CHƯƠNG 24 (Chương cuối)
Một ngày mùa đông của một năm nào đó, có hai người đang hạnh phúc nắm tay nhau, họ mỉm cười nhìn nhau, nhìn những người thân đang vỗ tay mà chúc phúc cho họ.
Phải sau 1 năm 8 tháng lẻ 7 ngày yêu nhau, bây giờ An có thể đường hoàng nắm tay Hiền trước mặt gia đình cả hai, trước xã hội và trước sóng gió cuộc đời.
Bật cười nhìn hai người cha của mình, Hiền và An nắm chặt tay nhau lần nữa, cuối cùng thì cũng đã có câu trả lời. Đoạn đường phía trước tin chắc rằng sẽ không mấy êm ả nhưng khi còn yêu và tin tưởng nhau thì mọi chông gai đều có thể vượt qua.
Xin cho phép An và Hiền im lặng trong hạnh phúc đang dâng trào, đoạn văn này xin dùng để cảm thông và mở lối cho đôi tình nhân khác.
Ông Bằng buồn bã nhìn ra cửa, đám cưới của An vừa kết thúc cũng để lại trong ông nhiều tâm trạng và xúc cảm. Ông rất nhớ Oanh nhưng không thể nào mở lời để kêu Oanh cùng Lam về nhà ăn cơm. Có lẽ ông cũng đang sĩ diện một chút.
Vội vàng đứng lên ông Bằng không thể tin vào mắt mình, là Oanh đang đứng đó, mỉm cười nhìn ông.
Sau một quá trình gian nan cuối cùng Lam cũng đã thuyết phục được ba mẹ, và hai người họ đã sẳn sàng để đứng ra đảm bảo hạnh phúc cho con của mình.
Chưa là kết thúc hay tuyệt vọng khi mà cuộc sống luôn luôn là sự bắt đầu, luôn là khởi đầu mới.
Sự chấp nhận từ mẹ của Linh đã mở ra một hành trang mới cho cả Tinh cùng cô. Cả hai lên kế hoạch cho tương lai, mẹ vẫn sẽ ở mỹ cùng với anh trai và em trai của cô, dù cô không cho mẹ được một chàng rễ nhưng ít ra mẹ vẫn hài lòng về Tinh. Sau bao năm và qua bao nhiêu chuyện cũng như sự kiên trì của cô, cuối cùng mẹ cũng đã hiểu. Có lẽ giờ đây niềm hạnh phúc lớn lao nhất đối với cô đó chính là có một gia đình.
Linh thở gấp rồi nước mắt cô lưng tròng.
Lo lắng Tinh bối rối, cô vội đỡ Linh ngồi xuống ghế, rót nước rồi lau nước mắt cho vợ mình.
Ôm chầm lấy Tinh, Linh khóc lớn hơn.
Đầu óc Tinh cứ mồng mồng cả lên, cô lo lắng vo cùng
Nhìn vào mắt Tinh, Linh thôi không khóc rồi chợt cô mỉm cười.
Ngờ nghệch trước nụ cười xinh đẹp của vợ, Tinh cứ như bị Linh dắt chạy vòng vòng vậy.
Nụ cười vụt tắt, Tinh cứ tưởng mình vừa được bay lên không trung, lơ lửng và như không thể tin được. Tinh nhảy câng lên.
Ngồi xuống Tinh hít vô thở ra rồi nhìn Linh không chớp mắt, và rồi Tinh bật cười.
Lao vào Linh rồi hôn hít khắp mặt của cô ấy, Tinh cười trong hạnh phúc, phải gọi là cười không ngớt luôn ấy chứ.
Chạm nhẹ tay lên bụng của mình, Hiền mỉm cười hạnh phúc. Sau bao nổ lực cuối cùng cô và An cũng có được thiên thần nhỏ của riêng mình. Còn nhớ đêm đầu tiên của cả hai, cô đã thấy An khóc, khóc vì hạnh phúc. An đúng là ngốc, cô mới phải cảm ơn An, không có An cô mãi vẫn không biết được cảm xúc yêu thương là gì.
Cầm ly sữa trên tay Hiền mỉm cười hạnh phúc nhìn ông xã của mình đang dụi đầu dụi tai vào bụng mình.
Vuốt tóc An, Hiền mỉm cười, gia đình hạnh phúc thế này cô còn cần điều gì nữa. Cô cũng không đi dạy ở trường nữa mà thay vào đó cô dạy ở trung tâm và kinh doanh tiệm hoa sau bao năm dành dụm tiền. Giờ cô và An ở với ba của An, ông sống có 1 mình, ba mẹ cô dù gì cũng còn Bảo và Trang nên cô nghĩ cô và An ở với ông Tùng là đúng nhất.
Không trả lời An chỉ bắt đầu bằng một nụ hôn, nụ hôn của tình yêu, của hạnh phúc, của cảm xúc không tên mới lạ dâng trào. Với An, Hiền và con chính là lẽ sống.
Quá khứ đã đi qua, có những sự thật mãi vẫn chưa được tiết lộ. Oanh và Lam về sống với ông Bằng cùng bé út, con bé đã đi du học nên hai người muốn bên cạnh ông Bằng nhiều hơn. Chừng vài tháng nữa cả hai sẽ cùng gia đình chào đón thiên thần đầu tiên, thiên thần mạnh mẽ đã luôn cùng hai người mẹ của nó đấu tranh.
Phì cười trước hành động của vợ Lam đặt Oanh nhẹ xuống giường.
Mỉm cười Lam cúi xuống rồi nói nhỏ vào tai của Oanh.
Không biết Lam nói gì chỉ thấy Oanh đỏ mặt tía tai, cô xấu hổ đến mức chui rút mặt vào cổ của Lam.
