CHƯƠNG 18
Sự cố chấp luôn tồn tại xung quanh cuộc sống, không phải ai cũng dễ dàng cảm thông và thấu hiểu. Hôm nay khác với mọi hôm, An đến gia đình của Hiền và còn có thêm hai người nữa cùng đến, một là Trang và hai là thầy Đoàn. Phải nói Trang là được mời còn thầy Đoàn là đường đột và hữu duyên gặp ngay An.
Nhếch môi An lắc đầu ngán ngẩm, thầy Đoàn quá ấu trĩ và ngây thơ. An đã đối mặt với nhiều khó khăn cùng Hiền, An đã thấy được rất nhiều thái độ từ ba mẹ của cô ấy, và quan trọng An có được trái tim củaa Hiền, có được tình yêu của cô ấy. An có rất nhiều còn thầy Đoàn, anh ấy cũng chỉ là người bạn bình thường. Đừng dùng lý do anh ấy là đàn ông mà bắt An phải thua, điều đó không xảy ra, vì An tin ông Thịnh không phải người dùng lý do đó để kết thúc tất cả.
Tằng hắng vài tiếng khi An và Trang cứ nói chuyện kinh doanh, ông Tùng chép miệng rồi nhìn những người ngồi trên bàn.
Cười đắc chí thầy Đoàn liếc mắt với An rồi kính cẩn nâng ly.
Buồn cười trước thái độ trẻ con của Đoàn, An gắp thức ăn cho mọi người, đương nhiên ông Thịnh cũng có phần, và thầy Đoàn cũng vậy.
Ngạc nhiên đến độ nước muốn trào ra, An nuốt khan ở cổ rồi mỉm cười vội chạy đi.
Hiền nhìn ba mình chằm chằm rồi dõi mắt nhìn theo An, cô cười thầm trong bụng, ba đúng là ba, chỉ có ông mới có hành động và lời nói khác biệt nhau như vậy.
Có 1 cặp tình nhân đang vui vẻ và hí hửng, Trang với Bảo đập tay nhau dưới bàn, xem ra lần này ba của cậu đã không thể tiếp chiêu nổi nữa rồi.
Chuyện là Trang đã đến và dùng những lời lẽ không thể nào thuyết phục hơn của mình để nói với ông Thịnh về An, về chuyện của An và Lora. Kết quả ngoài sức tưởng tượng của cô và Bảo, cô không ngờ ông không những không tức giận mà còn có gì đó gọi là cảm thông cho An và trách cô gái kia. Kế hoạch này Bảo và Trang đã lên từ rất lâu, hai người cũng đã bàn bạc rất kỹ, cuối cùng thời cơ cũng đã chín mùi. Người ngoài nói về mình sẽ có hiệu lực hơn là chính bản thân mình mà.
Không chần chừ An liền làm theo, có lẽ câu trả lời đã rõ rồi.
Đợi An ngồi lại xuống ghế Hiền liền lấy khăn lau mồ hôi trên trán của người yêu, nhìn An rót rượu và đứng gần ba của cô mà cô thương dễ sợ. Cô chưa bao giờ thấy An e dè hay căng thẳng khi đối diện với ai như vậy ngoài ba của cô.
Ứa mắt trước cảnh tình đó thầy Đoàn uống cạn ly rượu rồi nói.
Hơi bất ngờ trước lời của thầy Đoàn, Hiền còn chưa biết trả lời sao thì có một bàn tay nắm lấy tay của cô rồi vỗ nhẹ. Cô biết là An nhưng hình như cô có cảm giác An đang kiềm nén điều gì đó.
Nhếch môi thầy Đoàn đưa li rượu sang phía của Bảo. Anh ta muốn thử xem vẻ mặt khi bị chọc tức và quê độ của An là thế nào.
Nói về chiêu trò thì trong nhà không ai qua được Bảo và bây giờ là Trang đâu.
Mặt thầy Đoàn sượng ngắt, Bảo nói thể chẳng khác nào nói anh ta là người ngoài còn An mới là người trong nhà rồi. Thế nhưng vẫn chưa bỏ cuộc anh ta liền quay sang ông Thịnh, để xem lời nói của ông Thịnh có giá trị hay không.
Có lẽ câu nói của ông Thịnh mới là nặng kí và có giá trị nhất vào lúc này, giờ thì thầy Đoàn không thể nào cười được nữa, ly rượu cũng muốn rơi luôn xuống đất.
Nhìn ba bằng ánh mắt biết ơn vô hạn, Hiền mỉm cười nhìn An. Có lẽ đây cũng là câu trả lời của ông về chuyện của hai người.
Tự tin thế nhỉ, thế thì An cũng chấp nhận, dù gì thầy Đoàn cũng là khách, làm quá người ta ngại với lại cũng kì lắm. Mỉm cười với suy nghĩ của mình An nâng ly.
Cuộc chiến giờ mới là bắt đầu, mọi người cười nói vui vẻ riêng chỉ có một người uống rượu mà lòng hậm hực đến nóng ran. Thầy Đoàn nhìn An và Hiền tình cảm mà tức điên muốn ném An đi đâu đó xa cho rồi.
Còn An, An là đang muốn chọc tức thầy Đoàn. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.
Ngồi cạnh An mà Hiền cứ cười khúc khích, không ngờ khi An ghen lên cũng đáng sợ như vậy. Nhìn thầy Đoàn nhăn nhó nhưng vẫn phải nâng ly với An là hiểu, An của cô từ lúc sinh ra đến giờ có lẽ rượu bia là thức uống không thể thiếu, thầy Đoàn chỉ giỏi cái nói thôi. Cơ mà cô phải tẩm bổ và ra luật giới nghiêm về rượu bia cho An mới được, uống kiểu này thì làm sao có cơ thể tốt được chứ.
Một nơi vui vẻ còn một nơi thì ảm đạm, Oanh lặng lẽ rời khỏi nhà không quên nhìn lại căn nhà có hai người thân thương của cô đang sống một lần nữa.
Nắm tay Oanh thật chặt, Lam thì thầm vào tai của người yêu.
Hai thân ảnh dần khuất dạng cũng là lúc có một người âm thầm lặng lẽ nhìn theo mà rơi nước mắt.
Có thể chuyện này quá nhanh, quyết định ấy quá vội, có những suy nghĩ con người ta đã suy tính từ rất lâu. Lời nói được nói ra chẳng qua là để thực thi cái tiềm ẩn trong tâm trí. Điều ông Bằng làm cũng chưa hẳn là tàn nhẫn, ông cần thời gian và Lam cùng Oanh thì cần được chấp nhận. Quyết định này biết đâu sẽ đánh động được tâm can của một con người và của xã hội. Suy cho cùng chẳng ai muốn người thân của mình đau khổ. Cứ xem như đây là thử thách cho cả 3 người họ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)