Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

400 0 0 0

CHƯƠNG 2

Nắm tay Hiền khi An cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy, cô ấy đang bám chặt vào tay An, có lẽ Hiền cũng đang bối rối trước cái cách mà ba nói chuyện hôm nay. Thái độ của mẹ cô ấy cũng cho An biết ông Thịnh hôm nay không phải là ông Thịnh của hôm qua. Nhưng An tin tình thương mà ông ấy dành cho gia đình, hay dành riêng cho Hiền đều đong đầy như ngày nào. An biết muốn cùng Hiền đi tiếp chỉ còn cách yêu thương cô ấy nhiều hơn, và biết cách hiếu thuận với gia đình của cô ấy. Điều này cũng dễ hiểu thôi, quen biết nhau không lâu, cái tình yêu chớm nở đang dần phát triển tuy chưa gọi là sống chết vì nhau nhưng không phải cả hai không hiểu gì về đối phương. An hiếu thuận Hiền biết và ngược lại Hiền hiếu thuận An cũng biết. Đôi lúc cái chữ hiếu ấy chưa hẳn cần phải biểu hiện bằng vật chất mà nó còn là ở tấm lòng bên trong. Tình cảm đâu phải lúc nào cũng chỉ thể hiện trên 1 phương diện nào đó cụ thể.

  • Con đang làm ở Lê Gia
  • Mạnh thường quân lớn của trường Thu Hiền đang dạy đúng không?
  • Dạ, cũng là nơi con đã từng học

Gật gù như đã hiểu ông Thịnh đứng lên, trước khi đi ông nghĩ mình cũng nên nói vài lời, ông biết đang có sự thắc mắc ở đây từ vợ và con gái mình, thằng con trai đã đi làm từ sớm nếu không nó sẽ lại đưa ra nhiều bằng chứng hơn mà giúp chị của nó tại ngoại. Tại sao khi nảy căng thẳng còn giờ thì lại có chút thoải mái, chính bản thân ông còn đang nghĩ xem mình bị làm sao thì nói chi hai người thân của ông. Nhưng ông biết có một người đã hiểu, Gia An.

  • Hôm nay đến đây thôi, tôi nghĩ cậu và tôi sẽ gặp nhau nhiều hơn
  • Dạ điều đó là hiển nhiên, chỉ là con không biết hiện tại bác quyết định thế nào về chuyện của tụi con – chà chà Gia An đang thầm cảm phục bản thân mình đấy, ai đời lại nói chuyện với ba vợ tương lai như thế, An ơi là An cần phải hạ mình chút nữa. Hạ mình cũng được thôi nhưng phải tùy hoàn cảnh

Hiền biết mà Gia An của cô là ai chứ, là một giám đốc uy quyền làm sao có thể dễ dàng bị khuất phục. Cùng cô đến đây chịu nhún nhường đã là chuyện cô không tưởng, chắc là cũng đến lúc An phản biện lại rồi.

  • Thế tôi cản được sao?

Gia An chỉ cười mỉm quay sang nhìn Hiền.

Ông Thịnh nheo mắt, giờ mà còn tình cảm, nếu An nói “dạ không” thì cuộc nói chuyện sẽ tiếp tục, xem ra nó cũng biết dừng lại đúng lúc.

  • Thôi được rồi hai người làm gì thì làm, tôi mệt rồi – nói xong ông Thịnh bỏ xuống nhà sau

Ai nghe được câu này nếu là người ngoài sẽ nghĩ là ông Thịnh thật sự bỏ mặc Hiền, riêng 3 con người đang đứng đây cùng ngầm hiểu, cần cho ông ấy thêm thời gian.

  • Được rồi hai đứa ngồi nói chuyện đi, mà Gia An này cậu cũng tranh thủ về nếu không ông ấy lại đổi ý đó – mỉm cười hiền từ bà Thịnh nói với An, không quên nháy mắt với con gái
  • Dạ

Ngồi phịch xuống ghế Hiền thở phào.

  • Cho An ly nước đi – An cũng không hơn gì, sắp ngộp chết rồi

Hôn nhẹ lên má của An, Hiền vội chạy đi để lấy nước.

Đưa tay sờ vào nơi vừa nhận được một phần thưởng vô cùng đặc biệt An tủm tỉm cười, cô giáo e thẹn này làm An hạnh phúc quá đi. Chỉ cần An còn yêu Hiền thì dù có sắp ngộp thở bao nhiêu lần như thế này thì cũng chả là gì hết. An không sợ, mà An phải công nhận nói chuyện với ba vợ tương lai còn ghê gớm hơn là nói chuyện với đối tác.

Đơn giản thôi hợp đồng mất có thể kí cái khác, còn Hiền chỉ có một mà thôi.

Tình yêu không phải lúc nào cũng cần sự ồn ào hay lãng mạn, quan trọng vẫn là ở sự chân thành đối với nhau.

Tối đó Bảo rón rén vào phòng chị mình và hỏi đủ điều về chuyện hôm nay. Cậu tiếc vì chủ nhật vẫn phải đi làm do đơn hàng cứ bị sai sót, cậu còn nhờ Hiền liên lạc với An và nhờ An giúp vài chuyện. Biết là nhờ vã cũng kì nhưng với tài ăn nói và sự nhiệt tình giúp đỡ của cậu thì làm sao chị cậu từ chối được. Hơn nữa những gì cậu sắp nhờ An chỉ cần An nói vài lời là cậu sẽ nhanh chóng làm được ngay, cũng không có gì chỉ là vài cái chiêu thức quản lý hay xử lý hàng thôi. Cậu đang có suy tính, có người anh rễ như An đúng là diễm phúc, báo hại bị chị của cậu bún tai không thương tiếc. Mà nói thật cậu cũng mừng cho chị, cuối cùng chị cũng mở cửa trái tim mình. Cả hai chị em đều hiểu cần cho ba thời gian, cả hai chưa từng trách ba việc gì, nói đúng hơn thì không có quyền trách. Đơn giản vì đó là ba của họ. Còn mẹ tuy bà không nói gì nhưng hai chị em đều hiểu bà luôn ủng hộ cả hai, chỉ là bà không muốn ông cô đơn nên làm người trung lập. Tính ông sĩ diện sẽ khó mà chịu nhận ngay, không sao chỉ cần có niềm tin có tình yêu thì vẫn đợi được. An đã nói sẽ cùng Hiền đợi, An được thì Hiền được.

Tình yêu có thể mang lại đau khổ nhưng hạnh phúc thì sẽ ngập tràn đấy. An tươi vui đến công ty để bắt đầu công việc sau khi đã kì công chở được Hiền đến trường. An lấy hẳn cái thời khóa biểu làm việc của cô ấy để còn mà đưa đón. An không muốn thầy Đoàn làm cô ấy khó chịu. Có thể thấy hơi miễn cưỡng vì lý do Hiền khó chịu khi gặp thầy Đoàn để An làm tài xế, nhưng đúng là thế mà, ngoài ra thì An cũng thừa nhận An ghen.

Nghĩ đến nét mặt nhăn nhó của An khi thấy thầy Đoàn cười với mình làm Hiền vẫn còn buồn cười, người ta ghen đó. An có tính trẻ con đôi lúc cũng sốc nổi mà cãi lại cô khi còn đi học nhưng người ta khá chín chắn đó nha. 12A1 cứ xúm xít mà hỏi cô về An không thôi, tụi nhỏ này ranh thật, nhất là thằng Nam nó cứ tấn công làm cô ngượng cả mặt. Cô biết nó là tình báo của cái người kia mà, để xem cô sẽ trừng trị thế nào. Tất nhiên là trừng trị người yêu của cô chứ không phải cái thằng nhóc này. Có thật là cô đã thay đổi, yêu tuyệt vời thế sao. Trước đây cô đâu có như thế này, cô rõ ràng là rất giữ kẽ, nghiêm khắc vậy mà từ khi biết mình đặt tình cảm nơi An thì còn chủ động nữa chứ. Dù rằng khi yêu thì hôn nhau là chuyện bình thường, có điều không giống với tưởng tượng của cô. Cô cứ nghĩ phải là người nam chủ động thôi, mà Gia An của cô đâu phải nam, mà cô cũng đâu quan trọng điều đó nữa. Lúc biết mình có cảm xúc khác thường với An nỗi lo hiện rõ vậy mà cô lại chấp nhận nhanh như vậy. Đáng lý cô phải bối rối lắm chứ, cô có bối rối đấy nhưng là bối rối trước An. Có sai hay không khi cả hai đều là nữ, cô không biết nữa chỉ biết nếu cô phải lại xa An thì cô sẽ không vui, sẽ nhớ, sẽ rất buồn, thậm chí là đau nữa. Có lẽ cô cũng đừng lo nghĩ nữa, nghĩ tới nụ cười hạnh phúc của An khi bên cạnh cô cũng đủ để cô thôi không suy diễn lung tung mà an tâm hơn. Chỉ cần An vui cô cũng sẽ vui.

