CHƯƠNG 3
Tan trường Hiền đã đứng ở trước cổng để chờ một người quen thuộc đến đón mình. Nhưng sao hôm nay lại trễ như vậy, An thường rất đúng giờ mà. Nhìn mãi vào đồng hồ mà Hiền không biết có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, đó không phải là cái nhìn thiện cảm mà đó là những ánh nhìn kì thị sao ấy. Bất chợt cô quay qua khi nghe ai đó gọi mình, những ánh mắt nhìn theo cô nảy giờ cũng đã đi, cười buồn cô cũng không muốn quan tâm, cô hiểu vì sao như thế. Cô cũng sợ, cô giấu An sợ An lo, nhưng một mình cô liệu có đối mặt được hay không. Được chứ phải được, rồi cô và An sẽ làm được.
Là tụi 12A1 gọi cô thôi, bỏ qua sự bất an đó cô mỉm cười với tụi nhỏ.
Cả bọn trề môi.
Bọn nhóc này luôn nghịch ngợm, nhưng chúng làm cô thoải mái. Khi nghe tụi nhỏ nhắc đến Gia An, cô đã thấy một cô giáo trẻ bỉu môi tỏ vẻ gì đó, nói chung là không phải thích mà có phần ghét. Cô không thích người khác làm như thế với Gia An của cô, mà biết làm sao hơn đó là suy nghĩ và hành động của người ta.
An lấy cặp của cô Hiền để cầm.
Hiền bật cười.
An ngớ người, sao lần này lại thua vậy ta.
Tụi nhẻ reo lên, không quên chọc Gia An.
An cười méo xệch, đành thua với những học trò yêu của Hiền thôi.
Mỉm cười An lấy nón đội lên cho Hiền để chống nắng.
Nắm tay Hiền, An dắt cô ấy lại xe rồi mở cửa cho cô ấy bước vào, có khá nhiều ánh mắt nhìn hai người, An thì không lo chỉ là An đang lo cho Hiền. Áp lực vẫn còn tại nơi đây, đừng tưởng An không biết. Cô ấy có giấu An cỡ nào thì trái tim An vẫn cảm nhận được trái tim của người mình yêu đang có chút tổn thương. Nếu tổn thương đó là do An gây ra An thì An sẽ dùng mọi cách, kể cả đánh đổi gì đó từ bản thân mình chỉ để cô ấy vui vẻ trở lại, nhưng tổn thương này là từ cái ước mơ của cô ấy. Hiền mơ ước là một giáo viên khi chỉ là một đứa nhỏ chập chừng bước vào lớp 1, cô ấy mê viên phấn, bảng đen, cô ấy thích được nhìn ngắm những đứa nhỏ nên người. Giờ đây chính môi trường sư phạm này, cái môi trường cô ấy đã từng khao khát được bước vào, để truyền đạt những vốn sống của mình cho những trang giấy trắng ấy lại là cái nơi khiến cô ấy mất niềm tin. An chỉ có thể bên cạnh để yêu thương và luôn làm chỗ dựa cho cô ấy.
Ngẩng mặt nhìn An, Hiền cảm thấy có lỗi, cô biết mình không thể giấu An được.
Quẹt ngang nước mắt Hiền hít hít vài cái rồi nở nụ cười thật tươi với An, phải để An của cô vui vì cô mới được.
An bật cười nắm tay Hiền bước ra, cả hai không cần phải nói quá nhiều vì con tim đang nói tiếng yêu thay họ.
Nữ thần mùa xuân chắc là đã ghé thăm dương trần rồi, cái se se lạnh của không khí tết. Cuối cùng thì một năm nữa lại đến, cái sắc trời giao mùa cũng thoáng mát hơn. Dường như mọi thứ đều trở nên khác lạ, cứ như được thay bằng một bộ quần áo mới, cũng được tô thêm chút son, làm cái mùa xuân này trở nên xinh xắn như cô gái đứng cạnh Lam vậy. Lắc đầu rồi Lam bật cười, nãy giờ cứ tưởng là Lam đang tả cô nàng mùa xuân như ngày bé làm văn, ai dè thành ra câu kết của mình lại là thế. Nàng mùa xuân trong lòng Lam vẫn là Oanh, mọi thứ tươi đẹp nhất cũng được đem ra để tả Oanh. Không thể so sánh được.
Không trả lời Lam xoay nhìn Oanh, thật lâu, thật lâu rất chăm chú, ánh nhìn vừa say đắm lại vừa yêu thương. Cơn gió xuân lại mặc nhiên đùa giỡn trên gương mặt xinh xắn đối diện mình.
Thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi cũng chính là một lời khen, Oanh ngượng ngùng rồi đỏ mặt, còn đang định hỏi vì sao Lam nhìn mình, thì câu trả lời đã là đây.
Đôi lúc một lời khen tưởng chừng là đơn giản nhưng cũng làm Oanh vui, Lam luôn biết cách làm cô hài lòng, trừ chuyện hôm đó ra hầu như cô không tìm ra được sự vô tâm nào mà Lam đối với mình. Cảm giác bên Lam sao lại bình yên như thế.
Oanh khẽ rùng mình, cảm giác sợ hãi chen lấn.
Một bàn tay đã nắm lấy tay cô rồi kéo đi. Lam cũng như Oanh cảm thấy bất an, không chần chừ Lam vội nắm tay Oanh kéo đến chỗ đông người một chút.
Lam cùng Oanh khựng lại, kéo Oanh sát vào mình Lam cố gắng giữ bình tĩnh.
Oanh cũng đang cố, cô biết mình không nên quá yếu đuối chỉ trông chờ vào Lam, cả hai cần phải cố gắng cùng nhau trong mọi chuyện. Chợt cô phát hiện cái ý nghĩ vừa rồi cô chưa từng có cơ hội để nghĩ với ai, ngay cả với An. Có thật trái tim của cô lại lệch nhịp một lần nữa, nó thay đổi rồi sao.
Lam lắc đầu, ánh mắt cẩn trọng nhìn xem địa thế, tay nắm chắt lấy tay của Oanh.
Lam gật đầu xác nhận.
Ánh mắt hắn chợt đanh lại rồi tiến về phía của Lam và Oanh, đôi tay đang chuẩn bị giơ lên để bắt cái gì đó.
Oanh ngạc nhiên, việc Lam học võ cô không biết, mấy năm quen biết nhau cũng đâu có biết vấn đề này. Mà cô cũng có học kia mà, nhờ vậy sức khỏe mới được cải thiện.
Bỏ qua sự ngạc nhiên ấy Lam cùng Oanh chạy thật nhanh đi, nếu tên đó không có ý định xấu với Oanh thì Lam không động tay động chân để có việc không hay này.
Oanh gần như nín thở, nín thở không phải vì nỗi sợ ban nảy mà nín thở vì hơi thở của Lam làm cô hồi hộp, rất gần rất gần, tim cô cứ đập loạn cả lên. Cô có thể nghe được tiếng nhip tim của Lam, nó cũng đang rất gấp gáp, cô nghĩ vì do hai người vừa mới chạy nhanh. Mà có vẻ cái lý do ấy miễn cưỡng quá đi mất.
Ngoái nhìn Lam thở phào khi thấy mấy anh dân phòng đã tóm được bọn đó, quay sang không biết là vô tình hay cố ý, mà môi của Oanh đang đặt trên má của Lam. Đứng hình vài giây Lam nhanh lấy lại bình tĩnh, mà cảm giác mềm mềm từ môi của Oanh vẫn còn làm Lam lơ lửng.
Cúi mặt Oanh đi theo bên cạnh Lam, bất giác cô khẽ cười.
Nhìn xuống bàn tay mình Lam cười trong hạnh phúc, tay của Lam đang nắm lấy tay của Oanh, xoay nhẹ tay để đan tay mình vào tay của cô gái bên cạnh tim Lam cứ như run lên vì sung sướng. Lam biết mình thật đã có cơ hội, Oanh đã chịu mở lòng để chấp nhận Lam. Nhất định Lam phải bảo vệ và yêu thương cô ấy thật tốt và nhiều hơn nữa.
Những ánh đèn đường dần tắt phụt đi, trời cũng đã hừng đông sáng, đâu đó đã có những tiếng rao bán hàng rong trong những xóm trọ lao động, tiếng còi xe rồi tiếng rồ ga cùng khói bụi đang làm nên một âm thanh hỗn tạp, đường phố Sài Gòn là thế, nhịp sống cũng hối hả hơn. Từ rất sớm đã có một người cứ lòng vòng mãi trên chiếc xe máy quen thuộc của đường phố Sài Gòn, cái se se lạnh khi vào xuân cũng khiến người ấy muốn cảm đi vì lạnh. Đã hơn 1 tiếng con người này cứ chạy vòng vòng trước một ngôi nhà nhỏ nhắn nằm trong một góc phố yên bình, chốc chốc dừng xe rồi lại thở dài khi nhìn vào trong. Cái bụng nó đã réo lên vì đói, người đó nhớ mình chỉ vừa hết ca làm cách đây 1 tiếng rưỡi. Vậy là người đó có nữa tiếng để đến đây và có 1 tiếng để chạy lòng vòng mà trông ngóng. Đồng hồ cũng đã điểm 7 giờ sáng, nảy giờ tiếng loa phát thanh cũng đã chào ngày mới lâu rồi, ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, lòng cũng cảm thấy nóng hơn. Không ngờ giữa chốn phồn hoa thế này cũng có nơi làm con người lắng lòng để cảm nhận vị đắng nơi đầu lưỡi nhưng không lâu sau nó lại ngọt ngào nơi cuống họng.
Một chiếc xe bóng loáng đã đỗ trước cửa căn nhà xin xắn yên bình ấy, từ trong xe một người ăn mặc khá chỉnh tề bước ra.
Người đó bỗng nhíu mày, nhưng hàng chân mày cũng đã được dãn ra khi thấy người kia mở cửa và một cô gái nữa bước ra cùng.
Chiếc xe cũng dần lăn bánh, An đành nhường Hiền cho Linh giây lát, hai người chắc có nhiều chuyện để nói dù gì Linh cũng sắp phải quay về Mỹ.
Có một người đã quan sát và đứng lặng nhìn, con tim bảo hãy đuổi theo nhưng lý trí thì nói: người ta đi rồi. Thế nhưng có vẻ khi đã bắt đầu yêu thì lý trí phải thua con tim ngay thôi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)