, cả công ty của An cứ như đang chạy đua, ai cũng muốn năm nay nghĩ tết thật vui vẻ khi núi công việc đã giải quyết xong. An cũng muốn mình làm xong mọi thứ để mấy ngày tết có thời gian bên cạnh ba và Hiền. An thấy có lỗi khi không ân cần bên cạnh cô ấy, dù biết cô ấy không hề trách cứ mình nhưng An thấy buồn, yêu mà thế này có khi nào đứa khác nó cưỡng không nữa, chắc là không đâu, ai dám đụng đến thì biết tay An. Nghĩ vậy thôi sợ thì cứ sợ, tin Hiền thì chắc rồi nhưng mấy người khác có ý với Hiền làm sao An tin được. Do đó dù bận cỡ nào thì cũng ráng nhắn tin hay gọi điện ít nhất 1 lần trong ngày, nghe được giọng cho đỡ nhớ, nghe giọng cười cho có tinh thần.
Anh ấy rạng ngời, lịch trực đã lên, anh ấy bị kẹt một ngày nhưng ngày đó thì còn dưới quê với vợ con chưa lên được. Lên thì không thể xuống trở lại, dù gì cũng phải vào làm, may là Tinh chịu giúp anh. Hay ở chỗ anh chưa kịp ngõ lời thì cô ấy đã nói trước.
Cũng không có gì to tát, dù gì tết Tinh cũng ít đi đâu, toàn dành thời gian cho ba mẹ với anh chị em trong nhà, đi trực cũng như đi làm thôi. Tinh chỉ hi vọng Linh có thể về, còn cô ấy không về thì cũng chẳng có ai để Tinh đi cùng. Đi trực vào đây nói chuyện với bệnh nhân cũng tốt, giúp được cho họ, cũng như cách để giải khuây vậy thôi.
Nhíu mày rồi bật cười, giọng nói của người con gái này – người mà Tinh luôn nhớ về và cũng chưa từng quên từ lúc cô đi.
Mỉm cười rạng rỡ Tinh nhìn lên trời cao, có lẽ ông trời xót thương cho Tinh khi không hạnh phúc bên Hiền thì ông đã mang Linh đến, một cách tình cờ nhưng là ngụ ý của duyên số.
Hiểu điều Linh nghĩ, cả Tinh cũng lo sợ cả hai sẽ chia xa .Cô đã nói chuyện với gia đình của mình về tương lai và hôn nhân. Họ lúc đầu có chút phản ứng tiêu cực nhưng rồi sự cảm thông và cả một quá trình dài bản thân cô phấn đấu, giải thích thì họ cũng đã đồng ý. Điều đáng mừng là họ ủng hộ quyết định của cô, họ nói họ cũng sẽ như cô chờ hạnh phúc mỉm cười.
Thở dài Tinh ngập ngừng hỏi.
Không gian gần như lắng đọng, cỏ cây đang xanh tốt lại càng khoe sắc hơn. Ủa mà cỏ cây chứ có phải hoa đâu mà khoe sắc. Có gì đó vừa chạy ngang qua đầu mình thì phải, đúng rồi Linh đang đề nghị, phải rồi là cô ấy muốn Tinh chờ cô ấy. Có khi hạnh phúc đến quá bất ngờ cũng làm con người ta trở nên ngờ nghệch. Phì cười Tinh cũng thấy mình lạ đời, cơ mà hình như đây là lần đầu tiên có người cần mình như thế thì phải.
Thay cho câu trả lời là một lời yêu, mỉm cười Linh lau nhanh khóe mắt, nước mắt của hạnh phúc đang chực chờ rơi.
Có lẽ nhiều người nghĩ họ quá vội vàng, nhưng đã yêu rồi thì ai phân biệt thời gian. Thời gian là thước đo của tình yêu nhưng có khi nó cũng chính là con dao hai lưỡi. Không có gì là duy nhất, sẽ có ngoại lệ nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng là duy nhất, cũng là điều ngoại lệ ấy. Do đó hãy cứ vững tin vào cuộc sống của chính mình.
Tình yêu là đến từ cảm xúc, là chuyện của trái tim và là suy nghĩ của lý trí. Thật ra mà nói yêu nhanh hay yêu chậm thì cũng là yêu, quan trọng người trong cuộc có biết cách để giữ vững, để vun đắp cho chính tình yêu của chính mình hay không. Tinh và Linh đến với nhau bằng sự đồng cảm, bằng sự cảm thông và cũng có thể là vì chung hoàn cảnh. Gì cũng được đã yêu rồi thì mọi lý do đều bằng không mà thôi.