Gia An vẫn cứ cười mỗi lần nhìn điện thoại, điều này làm Oanh có phần buồn, mà phần buồn ấy không giống trước nữa, là vì quá yêu An nên cô không cảm thấy ghen và tủi thân hay vì thật sự cô đã học được cách buông bỏ. Có quá vội vàng để dừng yêu một ai đó, tình yêu là cái cảm xúc lạ kì nhất mà cô từng biết. Yêu lâu cũng có lúc quên mau vậy sao, không cô không quên An mà chỉ là cô quên đi cái cảm giác đau khổ khi không được tình yêu của An đáp trả. Giờ đây cô có cái khác để quan tâm, đó chính là sự vô tâm mà mình dành cho Lam. Thế An cũng vô tâm với cô đấy thôi, sự vô tâm của An là có chủ đích còn cô là vô tình. Vậy ai mới là người có lỗi hơn, cô không biết, cô chỉ biết bên Lam cô mới là chính mình. Có thật cô đã sẳn sàng cùng Lam đi tiếp, cái đêm ở nhà An là do cô bất chợt nghĩ ra và nói ra điều đó hay là thật tâm cô đang cho Lam và chính mình cơ hội. Còn quá mông lung, cô sợ mình sẽ lợi dụng Lam, việc Lam làm với cô đêm đó cũng chỉ là một tai nạn, Lam không cố ý, có thể cô vẫn còn giận nhưng cái giận ấy nó qua nhanh thôi. Cô sợ đổi ngược lại mình sẽ là người làm Lam đau, những lời mà cô đã nói với Lam ở con đường đó cô biết nó đã làm Lam tổn thương. Cái tổn thương tâm hồn nó còn lớn hơn là cả thể xác.

  • Thư kí làm sao vậy, nghĩ tới bạn của giám đốc sao?
  • Hả, không, mà có chuyện gì không giám đốc – theo quán tính Oanh vội trả lời, mà cũng chưa kịp định hình người hỏi là An, chỉ nghe gì đó là giám đốc và buộc miệng trả lời

An che miệng vì sợ mình cười sẽ làm Oanh quê.

  • Không, cũng không có gì, định nhờ Oanh kiểm tra lại lịch của tuần này, vì khi nảy có hai email từ BT và KF nói rằng hủy hẹn
  • Oanh biết rồi để Oanh kiểm tra lại rồi gởi lại cái khác cho An nha – Oanh cười gượng, sao cô lại mất tập trung như thế. Dù có là bạn thân thì cô cũng đang làm nhận công ăn lương kia mà
  • Được rồi hôm nay tan ca đúng giờ, ngày mai làm chắc đến khuya đó, tranh thủ đi – nháy mắt với Oanh, An vào phòng

Oanh vuốt mặt, cô cần tỉnh táo, An không nhắc cô cũng quên mất lịch làm việc, lúc này cô sao sao ấy. Nghĩ tới chuyện tình cảm cứ thấy rối mù cả lên, Lam cũng không tấn công gì mạnh mẽ, hay vì Lam vốn đã quen âm thầm, mà khi đó là đơn phương còn bây giờ cô đã mở lời rồi mà. Nghĩ tới cô có chút không vui và hơi bực bội, chẳng lẽ Lam định im ắng mãi như thế, tự dưng cô muốn tức giận. Hay vì không được nuông chìu như bao người nên cô ganh tị, mà cô sao thế này.

  • Chào bác sĩ Lam, tôi thấy tình hình của người yêu bác sĩ có vẻ không được ổn – nhìn ra ngoài nơi bàn làm việc của Oanh, An giả vờ nói với giọng nghiêm túc

Lam nhíu mày, tay dừng không ghi chép gì nữa hết.

