Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

336 0 0 0

CHƯƠNG 12

Còn Hiền cô cũng có khá hơn là mấy, về nhà cô cũng không nói chuyện với ai, cứ im lặng mà ở trong phòng. Nước mắt lại lẳng lẽ rơi, hình ảnh tối qua cứ đeo bám theo cô, làm cô không tài nào có thể thoát ra được. Khóc rấm rứt cô biết nói chuyện này cùng ai, hơn nữa nếu ba mẹ của cô biết thì sẽ thế nào. Ba đang trong quá trình thử thách cả hai người nếu An gây ấn tượng xấu cho ông thì phải làm sao, có phải ông sẽ bắt cô rời xa An hay không.

  • Chị

Lau nhanh nước mắt khi nghe tiếng của Bảo, Hiền ậm ừ.

  • Chuyện tối qua
  • Không có gì đâu, em đừng để ba mẹ biết có được không?
  • Nhưng mà
  • Con định giấu đến khi nào – lời Bảo chưa dứt thì tiếng ông Thịnh đã tức giận từ phía cửa phòng

Nhìn ba Hiền hoảng sợ, nhất định ba của cô sẽ không bỏ qua cho Gia An.

  • Giỏi lắm, cả hai đứa che dấu cho nó, Thu Hiền con nghĩ sao về người yêu của mình, Gia An cậu ta được lắm

Từng lời của ông Thịnh vừa là căm phẫn vừa là khó chịu, Hiền phải nói sao, minh oan thì không thể vì ngay chính cô còn không thể chối bỏ sự thật đó. Nhưng cô tin An không phải loại người buông thả như vậy, và cô tin An yêu cô thật lòng.

  • Thưa ba Gia An không như ba nghĩ đâu
  • Không như ba nghĩ, Hiền ơi là Hiền, nó như vậy mà còn còn bệnh vực nó

Hiền không đau hay sao, nhìn người yêu của mình tình cảm bên người khác thử hỏi ai lại có thể cho qua được. Nhưng lúc đó nếu cô bỏ đi thì cô sẽ thật sự mất Gia An, cô ở lại không phải níu kéo mà vì cô ở lại để đưa Gia An đi. Cô biết lúc đó Gia An là bất đắc dĩ là mất kiểm soát.

  • Con tin Gia An
  • Tin, con nghĩ mình tin được bao lâu. Ba không có thành kiến với Gia An nhưng nghề của nó đang làm rất dễ gặp cán dỗ, Thu Hiền ba nghĩ
  • Thưa ba con sẽ không nghĩ lại, chúng con yêu nhau và con tin An

Câu khẳng định từ Hiền cũng làm ông Thịnh thu lại toàn bộ những gì chuẩn bị sắp nói ra. Có lẽ ông cũng đang quá nóng vội mà kết luận, không nói gì nữa ông ra khỏi phòng. Ông cũng biết mình vô lực trong chuyện này, chỉ có con của ông mới có thể quyết định tình cảm của nó, và không ai có thể quyết định thay ngay cả ông hay là Gia An.

Quỳ mọp xuống nền nhà Hiền bật khóc, cô không nghĩ sẽ có lúc mình bị Gia An làm cho tổn thương như vậy. Cô luôn tin vào Gia An, cô luôn tin Gia An.

  • Hiền, con đừng như vậy, mẹ không biết là chuyện gì nhưng con nói tin An thì hãy tin nó, đừng như vậy mà con
  • Mẹ ơi, con yêu Gia An rất nhiều, nhưng đúng là lần này con bị tổn thương vì An

Lặng nhìn mẹ và chị đang ôm nhau mà khóc, Bảo cảm thấy thật căm phẫn. Cô ta là sếp của cậu nhưng không có nghĩa cậu sẽ bỏ qua, đáng tiếc cậu không biết phải làm gì để trừng trị cô ta. Nhìn chị đau khổ cậu cũng đau trong lòng.

Có thể chưa bao giờ là khó thở như ngày hôm nay. An không tài nào liên lạc được với Hiền, sự hoang mang đang bao trùm lấy mình làm An không thể thông suốt được bất kì điều gì thêm nữa. Lặng lẳng bên tách cà phê đen đặc An không biết nên làm gì tiếp theo, thật sự thì đã xảy ra chuyện gì. Nhìn ra ngoài bất chợt hay vô tình mà An lại nhìn thấy người ta hạnh phúc, hạnh phúc cũng như An và Hiền từng có. Lora cô ấy tại sao lại ở đây, chỉ mới vài tiếng đồng hồ không gặp mà cô ta cũng có thua gì An đâu chứ. Cũng phờ phạc và dường như cũng có tâm sự, rất muốn đến để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người nhưng bước chân của An cứ bị đông cứng lại. Bất lực An chỉ đành ngậm ngùi mà ngồi yên, An quả là vô dụng.

  • Có chuyện gì mà gọi tôi sớm vậy? – câu hỏi của Lam cũng làm An tỉnh ra một chút, thực tại vẫn còn đó
  • Chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi

Nhìn theo ánh mắt của An, Lam không biết cô gái mà An đang nhìn.

  • Hai người biết nhau sao?
  • Phải – trả lời ngắn gọn An uống cạn tách cà phê, uống xong mới biết nó đắng đến nhường nào. Nhìn ly nước lạnh trên bàn mà anh phục vụ vừa mang ra cho Lam, chợt có cái gì đó xẹt ngang qua đầu An, hình ảnh tối qua chạy về như một cuốn phim quay chậm. Cốc nước lạnh, sự choáng váng rồi có ai đó dìu An đi, vào phòng và rồi
  • An, làm sao vậy? – khó hiểu khi tự dưng An đứng bật dậy Lam lo lắng hỏi

Vò đầu mình, sóng mũi An cay cay, An nhớ rồi, An nhớ rồi. Phịch người xuống ghế nước mắt tự dưng chảy, An thật đáng ghét mà. Hiền đã đến và cô ấy đã thấy tất cả. Tại sao An có thể đối xử với Hiền như vậy kia chứ.

  • An sao lại khóc, có chuyện gì?

Ngẩng mặt nhìn Lam, An lắc đầu. Vậy mà sáng nay Hiền vẫn cố tỏ ra không có gì, đáng lý khi cô ấy khóc An phải biết là mình đã gây ra điều gì đó. Hiền không phải cô gái thích làm nũng, cũng không phải người dễ khóc.

  • An đi đâu vậy, chờ tôi – đặt nhanh tờ tiền xuống bàn Lam vội vàng chạy theo An khi bạn mình cứ như đang hoảng loạn

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: