CHƯƠNG 2
Nắm tay Hiền khi An cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy, cô ấy đang bám chặt vào tay An, có lẽ Hiền cũng đang bối rối trước cái cách mà ba nói chuyện hôm nay. Thái độ của mẹ cô ấy cũng cho An biết ông Thịnh hôm nay không phải là ông Thịnh của hôm qua. Nhưng An tin tình thương mà ông ấy dành cho gia đình, hay dành riêng cho Hiền đều đong đầy như ngày nào. An biết muốn cùng Hiền đi tiếp chỉ còn cách yêu thương cô ấy nhiều hơn, và biết cách hiếu thuận với gia đình của cô ấy. Điều này cũng dễ hiểu thôi, quen biết nhau không lâu, cái tình yêu chớm nở đang dần phát triển tuy chưa gọi là sống chết vì nhau nhưng không phải cả hai không hiểu gì về đối phương. An hiếu thuận Hiền biết và ngược lại Hiền hiếu thuận An cũng biết. Đôi lúc cái chữ hiếu ấy chưa hẳn cần phải biểu hiện bằng vật chất mà nó còn là ở tấm lòng bên trong. Tình cảm đâu phải lúc nào cũng chỉ thể hiện trên 1 phương diện nào đó cụ thể.
Gật gù như đã hiểu ông Thịnh đứng lên, trước khi đi ông nghĩ mình cũng nên nói vài lời, ông biết đang có sự thắc mắc ở đây từ vợ và con gái mình, thằng con trai đã đi làm từ sớm nếu không nó sẽ lại đưa ra nhiều bằng chứng hơn mà giúp chị của nó tại ngoại. Tại sao khi nảy căng thẳng còn giờ thì lại có chút thoải mái, chính bản thân ông còn đang nghĩ xem mình bị làm sao thì nói chi hai người thân của ông. Nhưng ông biết có một người đã hiểu, Gia An.
Hiền biết mà Gia An của cô là ai chứ, là một giám đốc uy quyền làm sao có thể dễ dàng bị khuất phục. Cùng cô đến đây chịu nhún nhường đã là chuyện cô không tưởng, chắc là cũng đến lúc An phản biện lại rồi.
Gia An chỉ cười mỉm quay sang nhìn Hiền.
Ông Thịnh nheo mắt, giờ mà còn tình cảm, nếu An nói “dạ không” thì cuộc nói chuyện sẽ tiếp tục, xem ra nó cũng biết dừng lại đúng lúc.
Ai nghe được câu này nếu là người ngoài sẽ nghĩ là ông Thịnh thật sự bỏ mặc Hiền, riêng 3 con người đang đứng đây cùng ngầm hiểu, cần cho ông ấy thêm thời gian.
Ngồi phịch xuống ghế Hiền thở phào.
Hôn nhẹ lên má của An, Hiền vội chạy đi để lấy nước.
Đưa tay sờ vào nơi vừa nhận được một phần thưởng vô cùng đặc biệt An tủm tỉm cười, cô giáo e thẹn này làm An hạnh phúc quá đi. Chỉ cần An còn yêu Hiền thì dù có sắp ngộp thở bao nhiêu lần như thế này thì cũng chả là gì hết. An không sợ, mà An phải công nhận nói chuyện với ba vợ tương lai còn ghê gớm hơn là nói chuyện với đối tác.
Đơn giản thôi hợp đồng mất có thể kí cái khác, còn Hiền chỉ có một mà thôi.
Tình yêu không phải lúc nào cũng cần sự ồn ào hay lãng mạn, quan trọng vẫn là ở sự chân thành đối với nhau.
