CHƯƠNG 6
12 giờ đêm An ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, có vài chuyện khiến An phải vắt óc mà suy nghĩ cho thấu đáp, tết đến An cần dành thời gian không chỉ cho ba mà còn cho Hiền và cả gia đình của cô ấy. Dù An không thích nịnh nọt để lấy điểm nhưng An cũng cần cư xử sao cho phải phép, có điều công việc phải giải quyết xong cái đã. An đang chạy nước rút nên gần 2 tuần qua không có ngày nào là yên giấc cả, có khi đi tiếp khách về nhắn tin cho Hiền xong là ngủ luôn, cũng hơn 1 tuần rồi An chưa đưa đón cô ấy đi làm, thật thất trách mà.
Ba từ thôi, chỉ ba từ thôi mà khiến An ngập tràn trong hạnh phúc.
Cả hai im lặng, chỉ lắng nghe nhịp thở của nhau, An nhớ Hiền, nhớ giọng nói, nụ cười rồi mấy câu bông đùa, An thèm được nghe Hiền gọi bằng cái tên tưởng chừng chỉ là để gọi, nhưng lại có ý nghĩa với ai kia “Gia An”.
Hiền nhớ An, nhớ nụ cười ấy, nụ cười hạnh phúc luôn làm trái tim cô vui sướng, làm bừng sáng cả một vùng. Nhớ mỗi lần An gọi “cô giáo ơi, cô giáo à”.
Cuộc trò chuyện không quá dài cũng không quá ngắn, cả hai chủ yếu là im lặng để lắng nghe nhịp thở của nhau, rồi chốc chốc lại mỗi người hỏi một câu quan tâm. Cả hai sẽ giữ vậy đến sáng nếu như Hiền không nghe tiếng động trước cửa phòng, với lại cả hai cũng cần được đi ngủ, mai là một ngày dài. Hiền ra xem thì mới biết đó là ba, chắc ba không ngủ được nên đi tìm nước trà để uống. Cô rất muốn xuống xem ba thế nào nhưng không có can đảm đó, ba ngồi không lâu thì cũng về phòng, cô đều trông thấy và cô đợi đến khi ba vào phòng rồi thì cô mới an tâm lại giường để ngủ. Cô thương ba lắm, cô cũng thương Gia An. Trong chuyện này phải chăng người có lỗi là cô.
Biết điều Hiền nghĩ nên An luôn cố gắng không để mình gây ấn tượng không tốt với ông Thịnh. Thật lòng mà nói con người ai không có khuyết định, và với những người đồng tính khi họ có khuyết điểm thì lại bị xem là quá lớn lao. Thật chất ra dù là đồng tính hay dị tính thì suy cho cùng họ cũng là con người mà thôi. An bỏ qua việc đi ăn sáng với cô Lora - đối tác lần trước khiến An suýt nữa thất lễ và làm tổn thương Hiền, An lái xe thẳng đến nhà Hiền. Hôm nay cô ấy dạy tiết hai, An cần gặp cô ấy. Tối qua nói chuyện làm An nhớ Hiền đến chịu không nỗi.
Dù biết là tiết hai nhưng Hiền vẫn có thói quen dậy sớm, vén màng cô lại nhìn về một góc, là chiếc xe đó, là Gia An của cô. Thì ra cô đã đoán đúng, người đó chính là Gia An. Vậy là bấy lâu nay dù nói xa nhưng An chưa từng xa cô, vẫn hiện diện xung quanh cuộc sống của cô. Mà sao Gia An lại đến đây, chẳng phải hôm nay An phải đi gặp đối tác từ sớm hay sao.
Cúp máy rồi mà Hiền vẫn còn lơ lửng, An và ba, không được cô phải xuống ngay thôi. Hiền vội chạy xuống mà cũng quên mình cần thay đồ, cô vẫn đang trong bộ đồ ngủ.
An nhìn nhìn Hiền, cả hai cười cười, trao ánh mắt yêu thương cho nhau.
Ông Thịnh vẫn bình thản nhưng trong lòng thì đang cười thầm, ông không nghĩ An sẽ lấp liến câu hỏi của ông bằng lý do này. Mà phải công nhận An cũng phản ứng nhanh đấy chứ. Để xem hai đứa nhỏ này sẽ ra sao với ông.
An hết cả hồn, cuối cùng xem như cũng qua được một ải nữa.
10 phút sau Hiền đã chạy xuống, không chỉ có An mà cô cũng mong gặp An lắm rồi.
Cả hai từ từ đi ra cửa, vừa khuất khỏi cái bàn nơi có ông Thịnh ngồi An đã lấy cặp của Hiền rồi nắm tay cô ấy để đi lại xe, nhớ thế này nắm tay sao đủ.
Bà Thịnh cười lắc đầu, tụi nhỏ này thật là thắm thiết làm bà nhớ lại những ngày đầu mới quen ông, giờ cũng tình cảm nhưng không giống xưa, cũng đúng thôi mỗi tuổi sẽ mỗi khác mà
Vừa chạy được đến đầu hẻm An đột ngột dừng xe. Quay sang Hiền, An cười như chờ đợi, Hiền nhíu mày nhưng như chợt hiểu cô liền lao về phía An.
Đặt cằm lên vai An, Hiền thả lòng mình, gần An thế này với cô lúc nào cũng dễ chịu và yên bình.
Hiền quay sang hôn lên má của An, rồi tựa đầu lên vai An, cô nhắm mắt để tận hưởng cảm giác hạnh phúc này.
Cảm giác này khiến An quên đi hết mệt mỏi, hạnh phúc có thật đơn giản chỉ là thế này, mà nó đúng là thế đấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)