Ngượng đến đỏ mặt Oanh không ngờ Lam lại tinh ranh như vậy, mà sao cô không nghi ngờ ngay từ đầu. Hèn gì lúc đó có cảm giác rất lạ, nhưng nghĩ từ đó đến giờ chỉ có Lam mới chạm vào cô nên thôi, ai dè cô bị chính chồng mình dắt mũi.
Bật cười Lam liền vùng dậy rồi nằm đè lên người vợ mình và tất nhiền là chừa cho con con đường thở chứ.
Hai đôi mắt say tình nhìn nhau, trong chốc lát đôi môi đã hòa nhịp. Ngày ấy của những năm về trước cứ tưởng Lam đã mãi mãi mất Oanh nhưng không Oanh vẫn đến và bao dung cho Lam cơ hội. Dù sau hay trước thì Lam vẫn có được Oanh, do đó quyết định ngày nào vẫn chưa bao giờ làm Lam hối tiếc. Tình dục cần cho tình yêu nhưng ngược lại thì không phải lúc nào cũng đúng, điều Lam cần là niềm vui, là hạnh phúc của Oanh. Dù sớm dù trễ thì với Lam, Oanh vẫn là thiên thần, là định mệnh.
Cảm ơn vì giây phút ấy Lam đã kịp bừng tĩnh.
“Tay Lam run rẫy, vội rời nhanh nơi ấy, cái nơi thiên đường của người con gái, cái nơi từng dòng nước từ khe suối đã bắt đầu chảy một nhiều hơn. Môi của Lam khô hốc, toàn thân nóng bừng, Lam nuốt ngược nước bọt vào trong, Lam tiến về phía môi của Oanh, bất chợt Lam phát hiện có những phản quang rọi vào mắt mình, là nước mắt của Oanh. Trong đêm làn nước ấy trong vắt như pha lê, nó làm Lam cảm thấy mình thật đốn mạc. Hôn mà cứ như lau đi từng dòng lệ ấy, Lam cũng khóc, Lam dừng lại và Lam ý thức rằng, mình không có quyền làm điều đó.
Thế nhưng.
Cảm nhận nơi vùng nhạy cảm bị mất mác, Oanh cố gắng bám víu giữ tay Lam lại, không để Lam rời đi, cô đang rất khó chịu, cô đang cần được giải phóng, cứ như cô sắp không chịu được nữa.
Lam cố gắng để lôi cái lý trí còn lại ra khỏi cơn mê tình ái này, tay cố gắng thu về nhưng sao lại khó như vậy, vì Oanh quá khiêu gợi, vì cả người cô ấy không một mảnh vãi, cả một cơ thể kiêu sa kì bí đang chờ Lam khám phá. Vì những gì trên cơ thể Oanh, Lam đã thấy tất cả. Tự vã vào mặt mình Lam muốn cảm giác đau sẽ khiến mình tỉnh táo. Lam không thể, không thể.
Oanh chịu không được cô không ngừng cào cấu vào người của Lam, và cảm giác đau ấy xâm chiếm toàn cơ thể. Lam không thể, Lam không có quyền, thà để Oanh cào cấu mình còn hơn Lam không thể đối diện với cô ấy, còn hơn cô ấy sẽ đau khổ. Dù biết Lam đã khao khát có được Oanh từ lâu lắm rồi, nhưng đó là tình yêu chứ không phải chiếm hữu. Thể xác này Lam cũng luôn nâng niu trân trọng, Lam không muốn mình làm cô ấy đau khi cái thứ dục vọng kia đang ngự trị.
Lam vùng khỏi Oanh, chạy nhanh vào phòng tắm, Lam muốn phát điên vì đầu óc chỉ là hình ảnh kiêu sa khiêu gợi của Oanh. Xối nước liên tục vào người Lam hả họng cho nước vào trong cuốn học khô hốc, vẫn chưa được. Lam cứ xoay qua xoay lại, nhìn những vết cào đã bật máu, những lớp da cứ như sẽ bong ra Lam khóc, tại sao Lam lại yếu mềm như vậy. Lam không được làm tổn thương Oanh – người mà Lam yêu. Tấm kính, đúng rồi tấm kính.
Bên ngoài Oanh cứ oằn người, cô không tài nào tỉnh được, nhưng cô khó chịu, không được, cảm giác nơi vùng kín cứ như có gì đó chảy ra làm cô xấu hổ, nhưng cô không ý thức được gì cả.
Choáng váng Lam bước ra ngoài, loạng choạng lại giường, Lam dùng sức lực còn lại mà giúp Oanh. Lấy mềm Lam quấn quanh người của Oanh để cô ấy bớt lạnh, rồi lên giường ôm cô ấy thật chặt, Lam hôn nhẹ nhàng lên trán của Oanh, vẫn một tư thế cả người đều ôm lấy Oanh, kiềm lấy cô ấy, dù cô ấy đang cào cấu mình.
Khi Oanh tỉnh lại sẽ ra sao, Lam không thể nào tưởng tượng được, cũng không dám nghĩ. Dù thật ra cả hai vẫn chưa đi quá sâu, đoạn đường khám quá tường thành kia đã bị gián đoán, bởi Lam.”
Và giờ đây cũng chính Lam là người có quyền khám phá đi tường thành ngày nào, Oanh là của Lam trọn vẹn.
Nhẹ nhàng ôm lấy Lam, Oanh nói trong hạnh phúc.
Cảm xúc đã thật sự dâng trào trong hạnh phúc.
Chúc mừng các bạn, chúc mừng những cặp đôi mà ccds đã viết ra.
Chúc các bạn luôn hạnh phúc.
Hãy tin tưởng vào cảm xúc của chính mình của những người mà mình yêu thương.
Hạnh phúc nhé những ước mơ của tôi.
THE END
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)