Tối đó Bảo rón rén vào phòng chị mình và hỏi đủ điều về chuyện hôm nay. Cậu tiếc vì chủ nhật vẫn phải đi làm do đơn hàng cứ bị sai sót, cậu còn nhờ Hiền liên lạc với An và nhờ An giúp vài chuyện. Biết là nhờ vã cũng kì nhưng với tài ăn nói và sự nhiệt tình giúp đỡ của cậu thì làm sao chị cậu từ chối được. Hơn nữa những gì cậu sắp nhờ An chỉ cần An nói vài lời là cậu sẽ nhanh chóng làm được ngay, cũng không có gì chỉ là vài cái chiêu thức quản lý hay xử lý hàng thôi. Cậu đang có suy tính, có người anh rễ như An đúng là diễm phúc, báo hại bị chị của cậu bún tai không thương tiếc. Mà nói thật cậu cũng mừng cho chị, cuối cùng chị cũng mở cửa trái tim mình. Cả hai chị em đều hiểu cần cho ba thời gian, cả hai chưa từng trách ba việc gì, nói đúng hơn thì không có quyền trách. Đơn giản vì đó là ba của họ. Còn mẹ tuy bà không nói gì nhưng hai chị em đều hiểu bà luôn ủng hộ cả hai, chỉ là bà không muốn ông cô đơn nên làm người trung lập. Tính ông sĩ diện sẽ khó mà chịu nhận ngay, không sao chỉ cần có niềm tin có tình yêu thì vẫn đợi được. An đã nói sẽ cùng Hiền đợi, An được thì Hiền được.
Tình yêu có thể mang lại đau khổ nhưng hạnh phúc thì sẽ ngập tràn đấy. An tươi vui đến công ty để bắt đầu công việc sau khi đã kì công chở được Hiền đến trường. An lấy hẳn cái thời khóa biểu làm việc của cô ấy để còn mà đưa đón. An không muốn thầy Đoàn làm cô ấy khó chịu. Có thể thấy hơi miễn cưỡng vì lý do Hiền khó chịu khi gặp thầy Đoàn để An làm tài xế, nhưng đúng là thế mà, ngoài ra thì An cũng thừa nhận An ghen.
Nghĩ đến nét mặt nhăn nhó của An khi thấy thầy Đoàn cười với mình làm Hiền vẫn còn buồn cười, người ta ghen đó. An có tính trẻ con đôi lúc cũng sốc nổi mà cãi lại cô khi còn đi học nhưng người ta khá chín chắn đó nha. 12A1 cứ xúm xít mà hỏi cô về An không thôi, tụi nhỏ này ranh thật, nhất là thằng Nam nó cứ tấn công làm cô ngượng cả mặt. Cô biết nó là tình báo của cái người kia mà, để xem cô sẽ trừng trị thế nào. Tất nhiên là trừng trị người yêu của cô chứ không phải cái thằng nhóc này. Có thật là cô đã thay đổi, yêu tuyệt vời thế sao. Trước đây cô đâu có như thế này, cô rõ ràng là rất giữ kẽ, nghiêm khắc vậy mà từ khi biết mình đặt tình cảm nơi An thì còn chủ động nữa chứ. Dù rằng khi yêu thì hôn nhau là chuyện bình thường, có điều không giống với tưởng tượng của cô. Cô cứ nghĩ phải là người nam chủ động thôi, mà Gia An của cô đâu phải nam, mà cô cũng đâu quan trọng điều đó nữa. Lúc biết mình có cảm xúc khác thường với An nỗi lo hiện rõ vậy mà cô lại chấp nhận nhanh như vậy. Đáng lý cô phải bối rối lắm chứ, cô có bối rối đấy nhưng là bối rối trước An. Có sai hay không khi cả hai đều là nữ, cô không biết nữa chỉ biết nếu cô phải lại xa An thì cô sẽ không vui, sẽ nhớ, sẽ rất buồn, thậm chí là đau nữa. Có lẽ cô cũng đừng lo nghĩ nữa, nghĩ tới nụ cười hạnh phúc của An khi bên cạnh cô cũng đủ để cô thôi không suy diễn lung tung mà an tâm hơn. Chỉ cần An vui cô cũng sẽ vui.
Gia An vẫn cứ cười mỗi lần nhìn điện thoại, điều này làm Oanh có phần buồn, mà phần buồn ấy không giống trước nữa, là vì quá yêu An nên cô không cảm thấy ghen và tủi thân hay vì thật sự cô đã học được cách buông bỏ. Có quá vội vàng để dừng yêu một ai đó, tình yêu là cái cảm xúc lạ kì nhất mà cô từng biết. Yêu lâu cũng có lúc quên mau vậy sao, không cô không quên An mà chỉ là cô quên đi cái cảm giác đau khổ khi không được tình yêu của An đáp trả. Giờ đây cô có cái khác để quan tâm, đó chính là sự vô tâm mà mình dành cho Lam. Thế An cũng vô tâm với cô đấy thôi, sự vô tâm của An là có chủ đích còn cô là vô tình. Vậy ai mới là người có lỗi hơn, cô không biết, cô chỉ biết bên Lam cô mới là chính mình. Có thật cô đã sẳn sàng cùng Lam đi tiếp, cái đêm ở nhà An là do cô bất chợt nghĩ ra và nói ra điều đó hay là thật tâm cô đang cho Lam và chính mình cơ hội. Còn quá mông lung, cô sợ mình sẽ lợi dụng Lam, việc Lam làm với cô đêm đó cũng chỉ là một tai nạn, Lam không cố ý, có thể cô vẫn còn giận nhưng cái giận ấy nó qua nhanh thôi. Cô sợ đổi ngược lại mình sẽ là người làm Lam đau, những lời mà cô đã nói với Lam ở con đường đó cô biết nó đã làm Lam tổn thương. Cái tổn thương tâm hồn nó còn lớn hơn là cả thể xác.
An che miệng vì sợ mình cười sẽ làm Oanh quê.
Oanh vuốt mặt, cô cần tỉnh táo, An không nhắc cô cũng quên mất lịch làm việc, lúc này cô sao sao ấy. Nghĩ tới chuyện tình cảm cứ thấy rối mù cả lên, Lam cũng không tấn công gì mạnh mẽ, hay vì Lam vốn đã quen âm thầm, mà khi đó là đơn phương còn bây giờ cô đã mở lời rồi mà. Nghĩ tới cô có chút không vui và hơi bực bội, chẳng lẽ Lam định im ắng mãi như thế, tự dưng cô muốn tức giận. Hay vì không được nuông chìu như bao người nên cô ganh tị, mà cô sao thế này.
Lam nhíu mày, tay dừng không ghi chép gì nữa hết.
Lam vẫn chưa hiểu lắm, biết là Oanh cũng có lúc không dịu dàng nhưng đâu cần phải hành hạ cây viết chì vô tội.
An lắc đầu, rồi thở dài, cái tên bạn này không biết có phải là đang theo đuổi người ta không nữa. Nói thật An rất nễ Lam, và cảm động về tình yêu mà Lam dành cho Oanh, không đòi hỏi, chỉ rất nhẹ nhàng, sâu lắng mà vô cùng chân thành. Có điều đó là lúc đơn phương, giờ đâu phải như thế nữa, tình thế khác rồi.
Thế nhưng cái niềm hạnh phúc vỡ òa đó có thật sự là của Lam, hơi chùng lòng Lam khẽ thở dài. Lam không thể không nghĩ đến câu hỏi vì sao Oanh lại thay đổi và chịu chấp nhận cho Lam cơ hội. Lam không muốn mình nghi ngờ người khác, nhất là nghi ngờ Oanh nhưng mà Lam không phải thánh nhân. Ngã người ra ghế Lam nhìn đồng hồ, nó vẫn quay khi còn pin để chạy, thế Lam sẽ thế nào nếu có một ngày Oanh thật sự rời xa Lam, cô ấy là của người khác. Mà chẳng phải Lam từng nghĩ miễn cô ấy hạnh phúc cho dù không phải do mình mang lại cũng được hay sao. Nói dối thôi, chỉ là nói dối, Lam chỉ muốn mình là người đem lại hạnh phúc cho cô ấy, Lam chỉ muốn là Lam, Lam là người làm điều đó. Gục đầu xuống bàn chưa bao giờ Lam thấy mình mềm yếu như lúc này, tình yêu mà Lam dành cho Oanh đã giúp Lam vượt qua nỗi sợ hãi khi biết mình là ai, Lam dám sống thật chỉ để đem lại niềm vui và là chỗ dựa cho cô ấy. Người ta có thể nói Lam khờ khạo khi yêu một cách ngu ngốc, đơn phương như vậy, nhưng không không hề khờ đâu, đơn giản vì đó là yêu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)