CHƯƠNG 19
Ánh sáng tung tăng nhảy múa trên khuôn mặt say ngủ của cô gái, đã mấy đêm rồi cô cứ chìm tron men rượu, đầu óc cũng chẳng tỉnh táo là bao. Yêu là chi mà khiến tâm can đau khổ thế này. Tỉnh mộng sau bao đêm chìm đắm, nếu người ta đã muốn cô đấu tranh thì cô sẽ làm, cô sẽ giành giật lại những thứ vốn thuộc về mình.
- Hải Phong anh đang ở đâu em muốn gặp anh
Mối tơ vò này biết đến khi nào mới được tháo gỡ, đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu Hải Phong không ngừng cầu nguyện. Giọng lè nhè và mệt mỏi lúc nảy của Lora làm anh lo lắng nhưng vẫn không lo lắng bằng việc Peter đang cấp cứu ở trong kia. Ba mẹ của cậu ấy đã tuyệt vọng thật rồi, anh cũng vậy. Một năm qua cả gia đình Peter và cả anh luôn chờ mong phép màu sẽ đến nhưng không, phép màu đã không xuất hiện. Peter chỉ mới 24 tuổi, cậu ấy còn cả tương lai phía trước kia mà. Gục đầu vào tường lần đầu tiên trong đời Phong cảm nhận được cảm giác đau đớn khi chuẩn bị rời xa người thân của mình. Đấm mạnh tay vào tường phải chi anh có thể cứu được cậu, anh sẽ không phải nhìn thấy nỗi đau đớn của hai bậc thân sinh này. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
- Phong, sao anh lại ở đây anh có làm sao không?
Nhìn người con gái đang lo lắng cho mình đến nỗi nước mắt lem luốc ấy, Phong mỉm cười rồi lau nước mắt cho cô.
Lau nước mắt Lora nhìn vào trong, Peter cấp cứu mà vì sao cậu ấy lại phải cấp cứu.
- Sao Peter lại cấp cứu vậy anh?
Nuốt ngược nước mắt, Phong đau lòng đáp.
- Peter bị ung thư não giai đoạn cuối, không thể cứu được nữa
Tin mà Phong vừa nói cứ như sét đánh ngang tai, mới ngày nào cô còn xem cậu là tình địch của mình, mới ngày nào cô còn căm ghét cậu.
Nhưng có phải vì bệnh mà cậu đã níu kéo Phong của cô.
- Có phải vì cậu ấy bệnh nên anh mới bên cạnh cậu ấy không?
Nhẹ gật đầu Phong cũng không muốn giấu nữa, dù gì thì anh cũng muốn Peter sống vui trong những ngày còn lại, không phải bị Lora dày vò nữa. Điều đó sẽ tốt hơn cho cả cậu và cô, và cho cả anh.
- Thì ra là vậy, cậu ta dùng căn bệnh để níu kéo anh
- Lora, em nói gì vậy – bật khỏi tường Phong tức giận lớn tiếng
- Còn không đúng sao, cậu ta giỏi lắm, Hải Phong anh thương hại cậu ta vậy anh có nghĩ cho em không, em yêu anh vậy mà anh nỡ đối xử với em như vậy sao?
Tần ngần và đờ người, Phong không còn biết nên nói lời nào với Lora nữa, anh cứ nghĩ sẽ được sự cảm thông, thấu hiểu từ cô. Anh cứ nghĩ cô sẽ xót thương mà hiểu cho Peter và cả cho anh, nhưng không cô chỉ biết có bản thân mình mà thôi.
- Cô Lora tôi không biết cô đang nói gì nhưng mong cô tôn trọng con trai của tôi, nó không hề níu kéo Hải Phong, hai đứa nó là thương nhau – ba của Peter nghe được cuộc đối thoại của hai người thì không im lặng được mà lên tiếng
- Yêu thương nhau, buồn cười, thật buồn cười – quay sang đáp lời của ba Peter, Lora cười như điên loạn, cô cười thật to, cười chính mình và cả cho hai con người cứ ngỡ là yêu nhau này
- Lora em về đi – đầu Phong đang phân tích, anh sợ Lora sẽ nói những điều không hay trước mặt ba mẹ của Peter
- Cô nói vậy là sao? – nheo mắt hỏi lại Lora, ba của Peter nhìn Phong, ông hi vọng những gì cô gái này nói không phải là sự thật
- Bác không biết sao, con của bác là đồng tính, còn Hải Phong thì không, anh ấy yêu con, con trai của bác chỉ là kẻ thứ ba thôi
- Lora, em quá đáng lắm, về cho anh – nắm chặt lấy hai tay của Lora lại, Phong thật muốn vung tay để tát cho cô ấy tỉnh ngộ, nhưng anh không làm được, anh sợ cô ấy đau thế nhưng những lời của cô ấy cũng đang làm tổn thương đến ba mẹ của Peter, đến Peter và cả anh
Ba của Peter tuột người xuống ghế, còn mẹ của cậu ấy thì lẳng lặng nhìn xa xăm. Họ đau thay cho con của mình.
Tiến đến gần hai người họ, rụt rè Phong khẽ lên tiếng.
- Bác, con
- Không cần nói nữa, cậu về đi, cậu mang theo cô ta đi đi – tức giận thật sự, ông không thể để hai con người này ở lại, ông không muốn con của mình đau khổ thêm nữa
- Bác, bác nghe con nói đi
- Cậu đi đi, cảm ơn cậu thời gian qua đã bên cạnh và cho thằng Hoàng niềm vui, dù đó chỉ là giả tạo – mẹ của Hoàng lắc đầu, bà buông lơi mọi thứ rồi đượm bước đi về phía trước. Cuộc sống nghiệt ngã thế sao
- Con xin bác cho con được ở lại với Peter – khẩn khiết Phong cúi đầu để cầu xin, là cậu sai, là cậu không ngăn được Lora
Lắc đầu ba của Peter cũng đứng lên.
- Nó tên Hoàng không phải Peter nào đó mà cậu gọi, cảm ơn cậu, mời cậu về cho
Lùi người lại, lưng của Phong chạm vào tường, anh ôm đầu mình. Phải làm sao, anh phải làm sao để có thể gặp Peter lần cuối, nhìn sang Lora anh trở nên ghê sợ cô gái này và ghê sợ cả chính mình.
Bất ngờ khi Phong kéo tay mình mà lôi về phía trước, cái kéo tay rất mạnh làm Lora phải đau, cô cố vùng vẫy nhưng Phong dường như không nghe thấy.
- Bỏ ra, anh làm em đau
- Đau, cô cũng biết đau sao, vậy cô có nghĩ đến nỗi đau của hai người đó hay không? – giữa khuôn viên bệnh viện, giữa sự vắng lặng đến rợn người, Phong hét thật lớn, là trách mắng, là phẫn nộ. Anh không ngờ Lora có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy
Tròn mắt nhìn Phong, chưa bao giờ Lora thấy anh tức giận như vậy với mình.
- Phong
- Đừng gọi tên tôi, tôi là kẻ khốn kiếp, tại tôi đúng không, được vậy thì tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô. Tôi chỉ xin cô hãy tha cho họ, đừng dùng những lời lẽ cay nghiệt đó để nói với họ nữa - nghẹn ngào trong lời nói Hải Phong khóc, anh đã khóc, khóc thật sự. Anh không nghĩ người mà anh yêu có thể bất chấp mọi việc như vậy, cô có cần phải sốc nổi, phải thiếu suy nghĩ như vậy hay không. Những lời cô nói ra cô có nghĩ đến hậu quả của nó, cô chỉ nói để thỏa lòng mình, để công bằng cho chính mình, vậy cô có nghĩ đến người khác?
Gần như là suy sụp Lora chưa từng nghĩ sẽ có lúc Phong biến mất khỏi cuộc sống của mình, cô không muốn, cô rất yêu Phong.
- Em xin lỗi
- Có ích gì nữa sao, muộn rồi, có lẽ là tại tôi. Bình Nhi, tôi chỉ muốn gọi em như thế lần sau cuối, Lora cái tên mà em luôn kêu hãnh. Nhưng tôi yêu em, là yêu một Bình Nhi thuần khiết, trong sáng chứ không phải một người đánh đổi cảm xúc của trái tim để dày vò người khác, để bạc đãi bản thân mình và để cay độc với đời. Xin lỗi em, vì tất cả - Phong bỏ đi, anh chạy và rồi là chạy thật nhanh, anh muốn bỏ trốn, anh muốn trốn khỏi tất cả mọi người, trốn khỏi cô, khỏi Peter. Anh đã sai, anh là người sai, giờ đây anh cũng có hơn gì cô, anh cũng đau khổ và anh biết mình cũng đã mất tất cả. Gục mặt vào gốc cây vệ đường, anh khóc, khóc lần nữa cho chính mình, cho những con người đã yêu thương anh. Chuyện tình cảm của ba người anh cứ ngỡ mình đã giải quyết thật êm đẹp, cứ ngỡ mình là người cao thượng. Nhưng không chẳng qua anh chỉ là kẻ gây thêm nỗi đau mà thôi
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)