CHƯƠNG 11
Từng tia nắng đầu tiên của ngày mới cũng đã soi rọi, việc mở mắt trở nên khó khăn hơn. Gia An đưa tay lên mắt để che đi ánh sáng gay gắt kia và từ từ chớp mắt làm quen, sao tự dưng đầu lại nhứt rồi nặng trĩu, sức khỏe của An có vẻ không được tốt lắm. Dạo này cứ thức khuya dậy sớm, nếu không có mấy hộp sữa chắc thành ma đói từ đời nào, mệt nên An ăn không nổi chứ cũng chưa hẳn là không có thời gian. Nếu ăn cùng Hiền thì còn có thể nuốt, chứ ăn một mình thì lại lười. Nhưng hôm nay có gì đó rất lạ, một bên tay của An hơi nặng, có người nằm cạnh An, mà còn là đang ôm An ngủ ngon lành. Ai thế này, đập mạnh vào trán An muốn nhớ chuyện tối qua, nhưng vẫn còn nhứt, An khẳng định mình không dẫn ai lạ về nhà, đây là phòng của An, tối qua An có gọi Jack đến để đưa mình về.
Ngạc nhiên khi nghe giọng nói vừa hỏi mình, An nheo mắt để nhìn, giọng nói này, gương mặt này có nằm mơ An cũng muốn luôn có được trong vòng tay, luôn muốn mỗi sáng thức dậy sẽ nhìn thấy. Cô giáo của An – Thu Hiền.
An chỉ cười rồi ngồi dậy.
Thấy lạ An liền giữ tay Hiền lại, kéo mặt của cô ấy đối diện với mình An nhíu mày rồi lo lắng và đau lòng. Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vừa kịp trào ra từ khóe mắt của người yêu An khổ sở hỏi.
Lắc đầu nước mắt Hiền rơi nhiều hơn.
Khổ sở thật sự An nắm lấy tay Hiền rồi kéo cô ấy vào người mình ôm chặt.
Lại lắc đầu Hiền cứ rấm rứt rồi ôm chặt lấy An mà nức nở hơn.
Kêu khổ trong lòng khi Hiền bị uẩn khuất mà không nói, An chỉ còn biết ôm chặt lấy cô ấy mà dỗ dành, hi vọng An chưa làm điều gì có lỗi với Hiền. Nếu không ngay cả An cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Hiền biết nói gì, cô chỉ còn biết khóc, có phải chăng vì cô quá mềm yếu và yếu đuối vào lúc này hay không.
Sau 30 phút giải quyết xong xuôi và chỉnh tề đâu đó An cùng Hiền xuống nhà, lạ thay sao ba lại về vào hôm nay. Ông ấy nói qua mùng 3 mới về lại thành phố kia mà.
Lo lắng An nhìn Hiền rồi cả hai cùng ngồi xuống, An đang rất lo không biết tối qua mình đã làm chuyện gì mà không chỉ có Hiền đến cả ba cũng tỏ thái độ lạ như vậy.
Ngạc nhiên An nhìn ba mình, càng lúc càng khó hiểu, cạnh bên Hiền cũng chẳng nói gì càng làm An lo lắng hơn.
Ngập ngừng Jack nhìn sang hướng của An thì thấy An gật đầu.
Hiền cúi đầu chào ông rồi quay sang nhìn An.
Đợi Hiền cùng Jack đi khỏi An mới trút đi được phần nào sự lo lắng, giờ An có thể hỏi trực tiếp ba mình. An biết ông muốn nói chuyện riêng với mình nên mới khéo léo đưa Hiền về trước.
Châm điếu thuốc ông Tùng thở dài.
Khổ cho An, quả thật An có nhớ gì đâu. An chỉ nhớ đến gặp Lora rồi nói vài chuyện, uống cốc nước lạnh và rồi có gì đó bức rức khó chịu và rồi An chả biết gì nữa.
Ngã phịch ra ghế An xoa trán mình, lời nói khẩn thiết cùng nét lo lắng của ba làm An chùng lòng. Có phải chăng An đã làm điều gì tác tệ lắm rồi.
Lắc đầu ông Tùng rời đi, ông không thể nói gì với An khi chính ông đã đẩy con mình vào những chuyện không hay này. Lora là ai mà dám phá hoại hạnh phúc của con ông kia chứ, lần này phải đích thân ông xử trí.
Nhận được tin nhắn của Hiền không lâu sau đó An vẫn còn tần ngần, rốt cuộc An đã làm ra chuyện tác tệ nào rồi. Nhốt mình trong phòng An thở dài ngán ngẩm, ngồi yên cũng không phải cách An tìm điện thoại rồi gọi cho Lam. Nhớ đến khi sáng, những giọt nước mắt của Hiền vẫn còn làm An xót xa. Có thật An đã gây nên tổn thương cho cô ấy hay không, vỗ trán mình chưa bao giờ An cảm thấy bất lực như lúc này. Cho dù là đối diện với ông Thịnh cũng không khó khăn như bây giờ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)