Một cuộc hẹn nhưng không như những cuộc hẹn trước, lần này Oanh có vẻ buồn hơn, cô không hiểu sao dạo gần đây tâm trí của cô có gì đó rất khác lạ. Hình như Lam đã cảm hóa được trái tim của cô, nó bắt đầu ngây ngô mà chỉ nhớ về Lam. Cô cũng có những lúc khó chịu được gọi là ghen tuông. Những lúc đi cùng Lam có rất nhiều người chú ý đến cô ấy, cả nam và nữ, tuy cô cũng được như vậy nhưng cô vẫn ghen. Dần cô chỉ muốn Lam là của riêng mình, đó có đủ để gọi là yêu hay chưa. Khoảng thời gian cô và Lam biết nhau cũng bằng khoảng thời gian cô biết An. Cô yêu An bao lâu thì Lam yêu cô bấy lâu, và giờ tình yêu cô dành cho An đã dừng lại ở một khoảng nào đó nhất định nhưng Lam thì vẫn còn yêu cô. Có vẻ cô đã tự giải thoát được chính cái tình cảm mà mình luôn cố chấp muốn có được đó, thay vào đó cô hạnh phúc và nhẹ lòng hơn khi chấp nhận tình cảm của Lam, khi để bản thân được tự do yêu thương một người khác ngoài An.
Thay câu trả lời Lam chỉ tìm tay Oanh để nắm, không hiểu sao lần này về nhà Lam cảm thấy căng thẳng rất nhiều. Lam đang sợ điều gì đó, là sự cản ngăn hay sao.
Điệu bộ này trông thật đáng yêu. Lam chỉ muốn bên cạnh Oanh yên bình thế này.
Oanh cười tươi rồi chộp lấy tay Lam giữ lại.
Mất đà Lam ngã nhào lên người Oanh.
Oanh lắc đầu.
Hơi nóng gần như lan tỏa, Lam cảm thấy người mình cứ đơ đơ sao ấy, cả hai đang rất gần nhau, Lam lại đè lên người ta, mà lại không muốn đứng lên.
Oanh nhắm mắt rồi luồn tay ra sau cổ của Lam để kéo đầu Lam hơi hạ xuống.
Chờ đợi bao lâu có phải cuối cùng Lam cũng có được Oanh, cả tâm hồn và thể xác, phải chăng Oanh đã thật sự chấp nhận mình, Lam không nghĩ sẽ có lúc cô ấy chủ động thân mật thế này. Hình như Lam cũng không cưỡng lại được bản thân mình nữa, môi áp môi, kề sát rồi lấn sâu. Nụ hôn của khao khát của yêu thương, Lam biết mình đã thành công, Lam biết tình yêu của mình đã được Oanh thấu hiểu. Có lẽ Lam đã đúng, khi yêu Oanh, Lam chưa từng nghĩ mình sẽ bắt ép hay cần đáp lại nhưng rồi ngày càng gần cô ấy cũng khiến Lam trở nên chiếm hữu và ích kỉ hơn. Đó phải chăng là chuyện thường tình, nhưng Lam hiểu bản thân mình, Lam nhất định không quá siết chặt lấy Oanh, Lam chỉ nên làm Oanh hạnh phúc, Lam chỉ nên biết cách chấp nhận khi đúng lúc.
Mỉm cười Oanh ôm lấy Lam để che đi sự ngượng ngùng của mình, cô không thể chối bỏ nụ hôn vừa rồi, nó thật sự rất ngọt ngào, cô có thể cảm nhân được tình yêu mà Lam dành cho mình. Lam quá nhẹ nhàng, nhưng lại rất chân thành, không quá gấp gáp, mà lại dịu dàng luôn chờ sự cho phép của cô.
Hai bàn tay đan vào nhau, Oanh cặp tay Lam cả hai lại tiếp tục bước đi. Về đêm không khí thật mát mẻ, cái nóng bừng khi nảy là từ trong con người toát ra. Cái nóng ấy không phải nóng bức, mà là nóng của ngọn lửa yêu thương, Oanh biết mình đã bị Lam cảm hóa, trái tim của cô lệnh nhịp vì Lam thật rồi. Tại sao cô không đến với Lam sớm hơn, nhưng có lẽ đó là sự sắp đặt, cô nhất định trân trọng hạnh phúc này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)