CHƯƠNG 15
Dừng xe nơi gốc đường quen thuộc, An hạ cửa kính rồi nhìn lên trên, nhìn lên căn phòng đang phát sáng ánh đèn kia. Đã hai ngày trôi qua An cứ lơ lửng đâu đó, ngày mai phải đi làm lại, An lại bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống này. Hiền vẫn chưa liên lạc với An, An sẽ đợi đến cho hết hôm nay.
Tin nhắn vừa được đọc xong Hiền tiến về phía cửa rồi nhìn xuống góc đường quen thuộc. Có một chiếc xe vừa chạy đi, cô biết là xe của Gia An.
Mỉm cười An thở hắt ra, vẫn là tiếp tục.
Số phận của một con người có thể ngắn ngủi nhưng sức sống trong họ luôn tìm tàng và mãnh liệt. Lần thứ bao nhiêu Peter nhập viện, cậu cũng không nhớ nhưng năm nay là năm cậu ở bệnh viện nhiều nhất từ trước đến giờ.
Lắc đầu Peter đưa tay ôm đầu mình, cậu nghĩ có lẽ bệnh của cậu đã chuyển nặng. Nhìn Phong cậu thương lắm.
Trèo lên giường Phong ôm lấy Peter.
Rút tay lại không đẩy cửa nữa, thay vào đó Tinh khép cửa lại nhẹ nhàng hơn. Cô nghĩ chút nữa vào xem tình trạng của Peter cũng không sao, nhịp tim cũng đã ổn định lại. Tựa lưng vào tường tự dưng cô cũng sợ, quả là đời người vô thường.
Luyến tiếc nhìn về phía giường bệnh của Peter qua lớp kính, Phong đượm bước đi theo sau Tinh. Anh cũng không còn hi vọng nhiều được nữa.
Buổi sáng tinh sương cho một ngày dài bắt đầu, chỉnh tề với áo sơ mi trắng, quần tây đen, cuối cùng là cà vạt An vui vẻ xuống nhà. Hôm nay là ngày An gặp lại Hiền sau mấy ngày dài đăng đẳng xa cách nhau.
Nhìn theo Gia An hồi lâu ông Tùng lại nhìn lên bàn thờ của vợ mình.
Ngắm nhìn mình trong gương Hiền mỉm cười, có lẽ trốn tránh như thế là đủ rồi. Cầm cặp và ra khỏi phòng, ngày mới đã bắt đầu, chỉ cần có tình yêu, có tin tưởng thì cô tin cô và An sẽ vượt qua tất cả biến cố, cho dù đó có là biến cố khó khăn đến thế nào. Nếu cứ nghĩ bản thân cô bị tổn thương thì còn An ra sao, cô biết chuyện này An cũng không hề cố ý.
An chẳng nói gì chỉ im lặng và cúi đầu chào hỏi.
Nhíu mày An không nghĩ ông Thịnh sẽ biết nhanh như vậy, nhìn lên lầu quả thật Hiền đang xuống. An không nghĩ Hiền đã nói với ông Thịnh chuyện đã xảy ra giữa hai người.
Dằn lòng An chào mẹ của Hiền rồi nắm tay cô ra khỏi nhà.
Cả một không khí nặng nề bao trùm, Hiền vào xe mà miệng thì cứ đờ ra.
Nắm tay An lại, Hiền muốn xoa dịu sự tổn thương trong lòng An.
Câu hỏi sao lại thiết tha như vậy, tựa cằm lên vai của An, Hiền nhẹ giọng.
Ôm siết lấy Hiền cứ như ôm chặt hạnh phúc không muốn buông lơi, giờ An mới thật sự cảm thấy nhẹ lòng. Chỉ cần bên Hiền thế này đối với An cũng là ân huệ lớn lao rồi.
Mỉm cười Hiền cũng như trút đi được gánh nặng, trút đi được chính sự cố chấp mà bản thân mình tạo ra. Cô vẫn cảm nhận được tình yêu mà Gia An dành cho mình, vẫn tha thiết, vẫn chân thành. Cô cũng biết trái tim của cô vẫn luôn hướng về An, và nó vẫn bên cạnh An cho dù cô có bị tổn thương. Những ngày im lặng suy nghĩ, những ngày cả cô và An cùng nhau đối mặt mới chính sự im lặng của đối phương, cô đã hiểu hạnh phúc đôi lúc cũng sẽ bị cảm xúc làm cho tổn thương, cũng sẽ có lúc ngưng đọng. Cảm xúc trong cô với An vẫn là yêu thương, và câu trả lời là: cô vẫn yêu An.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)