  • Không ổn là sao, khi nảy tôi còn nhắn tin mà
  • Vậy hả, không biết chỉ biết cây viết chì gãy đôi rồi – khuôn mặt An đang hết sức biểu cảm khi nhìn từng cử chỉ của Oanh, cô ấy đập mạnh cây viết chì tội nghiệp xuống bàn rồi bẻ gãy nó, úi trời viết chì là loại bút ưa thích của Hiền đấy

Lam vẫn chưa hiểu lắm, biết là Oanh cũng có lúc không dịu dàng nhưng đâu cần phải hành hạ cây viết chì vô tội.

  • Để tôi gọi cô ấy
  • Này này, cô ấy đang kiểm tra lịch cho tôi
  • Thế tôi phải làm sao? – khó xử Lam cứ như là cầu cứu

An lắc đầu, rồi thở dài, cái tên bạn này không biết có phải là đang theo đuổi người ta không nữa. Nói thật An rất nễ Lam, và cảm động về tình yêu mà Lam dành cho Oanh, không đòi hỏi, chỉ rất nhẹ nhàng, sâu lắng mà vô cùng chân thành. Có điều đó là lúc đơn phương, giờ đâu phải như thế nữa, tình thế khác rồi.

  • Có phải là đang theo đuổi không đó, khổ Lam ghê, yêu đơn phương và theo đuổi, Lam phải suy nghĩ đi chứ. Tôi chỉ nói cho biết vậy thôi, mà nói cho Lam biết nha, trong công ty ngoài tôi ra thì cô ấy là người thứ hai được để ý nhiều nhất đấy. Bữa nay về đúng ca, ngày mai tăng ca đến khuya, rồi cúp mày à
  • Ơ – Lam đớ họng, gì vậy tự nhiên nói một tràng rồi cúp máy. Lam gãi gãi đầu, ý của An là sao đây, mà An cũng tự tin thiệt, cũng phải An khá đẹp trai mà, khá gì nữa điển trai luôn thì có. Đôi lúc Lam còn nghĩ không biết bạn mình có bị nhầm lẫn về thân xác không nữa. Mà Oanh thì xinh lắm đấy, hả, đúng rồi Oanh rất xinh, ngày xưa chẳng phải là hoa khôi của khóa hay sao. Đứng bật dậy Lam vuốt cằm, có vẻ Lam đã hiểu ý của An, đúng rồi hiện giờ vai trò của Lam là người yêu của Oanh, phải rồi, người yêu đấy. Lam nhảy cẩng lên còn “yes” một cái rồi cười thật tươi. Gõ trán mình Lam thấy mình cũng thật ngốc, sao tự dưng chậm hiểu thế. Vậy là Lam đã tốn quá nhiều thời gian mà chả làm được gì cả tuần nay. Đúng rồi Lam nên làm thôi, biết bao dự tính Lam đã tốn công vẽ ra, Lam phải làm Oanh hạnh phúc. Nghĩ thôi đã thấy vui, nghĩ đến nụ cười vui vẻ của cô ấy, rồi vẻ mặt đáng yêu đang hạnh phúc kia khiến Lam không khỏi vỡ òa vì sung sướng

Thế nhưng cái niềm hạnh phúc vỡ òa đó có thật sự là của Lam, hơi chùng lòng Lam khẽ thở dài. Lam không thể không nghĩ đến câu hỏi vì sao Oanh lại thay đổi và chịu chấp nhận cho Lam cơ hội. Lam không muốn mình nghi ngờ người khác, nhất là nghi ngờ Oanh nhưng mà Lam không phải thánh nhân. Ngã người ra ghế Lam nhìn đồng hồ, nó vẫn quay khi còn pin để chạy, thế Lam sẽ thế nào nếu có một ngày Oanh thật sự rời xa Lam, cô ấy là của người khác. Mà chẳng phải Lam từng nghĩ miễn cô ấy hạnh phúc cho dù không phải do mình mang lại cũng được hay sao. Nói dối thôi, chỉ là nói dối, Lam chỉ muốn mình là người đem lại hạnh phúc cho cô ấy, Lam chỉ muốn là Lam, Lam là người làm điều đó. Gục đầu xuống bàn chưa bao giờ Lam thấy mình mềm yếu như lúc này, tình yêu mà Lam dành cho Oanh đã giúp Lam vượt qua nỗi sợ hãi khi biết mình là ai, Lam dám sống thật chỉ để đem lại niềm vui và là chỗ dựa cho cô ấy. Người ta có thể nói Lam khờ khạo khi yêu một cách ngu ngốc, đơn phương như vậy, nhưng không không hề khờ đâu, đơn giản vì đó là yêu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: