CHƯƠNG 14
11 giờ Hiền vẫn trằn trọc chưa ngủ được, tin nhắn điện thoại tới làm cô thoáng giật mình, không cần nhìn cô cũng biết là của ai. Cũng không có ý định mở ra xem nhưng ánh mắt đau khổ của An lúc đó nhìn mình làm cô mềm lòng, ngập ngừng rồi đôi bàn tay mà An luôn khen là xinh đẹp đã nhấn nút.
Những giọt nước mắt trong suốt lại lặng lẽ rơi, nỗi đau cô đang mang có bằng sự xót xa cho những lời này. An cũng có thua gì cô, chắc rằng An phải đang tự trách bản thân mình nhiều lắm. Ôm điện thoại vào lòng tiếc nấc nhỏ ấy lại phát ra.
Cứ ngỡ là mình cô nghe thấy nhưng không, tiếng nấc ấy cứ như đang xe lòng của những người làm cha làm mẹ bên ngoài.
Gục mặt vào gối An thở phào vì đã trút đi được phần nào gánh nặng trong lòng, giải thích An cũng chẳng biết giải thích gì, An chỉ biết mình yêu Hiền và An cũng sợ, sợ mất cô ấy chỉ vì những việc làm không đâu từ mình.
Căn phòng của An vẫn sáng đèn làm người làm cha này tò mò, nhìn An thần thái bất ổn và tinh thần suy giảm ông Tùng cũng xót xa. Chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới có thể quyết định được, ông không có quyền thay con mình để lựa chọn. Biết sao hơn khi đời là thử thách, đời không phải phim nên không có kịch bản. Nhưng những kịch bản mà cuộc sống này xảy ra lại được tái hiện thành phim.
Chưa bao giờ mùa xuân lại buồn và kém sắc như năm nay. Có câu “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, chắc là đúng. Không chỉ riêng gì Gia An và Thu Hiền đang đau khổ, mệt mỏi, mà cả Lora – người chủ mưu cái việc ngốc nghếch đó cũng đang ưu sầu. Suy cho cùng kết quả không như cô mong đợi, có phải cô vẫn có trái tim của một con người nên cũng biết hối hận chăng.
Cô nhếch môi rồi kiêu hãnh trả lời.
Nhìn người thanh niên, Lora ương bướng.
Ánh mắt đã đỏ ửng, Lora buồn bã.
Dịu lòng người thanh niên ôm Lora từ phía sau.
Nhưng Lora đã gạt ngang, cô sợ khi phải gần gũi với anh khi mà cô không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Có lẽ hiểu điều đó nên người thanh niên lùi lại, anh có nỗi khổ của mình, anh biết mình không có quyền bắt ép Lora chờ đợi hay phải chìu chuộng mình. Khi anh đã chọn Peter thì anh đã biết mình sẽ mất Lora nhưng anh không nghĩ cô ấy có thể suy nghĩ tiêu cực và tự hành hạ bản thân mình như vậy.
Một làn gió phớt qua, một người con gái vừa rời xa. Phong gục đầu vào tường, Lora vẫn rất hận anh và hận cả Peter.
Bước chân dừng lại Phong xoay nhìn người con trai sau lưng mình. Anh gần như là điên tiết lên, tại sao cứ phải tấn công anh dồn dập thế này, hết Lora giờ lại là Peter.
Im lặng Phong lẳng lặng nhìn Peter, thương hại đúng là anh thương hại cậu, nhưng quay về với Lora anh cũng không thể.
Mỉm cười Peter từ từ nhắm mắt, cuộc sống này tuy ngắn ngủi nhưng cậu nghĩ mình cũng đã cảm nhận được hết rồi.
Tắt máy Tinh thẩn thờ nhìn ra ngoài, Peter là bệnh nhân của cô cũng gần 1 năm nay. Hải Phong cũng dần trở thành bạn của cô lúc nào không hay. Có lẽ số mệnh vẫn không thể tránh khỏi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)