CHƯƠNG 8
Tiếng cười làm khuấy động cả một không gian yên ắng, An kéo Hiền vào xe rồi cả hai ngã ra ghế sau 5 tiếng đồng hồ ngắn ngủi cùng nhau rong rủi khắp phố phường của thành phố. An muốn dẫn Hiền đi chơi xa nhưng hoàn cảnh và công việc không cho phép, dù biết Hiền đang vui nhưng An vẫn chưa hài lòng lắm.
Để kéo dài nụ hôn An kéo Hiền vào sát mình, nụ hôn của tình yêu. An muốn làm nhiều việc hơn nữa chỉ cần thấy được nụ cười hạnh phúc của cô ấy.
An bật cười rồi ôm lấy Hiền, dường như hơi ấm chưa bao giờ là đủ, An luôn muốn giữ Hiền mãi trong vòng tay của mình. An ước mỗi khi thức dậy sẽ có Hiền bên cạnh như cái ngày hôm ấy.
Giơ một ngón tay lên An đưa qua đưa lại rồi lắc đầu.
Hiền phụng phịu cô ngồi ngay ngắn lại ghế.
Cho xe chạy đi, An không quên liếc nhìn, rồi cười một mình, mặt giận của cô giáo cũng đáng yêu quá xá đấy chứ.
Hiền cũng đâu có giận tại có chút không vui, An cứ trả mọi thứ hôm nay, cô muốn mình góp phần, muốn mua tặng An một món quà cũng khó. May là cô thông minh nên đã có cách khác.
8 giờ tối cả nhà Hiền đã dọn mâm cơm để chờ An và Hiền, ông Thịnh đang không biết Gia An sẽ ở lại đây bao lâu trong bữa cơm hôm nay. Nghe Bảo nói An đang có một hợp đồng với công ty của nó, mà người kí hợp đồng với Gia An lại là cô con gái cưng của tổng giám đốc bên công ty đó. Cô ấy thích làm khó Gia An, lý do thì chưa rõ, có thể hôm nay Gia An sẽ không ổn. Qua Hiền ông biết ba của An đã về quê để thăm bà con, An không đi cùng vì còn phải giải quyết việc với ba, chỉ về có một ngày rồi lên. An đi như ngựa, đi nhiều thật, chuyện này không phải điều ông quan tâm, điều ông quan tâm là An có biết cách chia đều thời gian mà dành cho Hiền hay không. Ông làm mặt lạnh và vẻ ngoài phản đối không phải không có lý do, để xem cả hai đứa này chịu được đến đâu. Buổi khuya ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện của con ông cảm thấy thương tụi nó. Cuộc sống bây giờ không còn đơn giản nữa, mà phải gọi là rất hối hả. Quan trọng tụi nó có tin tưởng nhau hay không, điều đó khá quan trọng trong tình yêu.
An và Hiền thở phào nhẹ nhõm, cả hai cũng vào bàn để dùng cơm, buổi cơm gia đình với An không mấy xa lạ, dù nhà chỉ có hai cha con. Nhưng cảm giác này có gì đó đặc biệt hơn, hình như là có Hiền thì phải. Nhìn cô ấy vui thế này thì An có bị ba của cô ấy làm cho sợ cũng đáng, chả nhầm gì cả.
Vỗ nhẹ vào tay Hiền cho cô ấy an tâm, An chạy ra ngoài.
Hiền có cảm giác bất an, mùng 1 tết mà cũng không được yên ổn hay sao. Hôm qua giao thừa cô và An may mắn một chút khi ngồi bên nhau mà xem pháo bông, có lẽ đó là ân huệ mà ông trời ban cho.
Thấy An loay hoay suy nghĩ gì đó Hiền nghĩ cảm giác của mình đã đúng.
An chỉ gật đầu trước câu hỏi của Hiền.
Hai đứa nhỏ này đúng là dồn ông vào cái thế nếu không đồng ý thì mình trở thành người cha hẹp hòi, tụi nó quá biết phép tắc, và nhẫn nhịn.
Hiền chào ba mẹ rồi vội chạy theo An.
Giờ là 9 giờ tối, một đêm không ngon giấc, điều đó cũng không mấy quan trọng với An, quan trọng là người con gái đang bên cạnh mình.
Gật nhẹ đầu Hiền chỉnh cố áo lại cho An.
Hôn nhẹ lên môi Hiền rồi An luyến tiếc rời khỏi hơi ấm của cô ấy, chỉ đành đi nếu không sẽ không kịp.
Hiền cũng có hơn gì, hôm nay dù bên cạnh nhau cũng được gần 7 tiếng nhưng vẫn chưa đủ cô muốn nhiều hơn. Cô đứng chờ đến khi xe của Gia An khuất bóng thì mới vào nhà, cô vẫn có cảm giác bất an sao ấy.
An lên xe rồi phóng nhanh đến công trình, Jack đã có mặt ở đó, tội cậu ấy cũng phải cực theo Gia An vào ngày mùng 1 tết.
Nhìn lên cao ánh mắt An đanh lại, chuyện gì thế này, lần trước thì ba bị thương, cũng là công trình này, điềm báo gì đây.
An cũng không quá bất ngờ, An cùng Jack đi xem xét xung quanh, người của Lê Gia được huy động đến đây, chủ yếu là những người đang trực tiếp làm dự án này, An là người chịu trách nhiệm cao nhất ở đây nên không thể bỏ. Hơn nữa An biết lần này hội đồng quản trị chắc chắn chấp vấn An và An đang lo cho ba.
An bóp chặt tay, để An biết là kẻ nào thì sẽ không yên với An đâu, công sức vào cái công trình này phải đổ sông đổ biển, đây là tòa cao ốc 10 tầng mà bên Nguyễn Bình đã kí hợp đồng, thời gian bàn giao là 3 tháng nữa, kiểu này thật tình rất khó cho Gia An.
Ai đang nói chuyện với An, suy nghĩ phán xét và rồi An đã biết.
Cười nhếch môi An nghĩ đêm nay có vẻ không mấy dễ chịu và khó ngủ lắm đây. Để xem cô ấy muốn gì ở An.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)