CHƯƠNG 7
Tết đến muôn hoa khoe sắt, năm mới đã đến, biết bao dự định đã được lên kế hoạch, chắc rằng ai cũng mong năm cũ sẽ trôi qua mang theo luôn cả những muộn phiền, năm mới sẽ là khởi đầu mới. Thật trùng hợp năm nay ngày mùng 1 tết cũng là ngày 14/2 – ngày lễ tình nhân.
Lang thang trong buổi chiều nắng nhẹ, Oanh đành một mình, Lam đã về quê rồi. Cô đọc được nỗi buồn trong ánh mắt của Lam và cả lòng của cô. Cô không thể giữ Lam lại dù rất muốn, không phải cô sợ cô đơn mà bám víu vào Lam, thật lòng cô muốn bên cạnh Lam vào ngày này. Giờ thì chỉ có mình cô với cô, dù khi sáng cả hai đã nói chuyện gần 1 tiếng đồng hồ nhưng hình như cô vẫn còn nhớ. Đôi lúc cô suy nghĩ rốt cuộc mình là loại người nào, cô sợ yêu Lam thế này là quá vội nhưng cô không kiểm soát được con tim của mình nữa. Ngày xưa nó hướng về An bao nhiêu thì bây giờ nó phủ phàng mà đẩy đi, “con tim ơi tại sao ngươi lại không nghe ta chứ, ta mới là chủ của ngươi kia mà”. Làm sao cô chịu được khi mà hình ảnh Lam cứ ngập tràn đâu đây, cô lại nhớ Lam nữa rồi.
Ai lại tặng quà vào giờ này, Lam đi rồi chẳng lẽ có ai đó đang theo đuổi cô. Mà cô thì làm gì có diễm phúc có nhiều người theo kia chứ. Có Lam là đủ với cô rồi, cô chỉ cần Lam thôi, cô chỉ muốn gọi cho Lam kêu Lam về đây ngay với cô, cô cần Lam, rất cần. Rồi tự dưng cô lại ngồi bệch xuống đường mà khóc, khóc ròng rã. Người ta tay trong tay đang đi ngang qua nhìn cô thương hại, giờ thì cô đã hiểu cảm giác của Lam ngày cô nói ra những lời làm tổn thương Lam. Con đường này là con đường ngày ấy mà, nơi đây cô đã nặng lời với Lam. Vậy mà Lam vẫn không bỏ rơi cô, Lam còn yêu cô nhiều hơn, cô cảm thấy bản thân mình thật xấu hổ. Cầm điện thoại trên tay mà nước mắt nhòe cả màn hình, cô sợ cô sợ khi Lam về ngoài ấy rồi gia đình Lam không cho Lam về đây với cô nữa. Cô không muốn, cô không cần quà cô chỉ cần Lam mà thôi.
Oanh không nói thêm được lời nào cô chỉ khóc rồi tắt máy, cô vứt điện thoại sang một góc không màng đến. Nếu Lam không quay về thì sao, phải chi cô ích kỉ, cô giữ Lam bên mình, phải chi đừng có sự cản ngăn đến với nhau vì giới tính, phải chi đừng có sự kì thị. Thế nhưng tất cả đều là thực tế, cô biết ba đã biết, và điều cô lo lắng đã đến. Ngày ba biết cô yêu An ba chẳng cản ngăn ba chỉ thở dài, lâu lâu cô thấy ba trầm ngâm. Cô hiểu ba sẽ chấp nhận để cô và An đến với nhau, nhưng đáng tiếc không phải chuyện gì cũng trong tầm với. Cô yêu An, An không yêu cô, Lam yêu cô và giờ cô lại yêu Lam. Nhưng yêu Lam cô phải chấp nhận là đứa con không ngoan trong mắt ba. Phải làm sao khi trái tim cô giờ đây đang đập mạch yêu thương dành cho Lam. Và dù không đến với Lam, cô cũng sẽ không thể lấy một người đàn ông nào đó để ba vui lòng, cô không thể, như vậy là dối người và dối mình, là gạt ba. Từng cơn gió xuân lại mặc nhiên mà thổi tung, nó muốn làm cái không khí oi bức trở nên mát dịu hơn, nhưng cơn gió này làm cô lạnh, rất lạnh.
Từng bước chân cứ như nặng trĩu nỗi niềm, như thế này thì làm sao Lam có thể buông tay, như thế này thì làm sao Lam có thể buông bỏ, Lam đã biết câu trả lời của mình mãi mãi là không. Cho dù Lam ở đâu đây chăng nữa thì trái tim này, tình yêu này đã theo Oanh mãi rồi.
Giọng nói ấy, hơi thở ấy, ngay cả cái áo khoác đang ngự trị trên vai mình, Oanh biết nó đều quen thuộc, là Lam, là Lam của cô. Ngẩng mặt để nhìn cho rõ hạnh phúc vỡ òa trong cô, cô không mơ, là Lam, là Lam của cô thật.
Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi giây lát, để phút giây này tôi luôn mãi được bên em. Tiếng yêu ấy sao mà tha thiết thế, để nỗi lòng vượt khỏi mọi đắng cay.
Lam có mơ không, không là Oanh là người mà Lam yêu, cô ấy đang trong vòng tay của Lam, là cô ấy, cô ấy yêu Lam, là cô ấy yêu Lam.
Lau nước mắt để nhìn rõ Lam hơn, Oanh phì cười gật đầu, người yêu của cô thật ngốc mà, người ta nói lớn như vậy, khiến mọi người còn phải nhìn còn người yêu của cô thì lại ngơ ngơ ra.
Hai đôi môi lại hòa vào nhau, nụ hôn của tình yêu chất ngất, nó vẫn có vị mặn, là vị mặn của những giọt nước mắt hạnh phúc.
Những tiếng vỗ tay cứ như cổ vũ cứ như động viên và chúc phúc.
Cả hai buông nhau ra, Lam nắm tay rồi đỡ Oanh đứng lên, cô ấy có vẻ mệt khi khóc quá nhiều.
Một nhành hồng tưởng chừng không đáng giá nhưng lại mang ý nghĩa với cả Lam và Oanh, cả hai nhìn nhau không giấu được ánh mắt hạnh phúc.
Đây là hạnh phúc có phải không, cứ như ngàn vạn đóa hoa đang bao trùm lên Lam và Oanh, còn gì bằng khi tình yêu của cả hai được công nhận, tình yêu của cộng đồng LGBT (cộng đồng đồng tính nữ, đồng tính nam, song tính và chuyển giới).
Mọi người mỉm cười nhìn nhau. Con người khi sống suy cho cùng ai cũng bình đẳng như nhau, sự kì thị cũng chỉ là sự cố chấp không chịu thấu hiểu. Cậu trai nắm tay bạn gái của mình hòa vào dòng người, mọi người cũng vậy, họ cùng tình yêu của mình tiếp tục bước đi.
Quà là sao, chẳng lẽ Lam chính là quà.
Cả hai lại tay trong tay, Oanh sẽ không buông tay ra đâu, mỉm cười vừa đi cô vừa tựa vào cánh tay của Lam, bên Lam luôn là hạnh phúc, là bình yên và an toàn. Nhìn Lam cười vui thế này quả thật lòng cô vui lắm, cuối cùng cô cũng đã làm được 1 điều ý nghĩa dành cho Lam.
Không chỉ 1 điều đâu Oanh à, cô đã làm thế giới trong Lam bừng sáng hi vọng và ngập tràn hạnh phúc rồi đấy.
Từ nay đi đâu Lam nhất quyết cũng sẽ quay về với thế giới của mình, vì ở đó có Oanh, có tình yêu của hai người.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)