Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23

382 0 0 0

CHƯƠNG 23

Sự thật được biết cũng sẽ có lúc đau khổ hơn khi nó bị chôn chặt. Con người ta khi sống cố chấp quá để rồi được gì, được nỗi cô đơn cùng sợ hãi thôi sao. Lặng nhìn bên ngoài cửa kính Nhi chẳng dám vào trong, cô không còn mặt mũi nào để đối diện với những con người bên trong, những người đã từng bao dung và dang tay cứu dớt mạng sống của cô. Vậy mà cô lại vong ơn phụ nghĩa như vậy. Đã bao lâu rồi cô không gặp lại Phong, lại Hoàng. Cô không biết họ giờ ra sao, có khỏe hay không. Cô cứ mãi trốn tránh mà không hề biết rằng bên ngoài cuộc sống còn nhiều điều mới lạ, còn những vạch xuất phát để cô bắt đầu.

  • Cô cũng quen người nằm bên trong sao?

Ngẩng nhìn Nhi cười chính mình, phải chăng ông trời đem người này đến để đánh thức tâm can, để mỉa mai cô.

  • Cô đang châm chọc tôi sao?

Nhún vai Tinh đáp.

  • Không, không ai châm chọc cô cả, tôi chỉ muốn nói. Hoàng mất rồi

Nhìn Tinh một lần nữa, hai mắt Nhi mở to rồi là lưng tròng nước, sự thật ấy sao lại khiến cô hoang mang và đau lòng. Chẳng phải cô đã từng hi vọng Hoàng rời khỏi cuộc sống của cô hay sao.

  • Cô không cần phải trả thù bất kì ai nữa, người cô hận cũng không còn, cô cũng nên tha thứ đi. Hôm nay Phong sẽ đến để nhận giấy báo tử thay cho ba mẹ của Hoàng, xin phép – nhã nhặn từng lời Tinh bỏ đi không ngoái nhìn, những lời cô nói nhẹ nhàng nhưng cô nghĩ mình cũng giỏi công kích người khác. Mà thôi chuyện của người ta cô cũng đâu can dự được, điều cô cần làm bây giờ là đến để gặp mẹ vợ tương lai cùng gia đình. Đến lúc phải bắt cóc Linh rồi

Lững thững từng bước, Nhi lạc lỏng nhìn xung quanh, bệnh viện còn đáng sợ hơn cả xa lộ ngoài kia. Vậy là Hoàng đã đi thật rồi, cô còn gì để vui mừng hơn. Sao cô lại khóc thế này, phải cô khóc vì cô biết mình mất rồi, mất tình yêu và mất luôn cả Phong. Chẳng do ai cả mà là do cô, Tinh sai rồi cô không có quyền trả thù vì đơn giản những người đồng tính chẳng làm hại gì cô cả.

Thẩn thờ rời khỏi bệnh viện, nỗi đau vẫn còn đó nhưng Phong vẫn phải mạnh mẽ. Anh không bị An kiện nên đã được tự do sau 3 ngày bị tạm giam. Trong ba ngày đó anh đã tự kiểm điểm bản thân, trong căn ngục giam tối tăm không lúc nào anh quên Hoàng và cả Nhi. Anh chỉ mong ra ngoài sớm hơn để đến thăm Hoàng, cho dù ba mẹ của cậu ấy có đánh mắng anh thì anh cũng chấp nhận. Anh biết mình đã sai, đã quá sốc nổi, anh cũng không muốn truy cứu chuyện giữ Nhi và An. Anh mệt mỏi và anh chỉ muốn bình yên, chỉ muốn dùng tất cả khả năng để làm Hoàng vui vẻ những giây phút cuối đời này. Nhưng có lẽ anh cũng đã chậm trễ mất rồi, bên Hoàng quá ngắn ngủi, cậu ấy cũng đã rời xa.

Bước chân dừng lại, hai con ngườ,i hai đôi mắt nhìn nhau không rời. Trong họ vẫn còn yêu thương dành cho đối phương, thế nhưng để bước đến bên cạnh nhau thì thật khó. Không phải bị gia đình ngăn cấm, không phải vì xã hội khinh khi mà vì bản thân của họ. Cả hai người họ đều không đủ can đảm, đủ niềm tin dành cho nhau.

  • Em khỏe không?
  • Em khỏe, còn anh?

Gật nhẹ đầu Phong ngẩng nhìn trời cao.

  • Hoàng đi rồi
  • Bác sĩ Tinh đã cho em biết

Có chút ngạc nhiên nhưng rồi Phong cũng không quan tâm đến vì sao Nhi biết nữa, anh còn định sẽ đi ngang qua cô.

  • Chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau? – hỏi thật nhanh, Nhi sợ Phong sẽ thật sự rời khỏi cuộc sống của cô như điều anh ấy nói
  • Có thể

Những cơn gió đầu mùa hè đã bắt đầu thổi, sự nóng bức được cơn gió mang theo nên cũng dịu nhẹ đi phần nào. Có lẽ đó mới chính là cuộc sống, có lúc giang truân nhưng cũng có lúc êm đềm.

Mùa hè 3 năm trước cô và anh gặp nhau trên cùng một lần đường, một chiều đi, mùa hè 3 năm sau cô và anh hai người ngược lối.

Chẳng biết trước đó giữa Phong, Hoàng và Nhi là gì của nhau, giữa họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi họ liên quan đến An, đến Hiền và đến Tinh thì họ sẽ xuất hiện trong bức tranh cuộc sống này.

Tác giả chẳng biết phải kể về họ ra sao, nhưng tác giả chỉ muốn họ là những nhân vật phụ nhưng đầy ngụ ý. Sống trên đời tôn trọng nhau chưa bao giờ là thừa cả. Hãy bao dung khi còn có thể, đừng quá cố chấp, đừng quá nghi kị để rồi phải lạc lỏng cô đơn.

Phong và Hoàng, Phong và Nhi, Hoàng và Nhi, 3 người họ là một tam giác với ba cạnh cũng chẳng biết là có điều nhau hay không, nhưng đó vẫn là một tam giác, và bên trong tam giác ấy có những đường nối những điểm lại với nhau, chẳng biết sẽ nối thế nào, chẳng biết điểm bắt đầu và kết thúc, nhưng đều có chung một tâm. Sẽ có ai đó viết lại, viết tiếp về 3 người họ nhưng mạn phép không phải là ccds. Vì ccds không thể lột tả được hết nội tâm của họ, khi mà ccds cũng là một trong những người bị Nhi kì thị. Là một trong những người được Phong thương hại, và cũng có thể là một trong những người như Hoàng. Cuộc sống này đầy màu sắc, nhưng cũng nhiều cách để pha trộn. Hi vọng dù có trộn nhiều màu thế nào thì chúng ta cũng sẽ tìm được một màu cho riêng mình, hãy cảm nhận bằng chính cảm xúc bên trong trái tim mình.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: