CHƯƠNG 20
Cơn gió chiều cuốn trôi những bụi hồng trần của ngày dài ngập tràn ánh sáng. Nhi đứng đó cô đơn và lặng lẽ. Bóng lưng của Phong dần khuất xa, cô ngã khụy giữa khung cảnh thanh bình, giữa sắc xuân nhuộm màu buồn tẻ. Cô mất anh, không vì ai khác mà vì chính cô, vì sự ích kỉ, hẹp hòi, vì sự nhỏ nhen sốc nổi. Cô khóc, những giọt nước mắt đau đớn vì mất đi tình yêu của chính mình.
Một cánh tay chìa ra cùng một mảnh khăn trắng tinh tươm, nó trắng như đầu óc của cô lúc này. Có phải chăng cánh tay này sẽ cứu vớt tâm hồn tội lỗi của cô.
Đơn độc trong từng câu thoại, Nhi không nghĩ mình có thể tỉnh táo mà tiếp chuyện với một ai đó vào lúc này.
Ngập ngừng khi nghe nhắc đến Peter, lau nước mắt Nhi hỏi nhỏ.
Ngẩng nhìn Tinh, Nhi lục lại trí nhớ của mình xem vì sao Tinh lại biết cô. Còn định hỏi lại thì người bên cạnh cô đã đứng lên, chưa biết chuyện gì thì có ai đó đã lao tới và ôm chầm lấy cô ấy.
Có lẽ số phận cũng giỏi trêu ngươi người khác, và cũng tài tình khi biết cách làm con người hạnh phúc. Và có lẽ hạnh phúc không phải lúc nào cũng khép cửa, nếu nó khép cửa bằng cách này thì sẽ có cách khác mở ra. Tinh biết mình hạnh phúc hơn cô gái đang ngồi cạnh, khi mà tình yêu của cô đang ở cạnh cô.
Bật cười Tinh vuốt mũi Linh.
Cười khúc khích Linh hôn lên má của Tinh rồi nhìn cô gái đang lặng lẽ một mình.
Vuốt tóc Linh, Tinh yêu thương hỏi.
Hôn nhẹ lên môi của Linh, Tinh khao khát được ôm trọn cô ấy trong vòng tay thế này lâu lắm rồi.
Lắc đầu Tinh vội đá mắt với Linh.
Khó hiểu Linh nhìn sang một bên thì mới biết Nhi vẫn chưa đi.
Giật mình Linh không ngờ quả đất này tròn đến mức không tưởng.
Ôm siết lấy Linh, Tinh lắc đầu.
Không kiềm lòng được trước sự đáng yêu của Linh, Tinh liền hôn khắp mặt của cô nàng, cô cũng quên mất cạnh hai người còn có người thứ ba.
Hai người họ nói gì mà to nhỏ nhưng lại vui vẻ như vậy, chắc là họ hạnh phúc lắm, chẳng bù với cô. Mà cũng lạ cô vừa thất tình thì người ta được tình yêu, hạnh phúc cô đánh mất nhưng người khác lại nắm được. Có lẽ cô đã đi quá đà của sự chịu đựng và cho phép nên kết cục mới thế này.
Cười hiền Tinh nắm tay Linh đi về phía của Nhi.
Thắc mắc Nhi nhìn Tinh như chờ câu trả lời.
Hôn lên tay của Linh, Tinh giải đáp sự thắc mắc ấy.
Lại một lần nữa sự lạnh lẽo cô đơn bao trùm lấy Nhi, một người đến cứ tưởng sẽ cho cô chút gì đó gọi là ấm áp của tình người, thì giờ người ta cũng bỏ đi. Chính cô đã đẩy xa mọi người rời khỏi mình.
Đi được một đoạn Tinh giữ Linh lại rồi ép vào góc tường.
Thản nhiên Linh choàng tay qua cổ của Tinh rồi ra chìu suy nghĩ.
Đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Linh, Tinh hăm dọa.
Nhìn vẻ mặt ghen tuông của Tinh làm Linh buồn cười quá đi mất, cô bật cười sau mấy giây hai người đọ mắt với nhau.
Giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp trong tay mình Tinh nhẹ giọng.
Tiếng yêu chưa nói hết thì đã thay bằng một điều ngọt ngào khác. Mỉm cười Linh cho phép Tinh khám phá những gì trên cơ thể mình, đầu tiên là đôi môi. Có lẽ cô cũng không ngăn chặn được cảm xúc yêu đương đang dâng trào trong tim mình nữa. Nụ hôn quá mãnh liệt, quá nồng nàn. Nụ hôn của sự nhớ thương của sự chờ đợi, cô trở về và đây cũng là câu trả lời của cô. Cô chọn Tinh.
Chờ đợi không phải là vấn đề, vấn đề là khi trở về cả hai có còn tình cảm dành cho nhau, Tinh không biết vì sao Linh quay về đây, cô chỉ biết giây phút này cô cảm nhận được rất rõ tình yêu mà Linh dành cho mình. Hai người đang dành trọn những gì tinh khiết nhất, ngọt ngào nhất của tình yêu dành cho nhau. Chưa bao giờ cô cảm nhận được nụ hôn hạnh phúc đển nỗi muốn vỡ òa. Cô muốn nuốt trọn đôi môi này, cô muốn Linh là của cô, chỉ riêng cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)